Lắm Chuyện

Chương 13: Thật sự không hối hận (1)




Tôi thật sự không hối hận.

Nhưng những gì Trần Tỷ vừa nói cũng không hoàn toàn là sai, lúc cãi nhau nghĩ đến những chuyện đó, cho dù không hối hận nhưng quả thật trong lòng cũng từng oán hận, điều đó chứng tỏ rằng cán cân trong lòng tôi đã nghiêng đi.

Trần Tỷ bảo tôi đi, tôi cũng không thể không đi.

Y tá tới thay thuốc, em ấy nhắm mắt nằm nghiêng trên giường, tôi ra ngoài mua bữa sáng, đều là món cháo và hoành thánh mà Trần Tỷ thích ăn.

Sau khi trở lại thì em ấy đã ngủ rồi, lông mi ướt đẫm, lông mày nhíu lại thành chữ "xuyên" (川), môi dưới bị rách một miếng, khóe miệng cũng sưng lên.

Tôi ngồi cạnh giường bệnh, chạm vào hàng mi ướt đẫm của em ấy, tim tôi thắt lại, chỉ mong sao có thể tát mình một bạt tai mới được.

Bình thường Trần Tỷ đều hơi tùy hứng nhưng em ấy chưa bao giờ cố tình gây sự, nếu nghiêm túc đếm thử thì một, hai, ba, bốn, năm... Trần Tỷ mới chính là người luôn âm thầm cho đi.

Năm Trần Tỷ tốt nghiệp, một tạp chí địa lý nước ngoài đã gửi thư mời cho em ấy, mời em ấy làm nhiếp ảnh gia hợp đồng, sau này thằng cả trong ký túc xá Trần Tỷ từng nói với tôi rằng Trần Tỷ thích chụp phong cảnh thiên nhiên hơn, tạp chí địa lý đó là nơi mà trước đây Trần Tỷ rất muốn đến, khi còn học đại học ngày nào cũng chém gió với bọn họ, nói rằng sau này mình nhất định sẽ đến tạp chí đó.

Lúc em ấy tốt nghiệp, đó là thời kỳ đầu trong công cuộc lập nghiệp của tôi, lúc đó công ty vẫn còn cực kỳ không ổn định, không có gì đảm bảo rằng một ngày nào đó ngay cả một cái quần chẽn tôi cũng không còn. Cảm xúc của tôi cũng cực kỳ không ổn định, thường xuyên nổi giận hoặc cảm thấy sa sút vô cớ, nhưng chỉ cần Trần Tỷ ở bên cạnh tôi, tôi chỉ cần nhìn em ấy là có thể dễ chịu hơn rất nhiều, Trần Tỷ luôn có thể tìm ra nhiều cách khác nhau để xoa dịu cảm xúc của tôi.

Sau này Trần Tỷ đã từ bỏ công việc ở tạp chí đó và gia nhập công ty hiện tại, mặc dù em ấy vẫn rất nghiêm túc trong công việc nhưng dù sao cũng bớt đi một chút cảm xúc mãnh liệt.

Chuyện này Trần Tỷ chưa bao giờ nói cho tôi biết, phải tới hai năm sau tôi mới vô tình thấy thư mời nhận việc trong hộp thư của em ấy.

Người ta đều nói chỉ những đứa trẻ biết khóc biết kêu mới có kẹo ăn, giữa tôi và Trần Tỷ, tôi mới là đứa biết khóc biết kêu và luôn có kẹo ăn.

Bản thân tôi còn có một tật xấu đó là ham muốn chiếm hữu mạnh, nếu như thật sự phải nói, Trần Tỷ mới là người nhường nhịn tôi hơn.

Vào ngày kỷ niệm thứ tư khi tôi và Trần Tỷ ở bên nhau, em ấy đã quên mất ngày kỷ niệm hôm đó, tôi đã đặt nhà hàng và khách sạn rồi, kết quả là buổi tối em ấy nói rằng phải đi tụ tập với người trong công ty.

Lúc đó tôi rất tức giận nhưng cũng không nói gì khác, nói ra cũng trùng hợp, nhà hàng tôi đặt cũng chính là khách sạn nơi công ty bọn họ tụ tập, hai người bọn tôi ở tầng trên và tầng dưới.

Nhà vệ sinh ở tầng trên đang được bảo trì nên hai người bọn tôi đã gặp nhau ở nhà vệ sinh tầng dưới.

Em ấy nói tôi theo dõi em ấy, hai đứa bọn tôi cãi nhau trong nhà vệ sinh rất lâu, tôi tức giận nên trực tiếp kéo em ấy đến bàn ăn tôi đã đặt trước, em ấy nhìn bó hoa trên bàn còn tưởng tôi hẹn hò với ai nên muốn cãi nhau với tôi, tôi cho em ấy xem lịch trên điện thoại, em ấy mới nhớ ra hôm đó là ngày kỷ niệm.

