“Có thể nói cho tôi biết vì sao lại là yêu cầu này không?”
Nhận được tin nhắn của Dương Quang, Kỷ Mặc Ưu lập tức gọi điện lại.
Dương Quang không hề bất ngờ, cũng thành thật nói với y, “Phòng ngừa chuyện vạn nhất.”
“Cậu sợ một ngày nào đó gặp chuyện, Diệm Bang sẽ loạn, hay sợ đứa nhỏ nhà cậu sẽ loạn?” Kỷ Mặc Ưu có chút hoài nghi, “Loại chuyện này lúc nào cũng có thể xảy ra, nhưng có thể mười mấy năm nữa cũng không xảy ra, tôi cũng không thể tìm người đi theo cậu cả đời chứ?”
“Không cần.” Dương Quang nói: “Một năm là được rồi, chuyện một năm sau bản thân tôi sẽ có sắp xếp khác.”
“Được.” Kỷ Mặc Ưu bật cười, tiếng cười của y truyền qua điện thoại, “Chuyện này tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng cho cậu, xem như trả nợ việc tổn thương đến đứa nhỏ nhà cậu lúc trước đi!”
“Cảm ơn.”
“Không có gì.” Kỷ Mặc Ưu nói: “Tôi sẽ tìm người cho cậu, nhưng có thể ra bao nhiêu sức thì phải tự cậu giải quyết.
Nhưng cậu nên biết rằng nếu có chuyện ngoài ý muốn, giấu đi việc mình qua đời bằng cách này cũng không được bao lâu.
Vì vậy nếu tôi là cậu, tôi sẽ tra xét người bên cạnh mình và những tình huống có khả năng xảy ra, hạ thấp mức độ nguy hiểm xuống hết mức có thể.
Chuyện này A Hạo có thể giúp cậu.”
Y biết Dương Quang không phải kiểu người buồn lo vô cớ, vì vậy sắp xếp như thế tất nhiên đã dự cảm được chuyện gì đó sẽ xảy ra, có lẽ là giác quan thứ sáu của đàn ông chăng?
“Không cần, những gì cần làm tôi đã làm rồi, cho dù có xảy ra chuyện hay không, cứ sắp xếp trước sẽ không sai.
Tôi cũng hi vọng không cần dùng đến sắp xếp của mình.”
“Vậy cũng đúng.” Thà rằng buồn lo vô cớ còn hơn mất bò mới lo làm chuồng.
Kỷ Mặc Ưu hỏi: “Chuyện này có cần giấu Thiệu Phong không?”
“Không cần, đợi cậu ấy trở về tôi sẽ tự mình nói.” Nếu người Kỷ Mặc Ưu tìm đến có thể dùng được, vậy hắn cũng phải nhờ đến sự phối hợp của mấy người bạn.
Cúp điện thoại, Dương Quang rót một ly nước cầm trong tay, trở về phòng nhìn Dương Hi Ngôn đang gật gù ngồi bên giường.
Thấy hắn đến, Dương Hi Ngôn hỏi: “Chú hai, chú đi đâu vậy?” Càng ngày cậu càng quen với việc ở bên cạnh người đàn ông này.
Khi ngủ thường hay giật mình tỉnh giấc vì không cảm giác được có người bên cạnh.
“Đi rót nước.”
Đặt ly nước lên tủ đầu giường, Dương Quang xốc chăn lên chui vào, Dương Hi Ngôn lập tức rúc vào lòng hắn.
“Em như vậy sao mà được?” Dương Quang bất đắc dĩ xoa mái tóc cậu, hắn nói: “Nếu như tôi đi công tác, làm sao em ngủ đây?”
“Chú hai muốn đi đâu?” Dương Hi Ngôn lập tức tỉnh ngủ, khẩn trương ngẩng đầu nhìn hắn.
“Không đi đâu hết, chỉ nói thế thôi.”
Lúc này cơ thể Dương Hi Ngôn mới thả lỏng, “Em có thể đi với chú hai.”
“Vẫn có lúc không tiện…”
“Vì sao?”
“Ví dụ như khi trong bang có việc cần xử lý, tôi lại phải ra ngoài làm chuyện khác…”
“Có Tuần Thành và Triệu Đông, những người khác nữa.”
“Vẫn có những chuyện bọn họ không xử lý tốt được…”
“Chú hai?” Dương Hi Ngôn đã không còn chút buồn ngủ nào, trong mắt nhiều thêm sự nghi hoặc, “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Không có.” Dương Quang hơi bất đắc dĩ, “Tôi chỉ ví dụ vậy thôi.”
Dương Hi Ngôn vẫn nhìn hắn, dường như muốn nhìn ra điều Dương Quang che giấu đằng sau đôi mắt kia, nhìn thật chăm chú.
