Lưu Uyển Tình bị ức h.i.ế.p ở bên ngoài, trở về liền khóc lóc với mẫu thân.
Mẫu thân nổi giận, tất nhiên sẽ trách mắng ta.
Người trong viện của mẫu thân gọi ta, ban đầu ta không đi.
Chỉ đến khi mẫu thân lấy lý do tôn ti trật tự ép buộc, ta mới trang điểm một cách thê thảm rồi chậm rãi đến.
Vừa vào cửa, ta đã gọi "Mẫu thân", chưa nói hết câu đã ngã quỵ xuống đất ngất xỉu.
Điều này khiến mẫu thân giật mình, liền hỏi Dung nhi đang đỡ ta xem đã xảy ra chuyện gì.
Ta chỉ cảm thấy Dung nhi nhẫn tâm véo mạnh vào đùi ta, rồi bắt đầu khóc lóc kể lể:
"Tiểu thư từ sau chuyện lần trước đã bị đả kích nặng nề, thân thể suy yếu, những ngày này luôn u sầu, nói mê nhiều hơn tỉnh táo. Trong mơ, tiểu thư luôn gọi tên phu nhân, tỉnh dậy không thấy phu nhân lại càng thêm buồn bã, nằm bẹp xuống giường. Nay nghe tin phu nhân gọi, tiểu thư dù không đi nổi nhưng cũng không gọi kiệu mà đi bộ đến gặp phu nhân."
Những lời này nói ra khiến ai cũng phải động lòng, khi Dung nhi nói rằng vì tiểu thư đi bộ quá sức nên vừa vào đã ngất xỉu, mẫu thân cũng không nói thêm lời nào.
Sau khi quan tâm vài câu, mẫu thân liền bảo Dung nhi đưa ta về.
Chuyện này không biết từ đâu lộ ra, từ đó mỗi lần Lưu Uyển Tình xuất hiện ở các buổi tiệc, luôn bị người khác châm chọc.
Mọi người đều nói rằng nàng đã khiến ta phải nằm liệt giường, vẫn chưa có thể tự mình làm bất cứ việc gì, còn nàng ta thì lại cả ngày phô bày bản thân ra ngoài, bị người khác ức h.i.ế.p còn oán trách ta.
Lời này truyền đến tai phụ thân, hiếm khi Lưu Uyển Tình bị cấm túc ở nhà.
Nàng oán hận, liền đến tìm ta tính sổ, vừa đến trước mặt ta, đôi mắt nàng đã đỏ hoe, lên tiếng định quỳ xuống.
Ta để mặc nàng quỳ, một lúc sau mới run rẩy ngồi dậy, nắm lấy tay Dung nhi, vô tình làm rơi lò thuốc nhỏ trên đầu giường xuống người nàng.
Lưu Uyển Tình tránh không kịp, bị tro bụi văng khắp người.
Nàng còn chưa kịp khóc lên, đã thấy ta run rẩy chỉ vào miếng ngọc bội trên thắt lưng nàng: "Đây... đây là... của muội và Tiêu lang..."
Chưa kịp nói hết câu, ta đã lăn ra ngất xỉu.
Dung nhi đỡ ta dậy, nhân lúc ấy đ.â.m thủng túi da bò chứa m.á.u gà dưới gối.
Ngay lập tức nàng hét lên kinh hãi, rồi chạy ra ngoài.
Trên đường gặp đúng những tiểu thư đã đến phủ hôm trước.
Dung Nhi với đầy m.á.u trên người, nước mắt đầm đìa, kể rằng Văn Ngọc tiểu thư bị kích động vì nhìn thấy Uyển Tình tiểu thư cầm tín vật của Tiêu công tử đến gặp mình nên đã nôn ra máu.
Những vị tiểu thư nghe ngóng đủ chuyện, mang vẻ mặt hài lòng rời đi.
Tối hôm đó, phụ thân trở về nhà, liền định bán Dung nhi đi.
Ta lê thân xác bệnh tật đến trước mặt phụ thân, hành lễ xong thì ho ra ba ngụm máu.
Chỉ nói rằng nếu phụ thân muốn bán Dung nhi, thì hãy bán luôn cả ta.
Phụ thân đang giận dữ, nhìn ta, trong mắt dường như có thêm chút dò xét.
"Văn Ngọc," ông mở miệng, "trước kia con là người rất hiểu chuyện, luôn quan tâm đến danh dự của phủ nhất."
Phải rồi, khi còn nhỏ theo phụ thân lên kinh, phụ thân mới đứng vững ở triều đình, mẫu thân ngày ngày nhắc nhở ta phải thận trọng trong lời nói và hành động, những người ở địa vị giống như phụ thân coi trọng danh dự nhất, danh dự có thể lấy mạng người.
Ta dù nghe chưa thấu nhưng cũng không muốn phụ thân gặp chuyện chẳng lành.
Vì thế, khi ta mới đến kinh thành, mọi hành xử của ta càng thêm thận trọng, còn kỹ lưỡng hơn cả những tiểu thư quý tộc đã sống từ lâu ở đây.
Cứ thế, danh tiếng của phủ Thái Sư như một lưỡi d.a.o treo trên đầu ta, khiến ta ngày qua ngày đều phải sống thật cẩn trọng, điều đó cũng khiến ta bị ràng buộc, ngày qua ngày trở nên vô vị.
Đến giờ, ta ngẩng đầu nhìn phụ thân, không giấu nổi vẻ mệt mỏi trong mắt: "Nữ nhi cẩn trọng cả đời, hiểu chuyện cả đời vì sợ liên lụy đến phụ thân, chưa bao giờ dám hành động bừa bãi, đến giờ dầu cạn đèn tắt, chỉ mong có vài người bạn cũ ở bên cạnh."
Phụ thân im lặng một lúc, cuối cùng cũng mở lời: "Con nói linh tinh gì vậy, con vẫn còn trẻ lắm."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta cười thê lương, không đáp lại.
Cuối cùng, ông rời đi và không xử lý Dung nhi.
Nửa đêm, ta và Dung Nhi vừa bịt miệng vừa cầm quyển truyện cười, nằm cười khúc khích trên giường.
Nếu hỏi tại sao, thì đó là vì ta đang thức khuya.
Không thức khuya thì làm sao có thể khiến mình trông bệnh tật, tiều tụy trước mặt người khác được.
Chỉ là, bệnh của ta không thể nặng như trước nữa.
Ta cần từ từ khỏe lại, bây giờ đã thu hút sự chú ý của phụ thân, nếu cứ mãi ốm nặng, ông ấy không chừng sẽ gọi thái y trong cung đến.
Lúc đó, nếu không phải là người của mình thì sẽ khó mà giả bệnh được.
Ta dự định sẽ từ từ hồi phục trong thời gian tới, nhưng không thể hoàn toàn khỏe lại.
Nếu không, một đống phiền phức của phủ Thái Sư lại rơi vào tay ta mà thôi.