Làm Nũng

Chương 39: Quà tặng




"Fan bảy mươi triệu của Tạ Nhan" lưu hành trên mạng rất lâu, thu hút nhiều người qua đường thành fan.

Cậu thật sự rất đẹp, nhưng không có tác phẩm, ảnh selfie cũng rất ít, không giữ chân những fan này được lâu.

Một hồi ồn ào qua đi, weino Tạ Nhan lại khôi phục yên tĩnh.

Quay xong 《 Bạch Kình 》 Tạ Nhan nghỉ ngơi gần nửa tháng. Cậu giàu tinh lực, nhưng quay một bộ phim lâu như vậy vẫn thấy có chút uể oải.

Tuy rằng mỗi ngày đều thoát vai được, nhưng cậu cũng cần thời gian lâu hơn để thoát khỏi giấu vết Lục Phùng Xuân.

Nửa tháng sau, Vương Chúc Duy gọi cho Tạ Nhan, lần trước hắn liên hệ là sau khi Tạ Nhan xóa xạch hiềm nghi bị bao dưỡng, sau đó lời xin lỗi của Vương Chúc Duy mới từ từ tới, hắn nói đang ở hoang sơn dã lĩnh bồi Tần Hạo Thành quay phim, hai ngày sau mới biết tin tức, Vương Chúc Duy còn mờ ám kêu Tạ Nhan xin phương thức liên lạc của nhà đầu tư kia, nếu là fan có thể tiến thêm một bước.

Tạ Nhan không để ý hắn.

Lần này Vương Chúc Duy lại mang theo một kịch bản mới, hắn từ tốn giới thiệu: "Bộ 《 Nhập sáo 》 này là Huy Đạt chúng ta tự sản xuất, phim kinh phí lớn mỗi năm, kịch bản, đạo diễn, phục hóa đều là hoàn mỹ. Mùa hè năm ngoái đã quay xong rồi, đang chế tác hậu kỳ.Vốn định hè năm nay chiếu, nhưng có chuyện ngoài ý muốn, người diễn nam chính lúc trẻ vì vài nguyên nhân mà không thể xuất hiện trên màn ảnh, cho nên phải thay người. Đây là tài nguyên tốt, vốn phải tranh đến chảy máu đầu, nhưng vì phim sắp chiếu rồi, phải thay người gấp, nên tôi lấy cho cậu."

Đến đây hắn dừng một chút: "Tạ Nhan cậu muốn thử không?"

Tạ Nhan suy nghĩ, dù rất muốn quay phim, nhưng không tin Vương Chúc Duy nên không đồng ý ngay mà nói: "Anh gửi kịch bản qua đây."

Vương Chúc Duy lập tức gửi qua những phân đoạn của nam chính Nghiêm Sơ Chi lúc trẻ.

Tạ Nhan mở kịch bản, xem đại khái nội dung. Lần này Vương Chúc Duy đúng là không lừa cậu, chỉ từ góc độ tầm cỡ kịch bản, 《 Nhập sáo 》 đúng là một bộ phim rất tốt.

《Nhập sáo 》là một bộ phim truyền hình, kể lại chuyện đầu triều Đại Ninh, một đám sĩ phu chống lại hôn quân đương thời. Câu chuyện này có rất nhiều nhân vật nhưng đặc biệt là, góc nhìn của 《Nhập sáo 》là hai người lên đường báo thù, vai diễn của hai người không chênh lệch bao nhiêu, đều là nam chính, người trẻ tên Ninh Tể Nguyên, người già là Nghiêm Sơ Chi. Mà Nghiêm Sơ Chi lúc trẻ là vai Tạ Nhan đóng.

Lúc đầu, Nghiêm Sơ Chi xuất thân giang hồ, y thuở nhỏ là cô nhi, được chưởng môn phái Thanh Ngô nuôi dưỡng, trở thành môn hạ đại đệ tử, sau lại đính hôn với con gái chưởng môn, hai mươi tuổi, võ công cao cường, hành hiệp trượng nghĩa, hơn nữa khuôn mặt anh tuấn tiêu sái.