Lúc đó em ấy không nói gì nữa, tôi cáu kỉnh nên mượn lý do đó cãi nhau với em ấy mấy ngày, em ấy kiên nhẫn dỗ dành tôi mất mấy ngày, sau này tôi luôn hạn chế em ấy ra ngoài, em ấy cũng không bao giờ quên bất kỳ ngày đặc biệt nào nữa, còn hình thành thói quen xem lịch trước khi ra ngoài.

-

-

Lại nói tiếp về lần gặp thứ hai giữa tôi và Trần Tỷ đi, cái thứ gọi là duyên phận này ấy à, có một thì sẽ có hai.

Số điện thoại mà Trần Tỷ đã cho tôi, cuối cùng tôi lại làm mất.

Sau đó bọn tôi gặp lại nhau ở trường, cách lần gặp đầu tiên đã hơn hai tháng. Trước kỳ nghỉ hè, khoa chúng tôi tổ chức một hoạt động điều tra nghiên cứu nên phải đi vùng núi, đàn chị nghiên cứu sinh của bọn tôi đã mời một nhiếp ảnh gia từ câu lạc bộ nhiếp ảnh ở trường đi theo chụp ảnh, thật trùng hợp, Trần Tỷ chính là nhiếp ảnh gia lần đó.

Vào ngày khởi hành, bọn tôi tập trung trước cổng trường, em ấy đeo chiếc túi màu đen, trên đầu đội chiếc mũ bóng chày màu trắng, trong tay còn cầm máy ảnh và đang chụp ảnh bọn tôi.

Em ấy cũng nhìn thấy tôi, tôi không hề nói quá chút nào, lúc đó Trần Tỷ nhìn tôi hai giây rồi đi về phía tôi dưới ánh nắng ban mai buổi sáng, phía sau em ấy là một quầng sáng lớn màu vàng ấm áp, như thể cả thế giới chỉ có một mình em ấy ở trung tâm, bây giờ nghĩ lại tim tôi vẫn đập thình thịch.

Tôi còn tưởng tôi và Trần Tỷ cũng chỉ gặp được một lần ở Thanh Đảo đó thôi, không ngờ còn có thể gặp lại em ấy.

"Cậu..." Lúc đó tôi còn chưa kịp nói hết câu, "Sao lại là cậu?"

Đàn chị ở bên cạnh nói: "Lão Đường, đây là nhiếp ảnh gia mà trước đây chị đã nói với các cậu đấy."

Đàn chị lại nói với Trần Tỷ: "Trần Tỷ, giới thiệu mấy đứa với nhau một chút, đây là đội trưởng trong hoạt động của chúng ta, Đường Tự Đình, em không cần khách sáo, bọn chị đều gọi nó là lão Đường."

"Lão, Đường?" Trần Tỷ cũng thử gọi tôi một tiếng.

Tôi nhớ lại những gì bọn họ đã nói, nhiếp ảnh gia được mời đến từ câu lạc bộ nhiếp ảnh của trường chúng tôi, "Cậu cũng học trường bọn tôi à?"

"Tôi là sinh viên năm nhất, Học viện Báo chí và Truyền thông."

"Tôi thì Học viện Quản trị Kinh doanh."

Em ấy mỉm cười với tôi rồi nói: "Tôi biết, trước khi đến đây tôi đã biết rồi."

"Trùng hợp thật."

Tôi đã nói một câu nhảm nhí nhưng vẫn tiếp tục nói những lời nhảm nhí đó với em ấy hồi lâu.

Chụp ảnh trước khi khởi hành xong, Trần Tỷ lên xe buýt ở bên cạnh trước.

Tôi phải đợi mọi người đến đủ, đến đủ rồi phải điểm danh, sau khi làm xong mọi việc thì tôi mới lên xe.

Tài xế đóng cửa xe lại, tôi đứng trên bậc thềm, nắm chặt tay vịn, nhìn lối đi chính giữa một cái.

Trần Tỷ ngồi ở ghế cạnh cửa sổ ở giữa bên phải, bên cạnh em ấy đã có người, là một đàn em trong khoa chúng tôi, còn ghé lại gần đầu Trần Tỷ xem những bức ảnh em ấy chụp, hai người vừa nói chuyện vừa cười đùa.

Tôi trực tiếp qua đó trao đổi với đàn em một lát để đổi chỗ với cậu ấy.

Trần Tỷ cất máy ảnh đi, tôi ngồi xuống bên cạnh em ấy, đầu óc chuyển động nhanh chóng để tìm chủ đề có thể nói.

Tôi còn chưa nghĩ ra chủ đề thích hợp thì Trần Tỷ đã rất thẳng thắn: "Lần trước tôi nghĩ anh sẽ thêm WeChat hoặc gọi điện cho tôi cơ."

Chủ đề tôi đang tìm đã tan thành mây khói sau khi Trần Tỷ nói xong.

"Tôi bị mất số điện thoại..."

