Lắm Chuyện

Chương 8: Hoài niệm thật




Trần Tỷ:

Hoài niệm thật.

Đôi khi tôi rất hoài niệm chuyện trước đây, khi tôi và Đường Tự Đình từng có lúc cực kỳ, cực kỳ tốt đẹp.

Nhóm chat ký túc xá đại học của tôi trở nên sôi nổi vì một đoạn clip, điện thoại của tôi vẫn luôn để chế độ im lặng, tắm xong mới nhìn thấy tin nhắn từ nhóm chat ký túc xá của bọn tôi.

"@Tiểu Tỷ nhà lão Đường, thằng út, ra đây ra đây, vừa nãy tao mới lục lại đồ hồi trước thì tìm thấy clip này." Thằng cả trong ký túc xá bọn tôi tag tôi, sau đó kèm theo một đoạn clip dài năm sáu phút.

"Hahahahahaha." Thằng ba gửi đến một loạt sticker hahahahaha.

Thằng ba lại nhắn tiếp: "Thằng cả, mày được lắm, lúc đầu vì mua cái clip này của mày mà thằng út đã tốn bao nhiêu tiền, mời cả đám trong ký túc xá bọn mình đi ăn nhà hàng một tháng, không phải mày đã xoá clip rồi sao?"

Thằng cả trả lời: "Tao đã xoá rồi nhưng có bản sao lưu."

Ngay lập tức lại có thêm một tràng hahahaha khác.

Thằng hai lại tag tôi lần nữa, "Thằng út, mau xem đi, lịch sử đen tối của lão Đường trước đây, bản HD."

Đoạn clip được thằng cả của ký túc xá bọn tôi quay lại, tôi không cần bấm vào clip cũng biết đó là gì nhưng vẫn bấm vào xem lại một lần.

Trong video là mùa hè, ngày 13 tháng 6, một ngày mưa.

Ống kính lúc đầu hơi rung, hướng về bệ cửa sổ của ký túc xá, dần di chuyển về phía dưới lầu của tòa nhà ký túc xá, sau đó zoom lại gần hơn một chút.

Tiếng mưa rơi trong khung cảnh hòa lẫn với tiếng cười mơ hồ của thằng hai và thằng ba trong ký túc xá, còn có cả tiếng dẫn chuyện của thằng cả——

"Nhìn mau, nhìn mau, là lão Đường, lão Đường đang ở dưới lầu kìa, ổng còn cầm đàn guitar, anh chàng bên cạnh là ai vậy, còn đang cầm ô cho ổng nữa."

Giọng của thằng hai lại gần hơn: "Đến dỗ người ta à? Tao nói ấy mà, chắc chắn không qua nổi ba ngày, hôm nay vừa vặn là ngày thứ ba nhỉ? Thằng út, mày không dậy nhìn xem à?"

Tôi nằm trên giường ký túc xá, nghe thấy thằng hai gọi tôi còn kéo chăn trùm kín đầu.

Tôi vẫn còn nhớ rõ nguyên nhân kết quả của clip đó, tôi và Đường Tự Đình đều học đại học ở Bắc Kinh, lại còn là bạn cùng trường, khi đó tôi và Đường Tự Đình đã ở bên nhau hơn một năm, lần đó bọn tôi đã cãi nhau một trận lớn nhất trong lịch sử, ba ngày tôi không gặp anh ấy.

Đường Tự Đình là một kẻ hay ghen, có lẽ là lớn lên trong hũ giấm, khi đó có một đàn anh trong khoa theo đuổi tôi, từ khi tôi nhập học đã bắt đầu theo đuổi rồi, theo đuổi tôi gần hai năm.

Có lần bọn tôi tổ chức một hoạt động, tình cờ tôi và đàn anh đó được xếp vào cùng một nhóm, tôi cảm thấy không nhất thiết phải né tránh, hơn nữa hoạt động chỉ kéo dài một buổi chiều, vài tiếng đồng hồ là kết thúc rồi.

Tối hôm đó Đường Tự Đình hẹn tôi đi xem phim, là một bộ phim bom tấn mới ra mà anh ấy luôn muốn xem, tôi vẫn luôn không có thời gian nên cứ trì hoãn cho đến ngày hôm đó.

