Lần này, Lưu Hoài Quang mang về cho Lưu Uyển Tình một cặp vòng tay Cửu Liên Hoàn.
Đây là món đồ chơi đang thịnh hành ở kinh thành gần nửa tháng nay, đặc biệt phổ biến trong giới quý tộc. Khi không thể đánh mã cầu, các công tử quý tộc thường tụ tập lại để giải các vòng Cửu Liên Hoàn, và trào lưu này nhanh chóng lan rộng trong giới thượng lưu.
Lưu Hoài Quang mua cặp vòng này cho Lưu Uyển Tình, hy vọng muội muội sẽ vui vẻ cười tươi, sau đó có thể giống các quý nữ khác, với tài trí khéo léo mà giải được vòng, từ đó tạo nên một câu chuyện đẹp đẽ trong giới quý tộc.
Hắn cũng mong có thể nhờ đó mà khoe khoang trước mặt bạn học.
Nhưng không ngờ, Lưu Uyển Tình thậm chí không thèm nhìn đến món quà, chỉ rúc vào lòng hắn mà khóc lóc.
Lưu Hoài Quang vốn luôn ăn mặc chỉnh tề, giờ lại bị nước mắt của Lưu Uyển Tình làm ướt đẫm cả vạt áo.
Hắn nhíu mày theo phản xạ, gọi tỳ nữ của Lưu Uyển Tình là Sương nhi, lên giải thích rõ mọi chuyện.
Sương nhi đã học thuộc hết những lời oán trách của chủ tử mình, chỉ kể rằng gần đây trong phủ tài chính eo hẹp, Lưu Uyển Tình đã phải cầm cố trang sức để giúp đỡ gia đình, nhưng phu nhân lại cắt bỏ thùng đá của nàng và mang chúng đến viện của ta.
Nhưng nàng ta lại chẳng hề nhắc đến lý do vì sao tài chính trong phủ lại căng thẳng, hay tại sao trong mắt mẫu thân, ta lại cần thùng đá ấy.
"Chỉ là chuyện nhỏ, cần gì phải buồn đến thế? Nào, đến xem quà mà đại ca mang về cho muội." Lưu Hoài Quang nghĩ rằng Lưu Uyển Tình đang giận dỗi vì mẫu thân cắt bỏ thùng đá của nàng, liền định bảo mẫu thân đưa lại thùng đá cho nàng.
Tâm trí hắn vẫn còn tập trung vào việc khoe món quà cho Lưu Uyển Tình.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Lưu Uyển Tình thấy Lưu Hoài Quang không có ý định bênh vực mình, liền ngậm ngùi nuốt cơn giận, miễn cưỡng cùng hắn chơi một lúc.
Nhưng tâm trí nàng đang rối bời, không có tâm trạng nào để giải Cửu Liên Hoàn, nên lấy cớ rằng sẽ gửi lại cho Lưu Hoài Quang sau khi giải xong, rồi dẫn Sương nhi rời đi.
Lưu Hoài Quang cảm thấy không hài lòng khi nàng từ chối, nhưng cũng để nàng đi.
Nghe nói Lưu Uyển Tình tươi cười chào tạm biệt Lưu Hoài Quang, nhưng khi quay lưng, trong bước chân của nàng vẫn lộ rõ sự bực tức.
Ta đứng ở cửa viện nghe hết câu chuyện náo nhiệt này, rồi mỉm cười với người gia nhân mang thùng đá: "Nhìn thế này cũng không ổn, phiền ngươi nhắn lại với mẫu thân rằng thân thể ta không cần dùng đến, muội muội còn trẻ, năng động, hai thùng đá này hãy chuyển sang viện phía Tây cho nàng."
Mẫu thân muốn dùng hai thùng đá để xoa dịu cảm giác tội lỗi trong lòng, nhưng ta không chấp nhận điều đó.
Người gia nhân mang thùng đá thuộc viện của mẫu thân, vừa nãy đã nghe thấy cảnh Lưu Uyển Tình mách với Lưu Hoài Quang, gương mặt liền lộ vẻ khó xử.
Giờ nghe ta từ chối, hắn quên cả lời khách sáo cần có, nhanh chóng cúi chào rồi quay người mang thùng đá về.
Ta cùng Dung nhi và các tỳ nữ chuẩn bị đóng cửa, nhưng bất chợt nghe thấy tiếng gọi: "Đại tỷ."
Là Lưu Cẩm Châu gọi ta, quay lại đã thấy hắn đứng ngay trước mặt, người vốn không bao giờ liếc mắt đến ta, giờ lại cúi đầu, nghiêm chỉnh hành lễ.
Ta lạnh lùng nhìn hắn một lúc lâu, thấy cánh tay hắn run rẩy vì mỏi mà ta cũng không có ý định đỡ hắn dậy.
Lưu Cẩm Châu cũng cứ thế cố chấp giữ tư thế cúi đầu hành lễ, mãi một lúc sau, ta mới buông chiếc khăn trong tay, che miệng ho khan vài tiếng rồi trầm giọng nói: "Ta không khỏe, không muốn làm phiền nhị đệ."
Nói xong, ta quay trở vào trong viện, Dung nhi và Liên nhi lập tức đóng cửa lại, cẩn thận khóa chặt.
Ta vẫn nhớ rõ, khi Lưu Uyển Tình bàn bạc với Tiêu Lưu về việc đến nhà ta để từ hôn, giọng nói hưởng ứng nhiệt tình nhất chính là của Lưu Cẩm Châu.
Những ngày này ta bơ phờ buông xuôi, không gặp hắn thì còn đỡ, có thể bình tĩnh nghe kể chuyện.
Nhưng bây giờ gặp lại hắn, ta chỉ cảm thấy trong lòng căm ghét, tay chân ngứa ngáy, muốn tát vào mặt hắn vài cái thật mạnh.
Nhiều năm qua, mẫu thân không muốn quản chuyện trong nhà, cứ để ta ở lại phủ hết năm này qua năm khác. Đến giờ, ta đã mười bảy tuổi, hoàn toàn là một cô gái trưởng thành.
Hôn sự với Tiêu Lưu vốn đã định thành vào năm nay, gia đình họ Tiêu giàu có và quyền quý, cũng xem như mang lại cho ta chút thể diện, sau bao năm bị kéo dài.
Nhưng đáng tiếc thay, chính đệ đệ và muội muội của ta đã phá hủy tất cả, bằng cách nhục nhã nhất.