Làm Chú Khó Lắm

Làm Chú Khó Lắm - Chương 9: Trẻ Nhỏ Làm Kiểm Tra





Nghiêm Phong hỏi: “Hồi trước cháu mày đi học chưa?”

Câu hỏi này làm khó Dương Quang rồi, hắn suy tư một chốc rồi thành thật trả lời: “Không biết nữa.” Dương Quang xoay đầu hỏi đứa nhỏ đang ngồi cạnh mình, “Đi học bao giờ chưa?”

Dương Hi Ngôn nhìn hắn, không biết nhóc nghe không hiểu câu hỏi hay không biết nên trả lời thế nào, câu trả lời của cậu là im lặng.

Dương Quang xoay lại nhìn Nghiêm Phong, không để ý lắm nói: “Chắc là chưa, nếu mày thấy không ổn thì không nhận cũng được.” Hắn nói thật tùy ý, khóe mắt lại liếc nhìn đứa nhỏ kế bên mình, chú ý cảm xúc thay đổi của cậu.

Dương Hi Ngôn nghe vậy chỉ cúi thấp đầu, vẫn giữ dáng vẻ yên tĩnh.

“Thú vị thật.” Đột nhiên Nghiêm Phong bật thốt lên, cũng không biết vì phản ứng của Dương Hi Ngôn hay vì phương thức giao lưu của hai chú cháu, hắn đứng dậy lục lọi trên giá sách sau lưng một lúc, cầm ra mấy tờ đề thi.

Nghiêm Phong lấy bút chì trong ống cắm bút đặt lên bàn trước mặt Dương Hi Ngôn, lại đẩy đề thi sang, hắn ôn hòa nói với đứa nhỏ: “Làm thử mấy bài này xem, nhóc làm tờ nào cũng được, biết gì làm đó, không biết làm cứ để trống.”

Thấy đứa nhỏ không động đậy, hắn nhìn Dương Quang một cái, Dương Quang cúi người cầm bút lên nhét vào tay đứa nhỏ, nói: “Cầm lấy làm đi.”

Dương Hi Ngôn im lặng nhìn bút trong tay một lúc lâu mới chậm chạp cúi người giải đề.

Bàn trà cách sô pha hơi xa, cậu ngồi viết có chút khó khăn, Dương Quang nhìn đứa nhỏ ngồi xổm vất vả làm bài bèn vươn tay kéo bàn lại gần một chút.

Thấy hành động của hắn, Nghiêm Phong đẩy đẩy mắt kính, đánh giá nói: “Hình như mày có chút thay đổi?”


Dương Quang cong khóe miệng, mấy người bạn tốt của hắn tên nào cũng mẫn cảm như nhau, hắn hỏi: “Thay đổi chỗ nào?”

“Không biết.” Cái gọi là cảm giác, nào phải dễ dàng dùng vài từ hình dung được.


Thế nhưng thay đổi chính là thay đổi.

Nghiêm Phong vuốt cằm nhìn hắn, ánh mắt có chút hoài nghi, “Lần tụ họp trước gặp mặt, cảm giác mày vẫn là thằng không tim không phổi .”

Dương Quang liếc hắn, “Cái này không phải khen!” Dương Quang hai mươi ba tuổi sống tùy ý hơn người khác một chút, cả người Dương Quang ba mươi ba tuổi lại khí thế hơn, cũng sống khép kín hơn, mấy cái này bên ngoài không nhìn ra được.

“Rất tốt.” Quan sát nửa ngày cũng không nhìn ra được gì, Nghiêm Phong kết luận: “Bây giờ nhìn mới ra dáng anh cả xã hội đen.” Lúc trước nhiều lắm chỉ có thể xem là thằng nhóc ranh có chút lăn lộn thôi.

“Hửm?” Dương Quang khoanh tay trước ngực, vẻ mặt sâu hiểm khó dò nhìn hắn, hỏi: “Nói như vậy, thân phận của tao mấy người tụi mày biết hết rồi?”

Câu này thật ra rất vô nghĩa, đương nhiên Dương Quang biết dựa vào bối cảnh mấy người này, muốn điều tra hắn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Dương Quang năm hai mươi ba tuổi sẽ không biết những chuyện này, vậy thì hắn nên phản ứng lại, cũng nên biểu hiện ra.



Trường hợp nào nên nói những lời nào, lời nói nào nên phù hợp với cảm xúc nào, việc này có lẽ đã trở thành bản năng của Dương Quang mười năm sau.

Dối trá cũng được, giấu giếm cũng thế, hắn sẽ không để người khác nhìn ra bản thân bên trong đã thay đổi.