Tôi không ngờ Đường Tự Đình sẽ đến tìm tôi, hoạt động vừa kết thúc, tôi rời khỏi địa điểm cùng với đàn anh, kết quả là vừa ra ngoài đã nhìn thấy Đường Tự Đình hai tay đút túi quần, đứng thẳng giữa đường, mặt xị cả ra.

Tôi vẫn luôn tưởng rằng Đường Tự Đình không biết đàn anh đó đang theo đuổi tôi nên đã giới thiệu một chút với Đường Tự Đình.

Theo lời kể của Đường Tự Đình sau đó, lúc đó là do tôi cảm thấy chột dạ, giấu đầu hở đuôi nên nói chuyện lắp bắp.

Tôi thề là tôi nói chuyện bình thường chứ không hề nói lắp, tôi cũng không làm gì cả thì tôi nói lắp làm gì?

Dù sao thì bộ phim tối hôm đó bọn tôi đã không xem xong, vẫn luôn tranh luận xem rốt cuộc tôi có nói lắp hay không.

Đường Tự Đình nói: "Sao em cãi nhau với anh cứ bô lô ba la lưu loát thế? Có bản lĩnh thì vừa rồi em đừng có chột dạ đi?"

Tôi cũng đã nổi giận: "Em chột dạ cái thằng cha nhà anh, sao anh cứ con mẹ nó phải xem như em chột dạ thế..."

Sau đó tôi quay đầu về ký túc xá, mọi người trong ký túc xá đều có hẹn, buổi tối trời mưa, tôi không đóng cửa sổ, gió lạnh lùa vào suốt đêm, hôm sau đã bị cảm, vừa sốt vừa ho, đầu óc choáng váng nhưng trong lòng vẫn còn giận.

Khi ốm sẽ đặc biệt suy nghĩ nhiều, tâm lý dễ trở nên yếu đuối, tôi cũng vậy, tôi tưởng rằng Đường Tự Đình sẽ dỗ dành tôi nhưng anh ấy bơ tôi cả một ngày, tối hôm sau mới gửi cho tôi một tin nhắn.

Tôi đang cầm giấy vệ sinh xì mũi, cả người không có sức lực, thằng cả mua thuốc cho tôi, thằng ba thì rót nước nóng cho tôi, tôi vừa nhìn cảnh này lại càng tức giận hơn.

Đến ngày thứ ba thì tôi đã đỡ hơn một chút nhưng vẫn bơ anh ấy, thật ra tôi đã hết giận rồi, chỉ nằm trên giường không muốn cử động thôi, vậy nên lại từ chối anh ấy hai lần nữa.

Thằng cha đó không biết học ở đâu, trời còn đang mưa mà lại ôm đàn guitar đến dưới lầu ký túc xá của tôi.

Sau này tôi mới biết đó là ý tưởng nát của Diệp Tam Nhi, người đứng bên cạnh Đường Tự Đình che ô cho anh ấy chính là Diệp Tam Nhi.

Ký túc xá của bọn tôi ở trên tầng 2 nên video được quay rất rõ.

Lúc đó là buổi trưa, Đường Tự Đình đứng dưới lầu ký túc xá của tôi và gọi tên tôi.

Những người ở ký túc xá khác giỡn hớt la lên, "Đậu má, đậu má, là con trai, chỗ này của bọn mình là ký túc xá nam mà, đệt đệt đệt, đồng tính à, thật con mẹ nó có khí phách, come out công khai à..."

Tiếp sau đó là những tiếng la hét, tiếng này lớn hơn tiếng kia, có người la lên, "Anh bạn ở dưới lầu cố lên nhé", có người la lên, "Anh bạn ở dưới lầu có khí phách," không chỉ thế còn có người la "Anh đẹp trai dưới lầu ơi, tôi là 0 nè, skill tốt lắm, cân nhắc đổi người yêu không?"

Skill của tôi cũng tốt nhé, tôi nói trong lòng.

Nghĩ xong rồi lại nghĩ tiếp, Đường Tự Đình nhất định là điên rồi, cho dù xã hội bây giờ có khoan dung với cộng đồng người đồng tính hơn so với trước đây đi chăng nữa thì cũng không đến mức anh ấy phải trắng trợn như vậy.

