Lắm Chuyện

Chương 2: Phiền thật




Trần Tỷ:

Phiền thật.

Tôi bức thiết mong đợi một cuộc chiến lớn, cuộc chiến lớn giữa tôi và Đường Tự Đình.

Cuộc chiến lớn mà tôi nói là trận cãi vã giữa tôi và Đường Tự Đình, hoặc là dứt khoát đánh nhau một trận thật lớn. Trước đây bọn tôi đã không ít lần làm như vậy, như vậy thì tôi sẽ có lý do, sau đó tiện đà nhắc đến chuyện chia tay.

Nhưng tuyệt đối không phải là kiểu tình huống như hiện tại, tôi đang ngồi xem chương trình thiếu nhi trên ghế sofa ngon lành, đột nhiên cảm thấy cơ thể ngửa ra sau, đầu óc quay cuồng, bị Đường Tự Đình bế lên quay lại phòng ngủ.

Anh ấy còn thẳng tay ném tôi lên giường, may mà giường trong phòng ngủ đủ to đủ chắc chắn, nếu không thì tôi nhất định sẽ lăn xuống đất, trước đây lúc không bật đèn trong bóng tối, đã không ít lần anh ấy thẳng tay đè tôi ra đất.

Phiền thật, tôi trừng anh ấy, "Anh làm gì đấy?"

"Làm em." Đường Tự Đình đã cởi áo xong rồi, bây giờ đang cởi thắt lưng, bởi vì động tác quá gấp nên mất một lúc lâu mới cởi ra được.

"Đệt, ban ngày ban mặt anh động dục cái gì?"

"Ai bảo em ban ngày ban mặt quyến rũ anh?" Đường Tự Đình chỉ còn lại mỗi quần lót, bổ nhào lên giường đè lên người tôi, suýt nữa thì đè chết tôi, hơi thở bị nghẹn lại trong cổ họng, thở ra không được, nuốt xuống cũng không xong.

"Con mẹ nó ai quyến rũ anh chứ?"

Giọng nói của tôi còn bị biến âm, nhấc chân lên đạp về phía đũng quần của anh ấy, tôi chỉ biết mỗi chiêu này. Đường Tự Đình đã sớm đoán được, trực tiếp đè hai chân tôi xuống, còn nhéo mông tôi một cái, là cực kỳ dùng sức nhéo một cái, sau đó hung dữ nói: "Trần Tỷ, em mà đạp anh phế rồi thì em cứ chờ đó mà ở goá đi."

"Con mẹ nó ai thèm ở goá vì anh, nếu như anh phế rồi, ông đây sẽ..."

Tôi còn chưa nói xong, Đường Tự Đình đã cúi đầu hôn tôi, hôn đủ rồi lại cọ lên môi tôi, đây là một việc mà anh ấy cực kỳ thích, trên dưới trái phải cọ mãi không ngừng, môi tôi bị anh ấy cọ đến mức vừa tê vừa ngứa.

Động tác sau đó của Đường Tự Đình rất thô lỗ, đã lâu lắm rồi tôi chưa thấy dáng vẻ nóng nảy như vậy của anh ấy.

Nhưng tính toán thời gian thì đã lâu lắm rồi tôi và anh ấy không làm, có thể là hơn nửa tháng rồi, cũng có thể là một tháng rồi, tôi không nhớ rõ nữa.

Lần trước là lúc Đường Tự Đình tụ tập với đồng nghiệp, buổi tối uống nhiều rồi thì bảo tôi đi đón anh ấy. Hôm đó tôi có chút chuyện nên đến trễ một lúc, vì thế mà anh ấy không vui thấy rõ, còn cố ý kéo tôi đến trước mặt đồng nghiệp của anh ấy show ân ái một hồi lâu, cuối cùng cũng bị bọn họ đuổi đi, nói là bọn tôi còn không đi nữa thì bọn họ sắp phải lật bàn mất.

Sau khi trở về cũng nóng nảy như bây giờ, lúc đầu tôi không cho nhưng rốt cuộc cũng không chống lại được người có sức lực tràn trề.

Hai năm nay, số lần bọn tôi làm với nhau càng ngày càng ít, tôi không muốn, dường như anh ấy cũng không muốn.

Mỗi tối tôi và Đường Tự Đình đều ngủ trên cùng một chiếc giường nhưng thời gian đồng sàng dị mộng (*) lại nhiều hơn cả.

(*) đồng sàng dị mộng: nghĩa đen là cùng nằm một giường mà giấc mơ khác nhau, nghĩa bóng là sống gần nhau nhưng không cùng một chí hướng.

Tôi tắm xong sẽ đọc sách một lúc hoặc xem phim, Đường Tự Đình thì ở trong phòng đọc sách xử lý một vài công việc hoặc chơi game với Diệp Tam Nhi.

Lúc anh ấy về phòng thì tôi đã ngủ rồi, hoặc là anh ấy mệt đến mức nằm xuống đã ngáy khò khò.

Bây giờ súng đã lên nòng rồi thì không thể không bắn, anh ấy muốn, hơn nữa ngọn lửa của tôi cũng bị anh ấy khơi dậy rồi, quan trọng là anh ấy còn dùng miệng giúp tôi, chuyện này con mẹ nó ai mà chịu nổi. Anh ấy rất ít khi giúp tôi làm như vậy, trong đầu tôi xẹt qua từng đợt ánh sáng trắng, sắp bùng nổ đến nơi rồi.