Nhưng có một lần xuất môn rèn luyện, Nghiêm Sơ Chi một mình trở lại phái Thanh Ngô, phát hiện cả nhà bị tàn sát. Y tra xét hơn nửa năm, mới biết được tai họa này chẳng qua là do hoàng đế coi trong bảo kiếm tổ truyền phái Thanh Ngô, muốn cất vào kho.

Nghiêm Sơ Chi rất có thiên phú luyện võ, nhưng một thân một mình, võ công có xuất thần nhập hóa, cũng đánh không lại thiên quân vạn mã, huống chi là những cao thủ bảo vệ quanh hoàng đế.

Y đi Nam Cương, lột gia mặt một học sinh vừa thi khoa cử, lại giết chết vu y đã thay mặt cho mình, từ đó dùng thân phận của người kia vào quan trường.

Câu chuyện bắt đầu từ lúc Nghiêm Sơ Chi bốn mươi tuổi, cách lúc y quyết ý báo thù đã hai mươi năm. Lúc này y trở thành tay sai của hoàng đế, hai mươi năm qua làm bao nhiêu chuyện ác, để báo thù cũng hạ lệnh tàn sát môn phái khác. Mà Ninh Tể Nguyên là cháu trai của hoàng đế, năm đó ngôi vị hoàng đế vốn nên truyền cho phụ thân Ninh Tể Nguyên, hoàng đế giết cả nhà Ninh Tể Nguyên rồi đoạt ngôi vị. Ninh Tể Nguyên sau khi lớn lên cũng vì báo thù mà trở về. Khác nhau ở chỗ hắn là hậu nhân hoàng tộc, có thể đoạt lại ngô vị hoàng đế, mà hoàng đế bạo ngược vô đạo, thiên hạ dân chúng lầm than, những sĩ tử muốn chống đối hắn không ít.

Nghiêm Sơ Chi phụng mệnh tróc nã Ninh Tể Nguyên và đồng bọn, y tỏ ra muốn đuổi tận giết tuyệt, trên thực tế nghĩ tới khả năng của Ninh Tể Nguyên, mỗi lần đều chừa đường sống cho hắn.

Cuối cùng Ninh Tể Nguyên đánh vào hoàng cung, cao thủ bên người hoàng đế đều chạy trối chết, Nghiêm Sơ Chi một kiếm giết chết hoàng đế rồi ở trong đại điện tự sát, kết thúc một đời.

Phân đoạn của Nghiêm Sơ Ch lúc trẻ đều là trong hồi tưởng. Trước hai mươi tuổi hăng hái hành hiệp trượng nghĩa, rồi đến tuyệt vọng thống khổ khi Thanh Ngô phái diệt môn, cuối cùng quyết định thay hình đổi dạng báo thù.

Nhân vật này rất thú vị. Cho dù không phải phản diện thuần túy cũng không thể là vai chính.

Tạ Nhan thức một đêm đọc kịch bản, hôm sai nhắn tin cho Vương Chúc Duy, nói cậu muốn diễn bộ này.

Vương Chúc Duy nhận được tin nhắn thở phào nhẹ nhõm, nói cho Tạ Nhan thời gian quay chụp, Tần Hạo Thành thấy được dáng vẻ của hắn, âm dương quái khí hỏi: "Anh mừng như vậy, cậu ta nhận rồi sao?"

Vương Chúc Duy quay đầu trừng hắn: "Còn không phải tôi làm vì cậu, cậu ấy không nhận cậu nhận sao?"