“Sao thế?” Dương Quang giống như không cảm giác được sự hoài nghi của cậu, hắn vươn tay vỗ lưng Dương Hi Ngôn, “Tôi cũng đâu có đuổi em về phòng, em sợ cái gì?”
Dương Hi Ngôn lắc đầu, cơ thể lại rúc vào lòng Dương Quang, ánh mắt vẫn nhìn hắn không rời, “Nếu chú hai phải đi công tác, đừng đi lâu quá thì không sao.”
Hắn cong khóe môi hỏi: “Bao lâu thì được tính là lâu quá?”
Dương Hi Ngôn suy nghĩ một lúc rồi trả lời, “Ba ngày.”
Cậu vẫn nhìn hắn thật lâu, không phát hiện ra chỗ nào khác thường mới thu lại tầm nhìn, ôm lấy cổ Dương Quang nói: “Nếu chú hai vẫn không về, em sẽ không ngủ được.”
“Em sẽ tìm tôi chứ?”
“Dạ.”
“Vậy không bằng tôi dẫn theo em từ đầu.”
“Được.”
“Nói như vậy sau này tôi lại có thêm một nhóc lâu la theo đuôi rồi.” Giọng điệu của Dương Quang vô cùng thoải mái, còn mang theo ý tứ trêu ghẹo, nhưng con ngươi giấu sau lưng Dương Hi Ngôn lại u ám tựa như đáy giếng cạn khô.
“Chú hai không thích sao?” Dương Hi Ngôn khép hờ mắt, đến gần hôn lên cái cằm rắn rỏi của người đàn ông, âm thanh lại trở nên mơ hồ, “Vậy em có thể không đi theo…”
Dương Quang lắc đầu phì cười, lời nói mang theo ý tứ khác, “Tôi sợ em khóc.”
“Không đâu…” Cậu lại dụi vào lòng Dương Quang, Dương Hi Ngôn nói: “Chú hai không thích…”
“Ừ.” Đúng là không thích.
“Hi Ngôn…” Bé con trong lòng khẽ khép mắt, có vẻ lại buồn ngủ rồi.
Dương Quang cong khóe môi nhìn cậu, cúi đầu hôn phớt một cái, “Tôi thích nhìn em cười.” Dịu dàng mỏng manh, tựa như nụ hoa vừa hé nở, không đẹp đến kinh động lòng người, nhưng lại đầy ắp phong tình.
Nghe vậy, gương mặt của Dương Hi Ngôn lại càng nhu hòa hơn, cậu nhắm mắt cọ vào cổ Dương Quang, sau đó chìm vào giấc ngủ say.
Cậu không biết rằng người đàn ông bên cạnh mình chỉ dám lộ ra thống khổ sau khi nhìn cậu say ngủ.
Hi Ngôn… Hi Ngôn…
Nếu tôi chết rồi, em phải làm sao đây?
.
Hiệu suất làm việc của Kỷ Mặc Ưu vô cùng nhanh chóng, nhưng hiệu quả lại có chút ngoài ý muốn.
Dương Quang nhìn tư liệu có đính kèm hình chân dung của Kỷ Mặc Ưu đưa đến một lúc lâu, sau đó mới đưa cho thiếu niên bên cạnh hắn, nói: “Ngày mai có khách đến nhà, có thể sẽ ở lại một khoảng thời gian, trong nhà cô ấy có chuyện lộn xộn, tôi đã nhận lời bảo đảm an toàn với cha cô ấy…”
Đợi Dương Hi Ngôn xem xong tư liệu, hắn hỏi: “Có để ý không? Nếu để ý thì để tôi sắp xếp nơi khác.” Hắn cũng không ngờ được người Kỷ Mặc Ưu sắp xếp lại là một thiếu nữ trẻ tuổi.
Nói thật ra để một người xa lạ vào Tất Viên, Dương Quang có chút không vui lòng.
Nhưng liên quan đến mục đích đã dự định, Tất Viên lại là nơi tốt nhất.
“Không sao.”
May mà Dương Hi Ngôn không có ý kiến phản đối, cũng không hỏi nhiều thêm.
danh sách truyện boylove Việc này khiến Dương Quang hơi bất ngờ, hắn đã chuẩn bị sẵn câu trả lời phòng trường hợp Dương Hi Ngôn hỏi đến, cần phải bảo đảm sẽ không xuất hiện lỗ hổng nào.
Đứa nhỏ này tin tưởng hắn nhiều đến nhường nào, chỉ đáng tiếc…
Những lời nói dối của Dương Quang trong thời gian này còn nhiều hơn tất cả những lời trước đây gộp lại.
Từ lúc còn phải che giấu, đến khi có thể thuận miệng mà nói.