Nghiêm Phong phất tay, không hề có chút cảm giác áy náy khi tự ý điều tra người khác, “Tao cũng nên biết mỗi tháng mình tụ tập uống rượu với người nào nhỉ?” Hắn cười như không cười nhìn Dương Quang, nói: “Đừng nói cái gì mày cũng không biết, mày dám nói mày không điều tra tụi tao không?”

“Tao thật sự chưa từng tra.” Có thì hắn cũng không thừa nhận.

“Mày bịa tiếp đi.” Nghiêm Phong không tin tưởng chút nào.


Đột nhiên hắn phiền muộn nói: “Để ông già nhà tao biết tao gọi anh gọi em với xã hội đen, nhất định lại phạt tao đứng tấn.”

“Mày lại ba xạo!” Với năng lực trong giới quân sự và chính trị của ông già nhà hắn, bên cạnh Nghiêm Phong có vấn đề gì sao có thể không biết được? Nhưng mà…Dương Quang có chút hiếu kì hỏi: “Người lớn nhà mày chắc đã biết rồi, sao lại không ngăn cản gì?”

Với người trong nhà Nghiêm Phong mà nói, muốn rửa sạch một thành phố S, xử lý một Diệm Bang nhỏ nhoi không phải chỉ là lời nói suông.

Hắn không hiểu vì sao đối phương vẫn dung túng như vậy, mặc dù nói từ xưa đến nay nhà binh, kẻ cướp không phân biệt rõ ràng, nhưng cái này cũng xem như thuộc về vấn đề nguyên tắc rồi?

“Gần đây ba tao không thèm để ý đến tao.” Nghiêm Phong cười cười, nói: “Dù sao tao cũng chỉ là hiệu trưởng một trường học bình thường, giao thiệp với ai cũng không có gì ảnh hưởng tới tao, tao không dựa vào gia đình.


Hoặc mày có thể cảm thấy may mắn vì chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng tao.”

“Không lợi dụng sao?” Ánh mắt Dương Quang sáng rực, chỉ chỉ Dương Hi Ngôn bên cạnh, “Chứng cớ ở đây nè!” Xem như hắn cũng đi cửa sau mới có thể cho đứa nhỏ vào trường.


Đứa nhỏ vẫn luôn vùi đầu viết gì đó trên bài thi, thỉnh thoảng sẽ ngừng lại nhìn Dương Quang một cái, đột nhiên đối diện với ánh mắt của Dương Quang như vậy, cậu chợt giật mình sau đó rũ mắt xuống.

Nghiêm Phong cười nhạo, “Mày không sợ cháu máy ghi hận sao.” Lúc Dương Quang nói nếu như không được có thể không nhận, nói Dương Quang lợi dụng hắn vì đứa nhỏ, Nghiêm Phong không hề bỏ lỡ ánh mắt buồn bã nhàn nhạt nào của cậu.

Là một cậu bé vô cùng mẫn cảm, ám chỉ trong lời Dương Quang nói cậu đều hiểu hết, nhưng mà cũng rất rõ ràng… “Quan hệ của mày với cháu thật tốt.” Toàn bộ sự tập trung của cậu đều dành cho người chú này, rõ ràng nhóc còn chưa ở chung với Dương Quang bao lâu.

Dương Quang tùy ý liếc nhìn Dương Hi Ngôn một cái, ngắm nhìn bóng dáng yên tĩnh của đứa nhỏ, hắn cười sâu xa, “Tao không sợ nhóc hận tao.” Chỉ sợ nhóc không hiểu rõ được tình cảm của mình.

Có thể thấy được ý tứ sâu xa trong lời nói, nhưng Dương Quang ra vẻ không muốn nói nhiều thêm về chuyện này, Nghiêm Phong cười cười cũng không hỏi nữa.

Ai cũng có bí mật của mình, hơn nữa với thân phận của mỗi người bọn họ, cũng nên hỏi chuyện có chừng mực, giả ngu đúng lúc.


Đây cũng là nguyên nhân và sự ăn ý để bọn họ tiếp tục duy trì mối quan hệ bạn bè.

“Làm xong rồi sao?”

Qua nửa ngày chợt phát hiện đứa nhỏ không động bút nữa mà nhìn hắn chằm chằm, Dương Quang hỏi.

“Dạ.” Nhỏ giọng đáp, đứa nhỏ buông bút xuống, đứng dậy nhìn Dương Quang nói: “Còn lại không biết làm.” Cậu nhỏ giọng nói, mi mắt rung rung lộ vẻ bất an, rõ ràng có chút bối rối vì mình không biết làm.

“Không sao, chỉ là bài kiểm tra trình độ để tiện xếp lớp cho nhóc, không biết là bình thường.” Dương Quang không nói gì, ngược lại là Nghiêm Phong trấn an.

Hắn đã lấy bài thi của đứa nhỏ qua xem từng tờ, sau đó nhíu mày nhìn Dương Quang, “Cháu mày lợi hại lắm nha.”

