Làm Dâu Nhà Tỷ Phú

Chương 42






Nếu nói sống trên đời hơn 20 năm ròng chưa biết cảm giác sợ hãi thì là nói dối, lần đầu tiên trong đời Lâm Kiều chứng kiến một nhóm người bắt cóc mà nhanh gọn đến vậy.

Cô cứ nghĩ chuyện này chỉ có ở trong phim nào ngờ nó lại xảy ra với chính mình, bọn người áo đen còn tốt bụng mua cho cô mấy bộ đồ để thay.

Nhưng chuyện đời làm gì có bữa cơm nào miễn phí?
Đúng là cô đã nghĩ chính xác, nhóm đàn ông vũ khí sẵn sàng trùm kín mặt từ đầu đến chân là màu đen huyền bí đang cùng nhau thảo luận cái gì đó ở góc phòng.

Tiếng nói địa phương hình như không phải là người thành phố Q, có lẽ bọn họ đến từ nơi khác.
Lâm Kiều nhìn đôi tay bị trói chặt đến nổi đỏ như rỉ máu vừa rát vừa đau, cô muốn tìm cách mở nó ra nhưng lực bất tòng tâm.


Ngồi xụi lơ ở góc phòng đưa ánh mắt dè chừng nhìn mấy người kia không quên quan sát căn phòng này.

Từ lúc cô tỉnh lại sau cơn mê đã bị đưa đến nơi này rồi, một nơi rộng có cả giường ngủ, bàn uống trà có điều hoà cùng tủ quần áo, vách tường gạch lại dày kiên cố.
Phía trên đỉnh đầu có mấy ô cửa sổ được ánh nắng rọi qua từng vệt màu vàng nhạt, chiếc váy trắng tinh trên người cô bây giờ vừa lấm vừa bẩn vì dính bùn đất trong lúc bị bọn họ di chuyển vào nơi này.
Nơi này tuy là không quá ẩm mốc nhưng mùi máy lạnh cùng mùi cao su khiến cô buồn nôn, đúng là dân chơi mà.

Bắt cóc còn chuẩn bị quần áo cho ở phòng máy lạnh ngon lành, cô thầm cảm thán.

Chắc cái mạng của cô đang có giá trị đây nên bọn chúng mới không giết cô.
“Cạch… cạch!” Tiếng cửa thép dày mở ra.
“Này đưa người vào thay đồ cho cô ta.” Một tên áo đen cao to mở cửa phòng đi vào trong nói.

Âm thanh ồm ồm như đang cố gắng đè giọng gốc của hắn, Lâm Kiều cảm thấy có gì đó rất quen.
“Còn thay đồ cái gì? Sao không trực tiếp đưa đi?” Một tên đàn em lên tiếng.
“Mày nhiều chuyện quá nhanh tay nhanh chân ra ngoài hết đi.” Tên đàn ông nọ quát lớn khiến tụi đàn em im bặt, hắn nói xong tất cả bọn chúng nhìn nhau rồi lần lượt ra ngoài đóng cửa lại.
“Lạch… cạch!” Cánh cửa lần nữa đóng lại.
Trước khi đi còn nhìn cô bằng ánh mắt ác độc, không hiểu là bọn chúng làm việc cho ai nhưng Lâm Kiều càng ngày càng bất an.

Vì sao lại muốn cô thay đồ? Rốt cuộc kẻ thuê bọn chúng là nhân vật có ảnh hưởng thế nào mới thuê được một nhóm người có vũ trang còn được huấn luyện như vậy?
Trong giây phút này Lâm Kiều không ngừng phân tích từng thứ một, cô không biết mình có đủ quan trọng để Vương Đông Quân đến cứu hay không? Cũng không biết đối phương có phải âm mưu tống tiền hay muốn mục đích khác, cô cho rằng cô không có giá trị với nhà họ Lâm.


