Làm Người Không Nên Quá Hiểu Chuyện

Chương 14




Mẫu thân thậm chí không thèm nhìn người mai mối của Tiêu gia, trực tiếp từ chối thẳng thừng, nói rằng ta sức khỏe không tốt, cần ở nhà thêm vài năm nữa.

Ta thấy người mai mối lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Ta năm nay đã mười bảy, thêm hai năm nữa thì đã mười chín, đến lúc đó e rằng thật sự sẽ không thể gả đi đâu được nữa.

Ta hiểu rõ suy nghĩ của mẫu thân, bà vẫn hy vọng ta khỏe lại để giúp bà thu xếp đống hỗn độn này.

Nhưng ta không muốn để bà tự do quyết định nữa.

Tiêu gia là một gia đình giàu có nổi tiếng ở Kinh thành.

Tiêu Thành Nghiệp, dù ta chưa hiểu rõ hắn, nhưng so với những người ta có thể tiếp cận hiện tại, hắn là người mà ta có thể tin tưởng nhất.

Nếu ta muốn rời khỏi phủ Thái Sư, gả cho hắn là con đường nhanh nhất.

Ta quyết định đánh cược một lần, trước khi người mai mối rời đi, ta đứng dậy gọi bà lại, từng từ từng chữ nói: "Xin bà chuyển lời đến Tiêu đại công tử rằng hôn sự này, Lưu Văn Ngọc đồng ý."

"Văn Ngọc, con đ.i.ê.n rồi sao?" Mẫu thân kêu lên: "Con trai nhà thương nhân làm sao xứng với con gái phủ Thái Sư? Huống hồ con còn tự ý nhận lời mà không hỏi qua mẫu thân, con làm vậy sao có thể gọi là biết giữ lễ nghĩa?"

"Mẫu thân." Ta nhìn bà, vẻ mặt đau buồn: "Năm nay con đáng lẽ đã gả vào Tiêu gia, trở thành con dâu nhà họ Tiêu. Nhưng con chưa kịp qua cửa đã bị bỏ rơi, dù con là con gái Thái Sư, danh tiếng cũng đã tan nát. Hơn nữa, hàng ngày ở trong phủ, nhìn cảnh vật quen thuộc này, con lại nhớ đến ngày đầy bi ai đó, chỉ muốn xấu hổ đến c.h.ế.t ngay lập tức!"

Ta nhìn bà, tay đ.ấ.m vào ngực, giọng nói bi thương, từng lời như m.á.u chảy, đau đớn gọi: "Mẫu thân…"

Mẫu thân dường như bị lời ta làm chấn động, mãi một lúc sau mới định thần lại, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào ta.

Lưu Uyển Tình định mở miệng nói gì đó, nhưng bị Lưu Cẩm Châu trừng mắt ngăn lại.

Một lúc sau, mẫu thân mới từ từ nói với người mai mối: "Hiện tại chuyện này hơi đột ngột, ta cần bàn bạc thêm với người trong nhà, mời bà về trước, hôm khác sẽ hồi đáp."

Nói xong, mẫu thân trông có vẻ mệt mỏi, được Vương ma ma đỡ đi nghỉ ngơi. Khi đi ngang qua ta, bà dừng lại hỏi: "Văn Ngọc, trong lòng con có oán trách mẫu thân không?"

Ta cúi đầu, cắn môi không nói gì, mãi sau bà mới thở dài, giọng nói nhuốm vẻ bi thương: "Con quá hiểu chuyện, cũng chịu nhiều khổ cực rồi."

Ta đã nói rồi, trong lòng mẫu thân, hai thùng đá có thể xoa dịu được sự áy náy của bà đối với ta.

Dù ta có nói gì, làm gì, cũng không thể so với việc Lưu Uyển Tình làm nũng với bà vài câu.

Nếu ta muốn cầu xin điều gì, nhất định phải đem những nỗi đau đớn trong quá khứ ra nhắc lại hết lần này đến lần khác, mới có thể khiến bà xúc động một chút.

Dù hiện tại bà có khóc lóc, cảm thấy hối hận vì đã lỡ mất ta, thì vài ngày sau khi thấy ta không có việc gì, bà cũng sẽ lại bỏ mặc ta như trước.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Con gái nhà ai lại phải chịu cảnh như thế này?

Đêm đó, ta nhờ người hỏi Tiêu Thành Nghiệp tại sao lại đột ngột như vậy.

Hắn đáp rất ngắn gọn: "Ta sợ nàng không chờ được nữa."

Khi nghe những lời này, ta lúc đó vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa, nhưng rất nhanh sau đó ta đã hiểu.

Ngày hôm đó, phụ thân tan triều về nhà, đi cùng ông là người đệ đệ đã lâu không gặp, Lưu Hoài Quang. Khuôn mặt hắn hồng hào, tinh thần phấn chấn, trông rất đắc ý. Hỏi ra mới biết, gần đây Lưu Hoài Quang được Tô Thừa tướng chú ý, ông muốn đưa hắn về bên mình làm việc. Còn nói rằng Tô Thừa tướng thực ra đã để mắt đến hắn từ lâu, vụ việc của Lưu Quảng Tri trước đây cũng là nhờ Tô Thừa tướng giúp đỡ để giải quyết, chỉ để bán cho Lưu Hoài Quang một món nợ ân tình.

Tô Thừa tướng hiện tại là người quyền lực như mặt trời ban trưa ở kinh thành, việc Lưu Hoài Quang được Tô Thừa tướng chú ý đương nhiên là một điều đáng tự hào.

Lưu Uyển Tình nghe Lưu Hoài Quang nói, trên mặt cũng tràn đầy niềm vui, một câu "đại ca" liên tục vang lên, so với những lần khác, lần này ân cần hơn rất nhiều.

Nhưng tất cả điều này ngay cả nhóm tỳ nữ bên cạnh ta cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

"Đại công tử khi học ở trường, luận văn viết về chủ đề nào cũng đều là những câu vô thưởng vô phạt, trong mười bài thì chín bài là lời thừa, học thức của hắn thế nào, mọi người trong phủ đều biết rõ, vậy mà lại được Thừa tướng để mắt đến, chẳng lẽ Thừa tướng cũng là một kẻ ngu dốt?" Dung nhi giờ đã lanh lợi hơn nhiều, khi nói xấu người khác trong viện của mình cũng biết hạ giọng xuống: "Huống hồ danh tiếng của phủ Thái Sư hiện tại tệ đến thế, chẳng lẽ Thừa tướng đầu óc bị lừa đá rồi?"

Những tỳ nữ khác đều lườm nàng ấy, cho rằng nàng nghĩ mọi chuyện quá phức tạp.

Chỉ có Dung nhi và Liên nhi, hai người ở bên ta lâu nhất, vẻ mặt đầy lo âu.