Người trong ký túc xá bọn tôi đã biết chuyện giữa tôi và Đường Tự Đình ngay từ đầu, mới năm nhất vào ký túc xá tôi đã nói với bọn họ về xu hướng tính dục của mình. Lúc đó tôi nghĩ là để tránh những mâu thuẫn trong quá trình sống chung sau này nên đã nói với bọn họ rằng, nếu như có người nào để ý thì tôi có thể xin vào ký túc xá khác.

Ba người còn lại đều cho rằng tôi chuyện bé xé ra to, bốn người bọn tôi ở ký túc xá luôn chung sống rất hòa hợp, Đường Tự Đình hẹn hò với tôi ba tháng thì bọn họ đã trở nên thân thiết, quá trình làm thân rất đơn giản và thô bạo. Ký túc xá của bọn tôi được xếp theo độ tuổi, tuổi của tôi là nhỏ nhất nên bọn họ gọi tôi là thằng út, kết quả là em út lại là đứa có người yêu trước trong ký túc xá.

Sau đó Đường Tự Đình đã giới thiệu đối tượng cho bọn họ liên tục hai tháng, gửi ảnh trên WeChat, gặp mặt người thật trực tiếp, chỉ trong vòng hai tháng đã giải quyết vấn đề cá nhân của ba người bọn họ.

Thằng cả và thằng ba của ký túc xá bọn tôi đã cưới cô gái mà Đường Tự Đình giới thiệu lúc đó, thằng cả còn có một đứa con, nghe nói là vợ thằng ba cũng đang mang thai.

Đường Tự Đình nói rằng chỉ cần giải quyết được vấn đề này, bọn họ sẽ không ghen tị với hai người đàn ông no đủ bọn mình nữa.

Ừm, bọn tôi cũng xem như người no đủ...

Quay lại với đoạn clip, tôi nằm trên giường không muốn xuống nên chỉ nghe tiếng bọn họ hú hét ở bên ngoài.

Sau đó bỗng nhiên yên tĩnh, thằng cả "suỵt" một tiếng, "Nhỏ giọng lại, nhỏ giọng lại, lão Đường sắp bắt đầu rồi..."

Thành thật mà nói, trong lòng tôi cảm thấy khá vui, quen biết nhau lâu như vậy rồi mà tôi vẫn chưa bao giờ nghe Đường Tự Đình hát, tôi còn tưởng anh ấy sẽ hát một bản tình ca cho tôi, cho dù có không phải là một bản tình ca thì cũng sẽ hát vài câu của Phác Thụ và Hứa Nguỵ mà tôi thích chứ đúng không? viavia (*) hoặc là "Đã từng mơ ước cầm kiếm phiêu bạt khắp chân trời, để cảm nhận hết thế gian phồn hoa" (**) chẳng hạn.

(*) viavia, câu hát nổi tiếng trong bài hát "Con đường bình phàm" của Phác Thụ.

(**) Lời bài hát "Ta của ngày xưa" của Hứa Nguỵ.

Thực tế đã chứng minh, tôi nghĩ nhiều quá rồi, Đường Tự Đình thế mà lại hát "Trái tim cảm ơn" (*).

(*) bài hát nằm trong album "Con gái của mẹ" của Giang San, tôi đến là lạy anh Đình luôn ạ =)))))

Giọng hát phát ra từ điện thoại của thằng cả, Đường Tự Đình hát từng câu một——

"Con đã đến thật ngẫu nhiên."

"Tựa như một hạt bụi đất."

......

"Trái tim cảm ơn."

"Cảm ơn vì có con."

"Bầu bạn cùng mẹ cả một đời, để mẹ có dũng khí làm chính mình..."

Tôi nghe ra được thằng cả, thằng hai và thằng ba đang nhịn cười, nhịn đến mức vang lên khùng khục, sau đó thằng hai đột nhiên nói một câu: "Thằng út, mày mau dậy coi, anh chàng cầm ô bên cạnh còn đang làm ngôn ngữ ký hiệu kìa, làm một nửa trái tim, đang giơ tay đưa về phía lầu của ký túc xá bọn mình..."

Sau đó thằng cả và thằng ba không nhịn được nữa, đoạn clip sau đó liên tục run rẩy cho đến khi kết thúc.

