"Ting!"
"Xoẹt"
Cánh cửa điện tử mở ra, một bóng dáng quen thuộc mặc áo Blouse trắng đang đưa lưng về phía cô, Song Thư nhìn thấy bóng người nọ trong lòng không khỏi có chút thổn thức đồng thời dấy lên cỗ căm hận. Đè nén cảm xúc của mình, cô ta cố tỏ vẻ bình tĩnh nói
- Lam Bình! Chủ nhân nói nếu anh còn không chịu hợp tác. Nam Cung Bảo Yết sẽ không bao giờ thấy tự do đâu!
- Ha! Tự do?
Lam Bình lên tiếng cười mỉa, hắn quay lưng lại đưa ánh mắt khinh bỉ của mình nhìn Song Thư cùng hai nhân viên an ninh đang đứng đó. Song Thư đối với ánh mắt của hắn tràn đầy đau lòng cùng không can tâm. Mặc dù cô đối với hắn ban đầu quả thực vì lợi dụng nhưng không biết vì sao dù đã đã biết bộ mặt thật của hắn cô ta vẫn không tài nào quên được. Vẫn luôn cảm thấy nuối tiếc những kỉ niệm đẹp trước kia dù cho đó là giả dối. Đồng thời cô hận hắn tại sao lại không thích cô, cô ta kém Nam Cung Bảo Yết ở điểm nào chứ. ít nhất hiện tại cô cũng giống người nào đó như chó bị nhốt lại chỉ biết nghe lệnh. Hiện tại Nhất thị lại phất lên,người ta một lần nữa phải ngước lên nhìn mà ngưỡng mộ ghen tị. Empire sắp bị nghiền cho thành bã rồi Nam Cung Bảo Yết có gì hơn cô được nữa chứ
- Cô nghĩ tôi giống đám ngu ngốc kia tin lời Hoắc Vệ Minh sao? Its ra thì tôi cũng biết cô ấy ở đây! Cùng tôi bị nhốt ở chỗ này!
Nói rồi hắn đưa tay vẫy vẫy, trên cổ tay là một cái vòng tích điện, chỉ cần Lam Bình vượt quá phạn vi trong căn phòng nhay lập tức bị giật điện đến ngấ xỉu, trường hợp cơ thể hơn người có thể tiếp tục chịu đựng được thì trên đó cũng có thiết bị định vị. Lam Bình có học võ phòng thân nhưng vì nghiên cứu khoa học nên hắn cũng không tập trung lắm, chỉ thông thạo vào quyền cước cơ bản. So vớ đám nhân viên an ninh ở đây xuất thân từ lính đánh thuê chả là cái thá gì. Vậy nên hắn vẫn đang ở đây bị ép chế thuốc cho Hoắc Vệ Minh. Lần trước hắn vì không biết nên chỉ cần đưa tiền hắn liền đem thuốc cho hắn, nào ngờ phát hiện ra thuốc đó dùng trên người Bảo Yết. Chuyện đã lỡ không thể làm lại, Lam Bình quyết không bán thêm, định tìm cách cứu cô ra thì bản thân lạo bị bắt vào đây. Mà thông tin hắn ở đâu có lẽ do ả Song Thư kia tiết lộ.
Song Thư thấy lâu như vậy Lam Bình vẫn cứng đầu không khỏi có chút lo lắng. Hắn điên nhưng chắc chắn không thể điên bằng Hoắc Vệ Minh. Tên này hỉ nộ bất thường, có thể giết bất cứ ai chỉ vì bỗng thấy gai mắt. Nếu tiếp tục khiêu chiến với sự kiên nhẫn của hắn chỉ sợ không chỉ Lam Bình mà có khi cả cô cũng bị liên luỵ
- Nếu anh đã khẳng định như vậy chắc chắn vậy thì Bảo Yết kia cũng không cần giữ lại
Song Thư gỉa vờ đe doạ hi vọng hắn sẽ suy nghĩ lại. Nào ngờ Lam Bình chỉ càng nhìn cô ta bằng ánh mắt thâm thúy cười khinh bỉ
- Nếu muốn giết thì với tính cách hắn ta đã giết từ lâu rồi. Tôi đúng là về khoản độc dược luôn đứng nhất nhưng người giỏi không chỉ có một mình tôi. Giữ Bảo Yết lại bởi căn bản các người cũng cần thứ gì đó của cô ấy. Tôi ở đây chẳng qua thuận tiện thôi.
- Anh.......
Song Thư cứng họng, trên mặt có chút vặn vẹo vì tức giận nhưng như nhớ tới cái gì cô ta bỗng nhiên cười rộ lên.
- Đúng! Chủ nhân đúng là cần thứ gì đó của cô ta, làm tôi hận chết nhìn cô ta vẩn vờ trước mặt lại không thể giết. Nhưng không sao, giữ cô ta lại hành hạ cũng được. Cô ta giờ cũng như anh mà không còn thảm hơn anh nữa. Bản thân trở nên vô lực còn chưa nói đến hình hai anh em Mộc gia tối hôm trước tới chỗ Nam Cung Bảo Yết thì phải. Không làm gì nhưng hết đêm mới rời đi, quần áo trên người cũng có chút khó coi. Tò mò quá không biết họ đã......
"RẦM!!!!!!!"
Song Thư chưa kịp nói xong đã bị Lam Bình như một con dã thú bóp cổ nhấc bổng ép lên tường. Ranh giới của sự sống cùng cái chết bỗng hiện lên trước mắt Song Thư nhưng nỗi căm hận như cho cô ta sức mạnh. Thêm hai nhân viện an ninh ở bên cạnh đang chĩa súng cảnh cáo về phía hắn khiến Song Thư to gan hơn bao giờ hết. Cô ta dùng chút hơi thở tàn nói
- Sao hả?......Tức lắm không?.... Không chỉ có họ đâu.....Trịnh Hải Bình cũng đang ở đây........Anh ra dáng vẻ như một kẻ điên y như anh lúc này tới chỗ của Bảo Yết........Các người đều điên cuồng đến vì cô ta thì cô ta càng chẳng khác gì gái điếm........Có giỏi thì anh cứ giết, cô ta cũng vẫn không thoát được......Hộc...hộc....
Nói được hết thì Song Thư gần như mất hết dưỡng khi muốn ngất đi nào ngờ bàn tay trên cổ cô ta chợt buông lỏng, Song Thư ngã xuống ho sặc sụa. Hai nhân viên an ninh thấy cô ta đã an toàn liền mặc kệ không thèm quan tâm. Lam Bình lúc này cúi đầu, không nhìn rõ cảm xúc trên mặt. Chỉ biết hắn bỗng cười khúc khích nói:
- Được! Được! Nhớ kỹ ngày hôm nay, tôi nhất định giết từng kẻ một!