Mặc dù có thời điểm Dương Hi Ngôn sẽ hoài nghi, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.
Có lời nói rằng người bạn có thể lừa gạt nhất định là người tin vào bạn.
Nhưng có đôi khi lời nói dối không hẳn sẽ mang lại tổn thương, mà là một loại bảo hộ.
Thân là chủ nhà làm sao để tiếp khách, dường như Dương Hi Ngôn có cách thức của riêng mình.
Dương Quang tựa vào cửa nhìn cậu thương lượng với má Kỳ về những chi tiết sắp xếp phòng nghỉ cho khách, ánh sáng và tối tăm trong mắt Dương Quang chợt trở nên khó phân.
Nếu ngày nào đó bé con này biết người sắp vào ở sẽ hợp tác cùng hắn để lừa cậu, liệu bé con có còn nhiệt tình như vậy hay không?
“Chú hai?” Dương Hi Ngôn vừa nghiêng đầu lại bắt gặp sắc mặt không quá tốt của Dương Quang, cậu giật mình thuận theo tầm mắt của hắn nhìn về những nơi vừa thay đổi, hỏi Dương Quang: “Không thích sao?” Cậu cho rằng Dương Quang không vui khi cậu tùy tiện thay đổi sắp xếp trong phòng.
“Không phải.” Dương Quang bĩu môi nói: “Có cần phải thay đổi thế không? Lúc vào ở cô ta không thích chỗ nào có thể nói với Má Kỳ, đến lúc đó đổi là được rồi, em không cần phải lo lắng cho sở thích của cô ta.”
Dương Hi Ngôn thấy sự mất kiên nhẫn trong lời nói của hắn thì ngây ngẩn, sau đó dường như hiểu ra điều gì mà khẽ cong khóe môi.
“Không sao mà.” Đuôi mắt nhẹ cong, Dương Hi Ngôn kéo hắn về phòng, tự nhiên giải thích: “Cô ấy là con gái của bạn chú hai…” Cậu chợt dừng, rồi lại bổ sung, “Cô ấy vào ở sẽ phát hiện ra.”
“Hi Ngôn…” Dương Quang tức khắc hiểu được ý của cậu, có chút kinh ngạc, “Em vì tôi sao?”
Dương Hi Ngôn im lặng bước đến gần nhẹ ôm hắn.
“Hi Ngôn, em không cần phải như thế.” Dương Quang thở dài.
Bởi vì là con gái của “bạn” hắn, Dương Hi Ngôn mới để ý đến sở thích của cô.
Cậu sợ rằng cô vào ở sẽ phát hiện ra chuyện giữa hai người, vì vậy muốn sắp xếp tốt nơi ở cho cô để tăng độ hảo cảm.
Với tính cách của Dương Hi Ngôn, cậu sẽ không để ý đến những chuyện này, nhưng vì Dương Quang, sợ “bạn” hắn sẽ oán trách, sợ hắn sẽ bị nhục mạ.
Bé con này từ khi nào lại trở nên như thế?
“Em không sao mà.” Cậu vươn tay khẽ vuốt ve đôi mày u buồn của Dương Quang, Dương Hi Ngôn lắc đầu nói: “Lúc trước em làm không tốt, em sẽ sửa, chú hai đừng lo lắng.”
Đôi mày của Dương Quang càng nhíu chặt, ánh mắt nặng trĩu hỏi cậu: “Ai nói với em cái gì hả?” Hay là đứa nhỏ này phát hiện điều gì rồi?
“Không có.” Ánh mắt Dương Hi Ngôn vừa có chút lên án lại vừa có chút tủi thân: “Chú hai chẳng chịu nói với em gì cả…”
Dương Hi Ngôn nhìn ra Dương Quang có tâm sự, dù chuyện của Diệm Bang Dương Hi Ngôn không hiểu rõ lắm, nhưng cũng biết được đại khái, còn có chuyện gì khác khiến người đàn ông này mặt ủ mày chau cơ chứ?
Từ lúc thẳng thắn với Tyson trở đi cậu mới chậm rãi để ý, Dương Quang không nói, Dương Hi Ngôn chỉ đành tự mình đoán, nhưng có đoán đúng hay không lại là chuyện khác.
Dương Quang có chút hoài nghi, “Tôi phải nói với em cái gì?”
“Sao chú hai lại ngủ không ngon?”
“Tôi đâu có ngủ không ngon…”
Bị con ngươi tối đen như mực của cậu nhìn chằm chằm, toàn thân Dương Quang cứng đờ, một lúc sau mới miễn cưỡng nhếch môi nói: “Gần đây chuyện trong bang nhiều, hơi mất ngủ một chút.”