Lúc đó tôi nhấc chăn ra khỏi giường, tìm mũ đội lên đầu, tuỳ tiện rút một cái ô, ra khỏi cửa phòng ký túc xá thì mở ô ra, che mặt lại thật chặt rồi chạy xuống lầu, kéo Đường Tự Đình và Diệp Tam Nhi rời đi.

Đường Tự Đình còn ở đó gảy đàn: "Vợ ơi, em không giận anh nữa rồi à?"

"Đường Tự Đình, em hết giận rồi, anh đi với em nhanh lên." Tôi kéo Đường Tự Đình đi, cũng không để ý đến Diệp Tam Nhi đang cầm ô đuổi theo phía sau. "Em không những không giận anh nữa mà em còn phải thật sự cảm ơn anh đấy Đường Tự Đình."

Cuối đoạn clip, nhóm người trong ký túc xá bọn họ vẫn còn cười ngặt nghẽo.

Tôi nằm trên giường xem đi xem lại đoạn clip đó, vừa xem vừa cười, sau đó vừa cười vừa khóc...

-

Người ta nói rằng số phận do trời định, nói thêm về cuộc gặp gỡ giữa tôi với Đường Tự Đình đi, bản thân cái cụm từ "gặp gỡ tình cờ" này đã mang theo sự ngẫu nhiên và kỳ diệu. Đôi khi tôi còn nghĩ, biển người rộng lớn ơi là biển người rộng lớn, có thể gặp được người ấy, lại còn ở bên người ấy là điều may mắn biết bao chứ.

A Nam từng thưa với Đức Phật: Con nguyện hóa thành cây cầu đá, chịu đựng năm trăm năm gió thổi, năm trăm năm phơi nắng, năm trăm năm dầm mưa, chỉ mong người con gái ấy có thể đi qua cầu.

Chỉ để nhìn nàng một lần.

Còn tôi và Đường Tự Đình thì sao? Bọn tôi không chỉ gặp nhau trên cầu và nhìn nhau một cái, hai người bọn tôi còn ở bên nhau.

Tôi thường nói đùa rằng Đường Tự Đình là do tôi cào thưởng mà có.

Thật ra chuyện này là thật.

Năm đó tôi mười chín tuổi, đang học học kỳ đầu tiên ở trường đại học, mặc dù tôi và Đường Tự Đình là bạn cùng trường nhưng bọn tôi lại không quen biết nhau ở trường.

Tôi thích chụp ảnh, cũng thích đi du lịch một mình, vừa ngắm cảnh vừa chụp ảnh, chụp được ảnh rồi còn có thể bán và kiếm được không ít tiền.

Đường Tự Đình và tôi quen nhau ở Thanh Đảo, ngày Quốc tế Lao động, tôi đến Thanh Đảo một mình, tôi và anh ấy quen nhau tại một quầy xổ số nhỏ cạnh biển.

Lúc đó tôi ngồi taxi đến cầu tàu (*), sau đó vội vàng xuống xe nên bỏ quên túi trên taxi.

(*) bản gốc là 青岛栈桥, là một địa điểm du lịch nổi tiếng ở Thanh Đảo.



Tôi đeo máy ảnh trên cổ, chụp cầu tàu trên biển rất lâu, sau đó lại đi dọc bãi cát chụp ảnh liên tục, cuối cùng đến chiều rồi tôi mới nhớ ra là mình chưa cầm túi.

Có nhiều người đi du lịch Thanh Đảo như vậy, tôi biết rằng thể nào cũng không tìm lại túi được nữa, trong túi quần tôi chỉ còn lại một tấm CMND và 5 tệ (≈17,000 VNĐ).

Về phần Đường Tự Đình, anh ấy ra ngoài giải sầu, ví tiền và điện thoại di động đều bị móc mất trên xe buýt tham quan, trong túi của anh ấy cũng chỉ còn lại 5 tệ, giống như tôi, anh ấy cũng nhắm vào quầy xổ số đó.

Đó là lần đầu tiên tôi chơi, bóng hai màu (*) không phát giải ngay tại chỗ, giải thưởng phát ngay tại chỗ dành cho thẻ cào (**), chỉ có một cái cửa sổ nhỏ, xung quanh có rất nhiều người.