Mục đích của bọn họ chắc nhắm vào nhà họ Vương, có thể kẻ cầm đầu nghĩ rằng vì sỉ diện của gia tộc nên Vương Đông Quân và bà Tô Yến sẽ bất chấp tất cả đổi một cái giá nào đó đắc đủ để bọn họ bắt cô.
Nghĩ lại nếu cô không đủ quan trọng với anh thì sao? Nếu như cô không đủ quan trọng vậy thì bọn họ tốn công vô ích rồi đúng không?
“Cạch!” Cánh cửa phòng mở ra một người phụ nữ già nua gầy gò hai chân đi khập khiễng có hai sợi xích quấn quanh cổ chân, bà mang theo chậu nước tiến lại bên bàn âm thanh xích sắt ma sát nghe ê tai.
Lâm Kiều nhìn dáng đi kia đã hiểu rằng bà đã và đang bị đánh đập tra tấn như thế nào, đáy lòng đau xót.
“Cô gái ngoan mau thay đồ đi!” Tiếng của bà cụ vang lên hơi yếu giọng run và không có lực.
Lâm Kiều nhìn mái tóc bạc phơ cùng khuôn mặt nhăn nheo hai mắt trũng sâu tựa như một cái cây khô lâu năm của bà mà đột nhiên thương cảm.

Cô nhích người lại để cho bà mang quần áo đến bên cạnh thay cho mình, một người khỏe mạnh như cô nên hiểu nếu như cô không nhanh chóng thay đồ có nghĩa là gián tiếp hại một người và hại bản thân mình.
“Bà ơi, bà đã bị bắt nhốt ở đây sao?”
Bà cụ nhìn Lâm Kiều cả người cứng lại không dám nhúc nhích hình như bà sợ ai đó nghe thấy, một lát sau tựa hồ như nghĩ thông điều gì vội vàng lôi một bức ảnh từ sâu trong áo đưa cho cô.
Đồng thời bà cũng quan sát kỹ khuôn mặt này, bà đang đoán nếu điều bà nghĩ là sự thật thì có lẽ nào… cô chính là con gái bà!
Người phụ nữ này vốn dĩ không phải là bà cụ mà là một người phụ nữ trung niên, trong tấm ảnh kia chính là bản thân bà ngày trước.

Cũng từng xinh đẹp dịu dàng như chính Lâm Kiều… Khoan! Lâm Kiều nhìn ảnh rồi nhìn bà rồi nhìn bản thân mình.

Đột nhiên đôi mắt cô mở lớn, chuyện này làm sao có thể.
Bàn tay của bà cụ đang cởi khuy váy phía sau lưng cô, lúc nhìn thấy trên vai của Lâm Kiều có một nốt ruồi son đỏ như đoá hoa đào thì hai mắt trừng lớn vội quay mặt cô lại nhìn mình.
Bị bất ngờ Lâm Kiều cũng không kịp phản ứng chỉ thấy bà cụ ôm chầm lấy cô cả người run lên kịch liệt như đang ấm ức cùng phẫn nộ.
“Bà… bà làm sao vậy?”
“Con gái, nhất định phải cố gắng ra ngoài.” Không để Lâm Kiều kịp hỏi lại bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa.
“Làm gì mà lề mề vậy mau lên!”
“Vâng!”

Lâm Kiều chỉ thấy bà vội vàng đem quần áo mặc vào cho cô, còn cẩn thận nhét vào người cô một quyển sổ.

Sau khi xong việc vội vàng ôm cô lần nữa hôn lên má Lâm Kiều nước mắt rơi đầy mặt rồi lặng lẽ nhìn cô đi chầm chậm ra ngoài.

Trong giây phút đó đột nhiên trong đầu Lâm Kiều vang lên tiếng vọng lớn.
“Mẹ!”
Người bà cụ cứng đơ tại chỗ chỉ thấy bà lặng lẽ quay đầu nước mắt rơi gục liên hồi mấy cái rồi lặng lẽ bước ra ngoài.
Lâm Kiều vừa cúi người vừa không tin vào mắt mình, bà cụ đó vừa gục đầu khi cô gọi Mẹ.

Có nghĩa là tấm ảnh đó thật sự là bà, chính Lâm Kiều còn không tin nổi bởi vì hình ảnh của mẹ cô chỉ xót lại ở nhà một tấm duy nhất khi bà qua đời.

Cô bảo quản rất kỹ càng, vậy mà người bà kia cũng có một tấm tương tự.
Nhưng tại sao? Nếu bà thật sự là mẹ cô, vậy tại sao bà lại bị bắt đến nơi này mà không ai biết và ai là người đã bắt bà đi? Mục đích của họ là gì? Bà được nguỵ tạo đã chết, ông Lâm Hải hay là Lưu Hoa?
Đôi mày cô nhíu lại, trên đầu truyền đến cơn đau.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?.