Tôi nói xong mới cảm thấy lý do này có hơi qua loa nhưng những gì tôi nói là sự thật, Trần Tỷ viết số điện thoại lên cánh tay tôi, tôi về khách sạn lại viết ra giấy, còn tưởng rằng mọi chuyện thuận lợi, sau đó đi tắm đã rửa sạch cánh tay, mảnh giấy kia lại bị đánh mất.

Đây là sự thật nhưng giải thích ra rất phiền phức, tôi còn nghiêm túc nói với Trần Tỷ một lần nữa.

Cuối cùng, Trần Tỷ thấy tôi mặt đỏ tía tai thì cười nói: "Tôi chỉ hỏi thôi, anh đừng căng thẳng, tôi tin mà."

"Tôi không căng thẳng." Nhưng giọng nói của tôi không hề nhỏ, người ngồi ở hàng trước và hàng sau đều quay đầu sang nhìn tôi.

"Lão Đường, sao vậy? Cậu căng thẳng cái gì chứ?"

Những người khác chỉ ồn ào chơi thôi, tôi vung tay với bọn họ: "Không liên quan gì đến mấy người."

Người trong xe cười vang một trận, còn vô cùng mập mờ.

Trần Tỷ có hơi say xe, là vì cơ thể không thoải mái nên mới say, sau đó em ấy mới nói với tôi là trước khi đến chụp ảnh cho bọn tôi đột nhiên bị viêm dạ dày ruột, đã nhập viện hai ngày nhưng bởi vì việc chụp ảnh đã được sắp xếp từ trước, không tìm được người đi theo xe nữa nên em ấy phải kiên trì đi theo.

Đến trạm dừng chân rồi em ấy vẫn kiên trì chụp cho bọn tôi vài tấm, tôi thấy sắc mặt em ấy không ổn lắm, ngay cả nước cũng không uống dù chỉ một ngụm, tôi hỏi thì em ấy mới nhỏ giọng nói với tôi là hơi say xe, không khỏe lắm.

Tôi vào trạm dừng chân muốn mua cho em ít thuốc say xe nhưng không ai bán, chỉ có miếng dán chống say, tôi sợ không đủ nên mua liền bốn hộp.

Trần Tỷ nói "Cảm ơn" với tôi rồi cầm miếng dán chống say đi vào nhà vệ sinh, tôi và bạn cùng lớp mua thêm hai thùng nước chất lên xe, đến khi tôi chia nước xong cho những người khác thì vẫn chưa thấy Trần Tỷ quay lại.

Tôi vào nhà vệ sinh tìm em ấy, Trần Tỷ đang đứng trước gương dán miếng dán chống say, miếng dán chống say là miếng dán ở huyệt vị, người bán miếng dán nói với tôi nếu say xe nặng thì ngoài vị trí sau tai có thể dán thêm một cái lên lỗ rốn, lúc đưa miếng dán cho Trần Tỷ tôi cũng nói với em ấy như vậy.

Trần Tỷ đã dán xong ở sau hai tai, tay trái vẫn cầm một chiếc, đang vén vạt áo lên dán vào rốn.

Không có ai ở bồn rửa trong nhà vệ sinh, chỉ có một mình Trần Tỷ, Trần Tỷ kéo áo lên đến ngực, đèn tường phía trên bồn rửa rất sáng, chiếu đến mức khiến cho làn da của Trần Tỷ trắng đến phát sáng.

Từ góc độ của tôi có thể nhìn thấy rõ ràng một nửa vòng eo thon thả của Trần Tỷ, Trần Tỷ đang cúi đầu, eo và bụng dùng sức siết chặt, đường cơ bắp hiện lên lờ mờ.

Ánh mắt của tôi cuối cùng rơi vào cái rốn tròn trịa và hơi lõm xuống của Trần Tỷ, tôi nhìn đến mức quên cả thở, phải kìm nén trong lồng ngực hồi lâu đến mức khó chịu mới phản ứng lại được.

"Tôi dán miếng dán chống say..." Trần Tỷ nhìn tôi trong gương một cái rồi cúi đầu xuống, nhanh chóng dán miếng dán chống say lên rốn.

Tôi gật đầu với em ấy trong gương, giơ tay lên sờ sau gáy: "Tôi đi, vệ sinh."

Trần Tỷ mở vòi nước rửa tay, lại nói một tiếng "Cảm ơn" với tôi.

"Không sao, nên làm mà." Tôi cười rất giả tạo, tôi đã nhìn thấy trong gương.

Vốn dĩ đều là đàn ông với nhau, có nhìn thấy cũng chỉ là nhìn thấy thôi nhưng tôi lại không thẳng, tôi thích đàn ông, tôi đã biết xu hướng tính dục của mình khác biệt từ khi còn học trung học.

Lúc tôi cởi quần, trong đầu chỉ toàn là vòng eo thon gọn của Trần Tỷ, tôi vừa cúi đầu xuống đã thấy thằng em cứng rồi...