(*) đây là hình hiện ra khi mình gõ bản gốc lên mạng, chắc đây là hình thức chơi lotto ở bên Trung, các số được in trên hai màu bóng, mình không có hứng thú lắm nên sẽ không tìm hiểu cụ thể hơn nha 😂



(**) thẻ cào trúng thưởng 👇🏻



Đường Tự Đình đứng ngay trước tôi, mặc một bộ đồ thể thao màu đen, đi giày thể thao màu trắng, dáng người anh ấy cao ráo, ngũ quan sâu sắc, là người bắt mắt nhất trong đám đông.

Đến lượt anh ấy, anh ấy nhìn hồi lâu mà không biết nên mua loại nào, người bên trong giới thiệu cho anh một loại nhưng lại 10 tệ một tờ, anh ấy cầm 5 tệ trong tay, quơ tay nói "Tôi không đủ tiền nên thôi đi vậy" rồi xoay người định đi.

Tôi trực tiếp giữ cánh tay anh ấy lại, "Này này, đợi một chút, anh bạn, chúng ta năm mươi năm mươi nhé?"

Tôi đoán lúc đó Đường Tự Đình chắc chắn cho rằng tôi có bệnh, bởi vì ánh mắt anh ấy nhìn tôi sáng rực.

Tôi không bỏ cuộc, móc 5 tệ trong túi ra, "Anh 5 tệ, tôi 5 tệ, hai người chúng ta gộp lại vừa đúng 10 tệ, vận may của hai người sẽ luôn tốt hơn một người một chút, mua một tờ rồi cào chung, nếu như cào có giải thì chúng ta chia đều."

Anh ấy nói: "Nếu không cào ra được thì sao?"

"Cào không ra thì xem như lỗi của tôi, xem như vận may của tôi quá tệ." Tôi nói.

Đường Tự Đình nhìn tôi chằm chằm mười giây, cuối cùng gật đầu, đưa cho tôi 5 tệ, tôi đi đến cửa sổ mua một tờ.

Để cào ra giải đó, hai người bọn tôi dùng chai nước suối còn lại một nửa của anh ấy rửa tay, đợi những giọt nước trên tay khô rồi mới cào.

Lúc đó anh ấy không muốn rửa, tôi nói: "Thành kính như vậy thì tỷ lệ trúng sẽ cao hơn."

Cuối cùng, anh ấy cũng dùng phần nước dưới đáy chai rửa tay, hai người bọn tôi mỗi người cào một số, một hàng có ba số, nếu ba số đều khớp thì trúng thưởng, đằng sau là số tiền trúng thưởng.

Anh ấy cào một số, tôi cào một số, cái cuối cùng là tôi cào, tôi dùng móng tay cào cẩn thận, hai số đầu đều đã trúng, 02 và 23, còn lại cái cuối cùng, tim tôi đập thình thịch.

Đường Tự Đình vỗ vai tôi nói: "Đừng căng thẳng, cậu cào đi, không cào được thì là lỗi của tôi."

Tôi hỏi anh ấy: "Sao lại là lỗi của anh?"

Đường Tự Đình nói: "Là do vận may của tôi quá tệ."

Lúc đó trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm, dùng móng tay cào số cuối cùng, 08, đối chiếu lần nữa, con mẹ nó, trúng thật này.

Ba nghìn. (≈ hơn 10 triệu VNĐ)

Đường Tự Đình cũng không ngờ rằng sẽ trúng giải nên kích động quá ôm tôi luôn, tôi còn dùng sức vỗ cánh tay anh ấy vài cái, "Ba nghìn đấy, ba nghìn lận đấy, anh bạn, vận may của anh không hề tệ."

"Cậu cào được, là vận may của cậu tốt." Anh ấy nhìn tôi mỉm cười, ánh mắt lấp lánh.

Sau này tôi hỏi Đường Tự Đình, tại sao lúc đó anh lại đồng ý mua thẻ cào với em?

Đường Tự Đình hôn tôi một cái, nói một câu cực kỳ buồn nôn: "Còn có thể là vì gì nữa, không phải vì em đẹp quá sao."

Mỗi lần Đường Tự Đình chém gió với bạn anh ấy, nhắc đến cuộc gặp gỡ thần kỳ của bọn tôi, anh ấy luôn thêm một câu vào sau đó——

Bọn mình kết hợp lại gọi là may mắn!