Thật ra hắn không hề xuất hiện tình huống mất ngủ nghiêm trọng, có lẽ là do mấy lần Dương Hi Ngôn tỉnh dậy lúc nửa đêm đều không thấy hắn ở trên giường.
Bé con này khăng khăng cho rằng hắn có chuyện giấu cậu…mặc dù trên thực tế Dương Quang cũng giấu rất nhiều chuyện.
“Em có thể giúp chú.” Có lẽ Dương Hi Ngôn thấy cuối cùng Dương Quang cũng thừa nhận, sắc mặt cậu dịu xuống hơn, vòng tay quanh cổ hắn, con ngươi trong veo, “Chuyện em không biết chú hai có thể dạy em, em sẽ học.”
“Được.” Dương Quang cười cười, trán tựa trán với cậu, “Sau này em đừng than mệt đó!”
“Dạ.” Dương Hi Ngôn gật đầu thật mạnh, bởi vì người đàn ông này đồng ý cho cậu cùng gánh vác mà mỉm cười.
Cơ thể cậu dán sát vào Dương Quang, hôn lên môi người đàn ông, âm thanh phiêu đãng xa xăm, “Chú hai, em lớn rồi…”
Cảm giác được vật bên dưới đã cứng lên, Dương Quang bất đắc dĩ, “Không phải là lớn rồi sao!” Là thời kì dư thừa tinh lực nha.
“Chú hai, giúp em…”
Tình ý nồng nàn tràn ngập căn phòng, sự cứng rắn trong lòng ai hóa mềm mại, nhưng lại không giấu đi được nét u sầu lo lắng về tương lai.
Có người mong thời gian hãy trôi chậm một chút, không cần trôi đến tương lai.
Có người lại mong thời gian nhanh hơn một chút, có thể cùng nhau bạc đầu.
Nhưng dù có mong đợi thế nào, thời gian vẫn luôn chảy trôi không nhanh không chậm.
.
“Chào anh cả Diệm, tôi là Anna, nghe nói chú là kim chủ một năm tới của tôi?”
Thiếu nữ xuất hiện với mái tóc ngắn màu nâu hạt dẻ xinh đẹp, trên lưng đeo ba lô gấu nhỏ, đôi mắt to hiếu kì nhìn Dương Quang chằm chằm từ trên xuống dưới.
“Gọi kim chủ không thấy kì quái sao?” Dương Quang nhìn Dương Hi Ngôn bên cạnh mình một cái, sau đó cảnh cáo nhìn sang Anna, “Tôi chỉ đồng ý với cha cô sẽ bảo vệ cô một khoảng thời gian, ngoài ra không có gì khác.
Tính tình tôi không tốt, tốt nhất nên có chừng mực.”
“Được, tôi biết rồi.” Anna nhún vai, nhìn sang thiếu niên bên cạnh hắn, “Không giới thiệu với tôi một chút sao.
Tôi có hứng thú với thiếu niên xinh đẹp hơn ông chú già đó.”
“Cháu tôi, Dương Hi Ngôn.”
“Chào cậu, thiếu niên xinh đẹp!” Anna cười tủm tỉm chào hỏi Dương Hi Ngôn, vô cùng tự nhiên muốn vỗ vai cậu, nhưng người lại lùi về sau, bàn tay cô rơi vào khoảng không.
“Sao lại không thân thiện gì hết vậy!” Anna trề môi, đột nhiên lại cười vui vẻ hơn, cô nói với Dương Quang: “Ấn tượng đầu tiên rất tốt.” Vì vậy nhiệm vụ này cô nhận.
“Có cần tôi nói thật vinh hạnh không?”
“Không cần đâu!” Anna le lưỡi, cúi người chào Dương Quang, “Chào chú Dương, sau này xin được chiếu cố nhiều hơn.”
“Đi theo tôi, tôi cần biết chi tiết những gì cha cô chưa nói xong.”
“Được thôi.” Theo sau Dương Quang lên lầu, đi được hai bước lại quay đầu nhìn thiếu niên còn đứng phía bên kia nói: “Có thể chuẩn bị cho tôi một ly sữa dâu không? Nếu như có bánh pudding thì càng tốt.”
Dương Hi Ngôn ngẩng đầu nhìn về sắc mặt có chút biến đen của người đàn ông đứng ở chân cầu thang, nhẹ gật đầu.
“Cảm ơn nha!” Anna gửi đến cậu một nụ hôn gió, sau đó hoạt bát theo lên lầu.
Một cô gái ngập tràn sức sống.
Nhìn theo bóng lưng của cô, Dương Hi Ngôn nghiêng đầu, cậu biết Anna cố ý không muốn cậu đi theo.
Có chuyện gì không muốn để cậu biết sao?