“Hả?”

“Hoàn toàn ngoài dự liệu của tao.”

Dương Quang bĩu môi, nói lời vô cùng đả kích lòng người: “Kém hơn dự liệu sao?” Vì những lời này của hắn, đứa nhỏ càng bất an nắm chặt hai tay lại.


Cậu cúi thấp đầu, cắn môi không nói lời nào, bộ dáng khiến ai nhìn thấy cũng phải đau lòng.

Nhìn Dương Quang vẫn thờ ơ lạnh nhạt không có chút ý muốn trấn an, Nghiêm Phong đành giải thích: “Mấy câu tao cho rằng sẽ khó thì nhóc đều làm được, mấy câu đơn giản so với tuổi của nhóc thì nhóc lại không làm một câu nào.” Còn nguyên nhân vì sao không làm, là thật sự không biết hay che giấu gì đó, Nghiêm Phong không biết.


Dù sao nhà ai dạy con mà không theo phương pháp dạy cái khó không dạy cái dễ.

Cũng như cậu bé này có thể viết một chữ Hán hoàn chỉnh nhưng lại không viết được hai mươi sáu chữ cái, khiến người khác cảm thấy thật kỳ lạ.

Hắn đưa bài thi trên tay cho Dương Quang rồi ngồi xổm trước mặt Dương Hi Ngôn, hòa nhã hỏi cậu: “Nói hiệu trưởng nghe ai dạy con mấy cái này thế?”


Dương Hi Ngôn bất an lùi bước, phía sau nhóc là sô pha, vì thế nhóc va phải té xuống ghế rồi bật người lên ngay lập tức bám vào Dương Quang, hai tay nắm chặt tay áo hắn.


“Chú hai, chúng ta về được không?”

Dáng vẻ sợ hãi này Dương Quang đã từng thấy ở bệnh viện, chỉ sợ câu hỏi của Nghiêm Phong đã khiến cậu nhớ lại những chuyện không vui, vì thế mới bài xích như vậy.

Dương Quang vỗ vỗ tay cậu, nói: “Đó là chú Nghiêm, là bạn của chú hai, không cần sợ.” Nói rồi xem bài thi của đứa nhỏ trên tay.

Chữ viết của đứa nhỏ không tồi, không giống trình độ của cậu nhóc bảy tám tuổi, Dương Quang đưa lại bài thi cho Nghiêm Phong.

Hiếm khi nào thấy được vẻ mặt thất bại của Nghiêm Phong.

Nghiêm Phong nói: “Tao nghĩ bản thân mình không hề dọa người.”

Dương Quang an ủi nói: “Cháu tao không giống người khác, mày đừng để trong lòng.” Nói là an ủi nhưng sao nụ cười kia lại bỡn cợt nhau đến thế.

Có lẽ vì những lời Dương Quang nói, sắc mặt Dương Hi Ngôn tốt lên một chút, cậu đứng sát vào người Dương Quang, nhìn nhìn Nghiêm Phong, lại xác nhận thêm lần nữa: “Bạn của chú hai?”

“Đúng.” Ánh mắt Dương Quang sâu xa nhìn cậu, “Không phải mấy bác sĩ vớ va vớ vẩn, cũng không phải thầy giáo gì gì đó, đây là bạn của chú hai, sau này đi học có việc gì thì đến tìm chú ấy.”

Không cần nghĩ Dương Quang cũng mơ hồ biết được đứa nhỏ đã trải qua chuyện gì, vì vậy lần này hắn không đẩy đứa nhỏ ra nữa.

Hắn xoay đầu, có chút nghiêm túc nói với Nghiêm Phong: “Làm phiền mày rồi.”

Nghiêm Phong nhún nhún vai, “Tao vẫn thích được gọi là hiệu trưởng hơn.” Nhưng đứa nhỏ này rõ ràng tiếp nhận cách gọi chú hơn.

Hắn nhìn bài làm của Dương Hi Ngôn, suy tư chốc lát rồi nói: “Cho cháu mày vào lớp ba đi, lúc đầu có thể theo không kịp, tao có thể phụ đạo cho nhóc.” Tám tuổi nên vào khoảng lớp hai, nhưng Dương Hi Ngôn trả lời được vài câu thậm chí học sinh lớp bốn chưa chắc đã biết làm.

Nói không chừng nhóc là thần đồng thiếu nhi!

Dương Quang nhìn đôi mắt Nghiêm Phong rực sáng, bĩu môi dặn dò: “Đừng đặt yêu cầu cao quá, tao chỉ hi vọng nhóc tiếp xúc với người khác nhiều hơn thôi.”

“Yên tâm, tao có chừng mực.”

Có những lời này của Nghiêm Phong, Dương Quang giúp Dương Hi Ngôn làm thủ tục nhập học, hôm sau sẽ đến trường.