Khả năng ngày mai chia tay trong dự liệu đã tan biến, mặc dù nói là làm tình không thể giải quyết vấn đề gốc rễ của bọn tôi nhưng tôi cũng không thể không thừa nhận, vừa rồi cũng có thể xem như kế điều hoà.

Giá trị tình cảm của bọn tôi có lẽ đã cao hơn vừa nãy một chút xíu.

Hơn nữa, tôi và Đường Tự Đình sẽ không nói những lời ủ rũ khi đang ôm lấy nhau.

Tôi cảm nhận được ánh sáng chiếu xuyên qua khe hở của rèm cửa, cảm giác ánh nắng ấm áp chiếu lên cơ thể rất thoải mái.

Không ai muốn phụ lòng ánh nắng, tôi cũng vậy, Đường Tự Đình cũng vậy.



Đường Tự Đình:

Phiền thật.

Vừa rồi mới nói ham muốn với Trần Tỷ đã giảm xuống thì lại bị vả mặt.

Tôi thừa nhận tôi có hơi không khống chế được chính mình, nhìn môi dưới của Trần Tỷ một hồi lâu, cuối cùng lại khiến cho mình miệng khô lưỡi khô. Mặc dù vừa rồi tôi đã uống nguyên một ly nước ép dưa hấu lớn do Trần Tỷ ép cho, còn để ướp lạnh trong tủ lạnh, lúc uống vào lạnh ngắt nhưng vẫn không thể ngăn lại được ngọn lửa kia, ngọn lửa không chính đáng còn liên tục chạy xuống phía dưới.

Sau đó bên dưới của tôi đã có phản ứng, phản ứng lại còn không hề nhỏ.

Tôi cảm thấy nguyên nhân là do đã lâu rồi bọn tôi không làm tình, vậy nên tôi mới kích động thái quá.

Lần cuối cùng tôi và Trần Tỷ làm đã là một tháng trước, lần đó tôi nhớ rất rõ. Tôi tụ tập cùng đồng nghiệp, em ấy chê tôi uống rượu, lúc đầu còn hơi không vui.

Em ấy không vui thì tôi lại càng hăng hái, tôi còn uống rượu nữa, mấu chốt là em ấy nói mười giờ tối đến đón tôi, cuối cùng mười một giờ rưỡi mới tới, trong đầu tôi vốn đã suy nghĩ lung tung một hồi lâu.

Cuối cùng tôi có hơi tức giận, hỏi em ấy: "Em không theo anh thì em muốn theo ai?"

Em ấy mắng tôi một câu "bệnh thần kinh".

Tôi đè ngọn lửa xuống, túm cổ tay em ấy không cho cử động, Trần Tỷ vùng vẫy vài lần mà vẫn không có hứng thú gì lắm, nhưng mỗi một điểm nhạy cảm trên người em ấy tôi đều biết cả, tôi thè đầu lưỡi ra liếm yết hầu của em ấy, sau đó lại đảo quanh tai em ấy ngậm một lúc lâu.

Trong chốc lát em ấy đã mềm nhũn, cổ họng còn bật ra vài tiếng rên rỉ nhỏ vụn, cực kỳ khiêu khích người khác.

Tôi cực kỳ thích dáng vẻ em ấy như vậy, thậm chí còn có cả suy nghĩ làm chết em ấy.

Lần này trông em ấy cũng có một chút không vui, có lẽ vẫn còn ghi thù vừa rồi tôi không để ý đến em ấy, tôi liền hung dữ với em ấy, tuột quần em ấy ra rồi hôn lên nơi đó của em ấy một cái.

Chưa đến hai giây, em ấy đã bắt đầu run rẩy, hai bàn tay bấm lên cánh tay tôi, được một lúc chắc là đã bị cào ra không ít dấu vết, tôi quên cắt móng tay cho em ấy rồi.

Quả nhiên, sau lưng nóng hừng hực.

Ai cũng nói một điếu thuốc sau cuộc tình còn hơn cả thần tiên sống.

Nhưng Trần Tỷ không cho tôi hút thuốc trong phòng, em ấy chê mùi, tôi muốn ra ngoài hút nhưng em ấy đã ngủ rồi, đang gối lên cánh tay tôi, lông mi vẫn còn ướt, khoé mắt cũng đỏ cả, lúc ngủ cánh mũi còn phập phồng lên xuống, trông như thể cực kỳ tủi thân.

Chỉ có lúc ngủ Trần Tỷ mới ngoan, giống như mèo con vậy.

Nhưng Trần Tỷ không thích mèo, cũng không thích tôi so sánh em ấy như mèo, em ấy không thích tất cả động vật nhỏ có lông, thế không giống mèo thì giống gì, tôi cũng không thể so sánh với thứ gì khác.

Giống chim sao?

Tôi bật cười, giống "chim" thì có hơi thô tục, nhưng quả thật rất giống, giống "chim nhỏ" mềm mại sau cuộc tình.

Đậu má, càng nghĩ càng đồi truỵ.

Có lẽ tình cảm giữa tôi và Trần Tỷ không còn nhiều như vậy nữa, ít nhất thì lúc này đây vẫn còn một chút tàn dư, tạm thời mà nói thì đã đủ rồi.