Kỳ thực hơn mười ngày trước, tin tức nam diễn viên đóng vai này hút thuốc phiện bị truyền ra ngoài, Vương Chúc Duy đã vì Tần Hạo Thành tranh giành bộ này. Nhưng lại không ngờ năm ngày sau đó, một chương trình tống nghệ cực hot mời Tần Hạo Thành xuất hiện trong tập tiếp theo, để nhận show tống nghệ thì không thể quay 《 Nhập sáo 》, nên Vương Chúc Duy nghĩ đến Tạ Nhan.

Tần Hạo Thành vẫn không nguyện ý, cho dù tài nguyên hắn không nhận, cũng không muốn đưa cho Tạ Nhan.

Bởi vì thời gian rất gấp, Tạ Nhan đồng ý ba ngày sau sẽ đến trường quay.

Bộ phim này lúc trước bỏ số tiền lớn xây dựng phim trường hoàn chỉnh, quay xong thì phá đi, hơn nữa diễn viên đều có lịch trình riêng, không ai đối diễn, Tạ Nhan một mình quay với phông xanh.

Cậu lần đầu quay cổ trang, đối với đầu tóc và trang phục đều khó thích ứng, hơn nữa nội dung phần diễn của Nghiêm Sơ Chi thay đổi quá nhiều, Tạ Nhan cũng khó lòng nhập vai, đầu tiên quay rất chậm, đạo diễn sốt ruột đến phát hỏa, muốn sớm quay xong, mắng Tạ Nhan vài câu.

Bất quá sau khi Tạ Nhan thích ứng thì nhập diễn rất nhanh, hầu như mỗi cảnh đều chỉ quay một lần là qua, sau đó còn quay lại những cảnh ban ngày mà Tạ Nhan nghĩ là quay chưa được tốt.

Đêm hôm đó quay đến hai giờ sáng, lúc kết thúc đạo diễn nói với Tạ Nhan: "Thảo nào Tôn đạo liếc mắt một cái liền chọn cậu làm nam chính, thật sự là một thiên tài. Bất quá đóng nhân vật này cũng không khiến cậu thiệt thòi."

Tạ Nhan gật đầu.

So với phim hiện đại, đóng phim cổ trang xong tẩy trang thay đồ rất phiền phức. Thợ trang điểm còn chưa đi, giúp Tạ Nhan tháo tóc giả, quần áo cởi được phân nửa, Tạ Nhan nhận được tin nhắn.

Là của Phó Thanh.

Anh hỏi: "Quay xong chưa? Anh đợi em ngoài trường quay."

Tạ Nhan không để ý tới việc thay quần áo nữa, nhờ trang điểm đi tìm tràng vụ dắt Phó Thanh vào.

Phó Thanh bên ngoài đợi hai tiếng, thấy người lục tục từ phim trường đi ra mới nhắn tin cho Tạ Nhan.

Mọi người trong đoàn gần như đã về hết, đa số đèn ở phòng hóa trang đều tắt, ngoại trừ chỗ Tạ Nhan.

Lúc Phó Thanh đẩy cửa vào, Tạ Nhan đã thay đồ xong, chỉ mặc một chiếc áo thun, đang vươn tay lấy áo khoác.

Anh thấy chỗ xương quai xanh của Tạ Nhan có một khối ngọc bích, lóe sáng dưới ánh đèn mờ tối.

Hiện giờ là cuối mùa xuân, lúc mùa đông ăn mặc rất dày, ngọc bích được giấu trong quần áo, Phó Thanh chưa bao giờ phát hiện.

Tạ Nhan giương mắt, thấy Phó Thanh đang nhìn khối ngọc trên cổ mình.

Cậu có chút ngại ngùng, nắm mặt hình phật Di Lặc giải thích: "Đây là lúc năm mới ông nội cho em. Ông nói của em với anh là một đôi, nên em nhận."

Ý của những lời này là, nếu không phải một đôi, cậu đã không nhận.

Phó Thanh giật mình, ánh mắt dừng trên miếng ngọc, bỗng nhiên nở nụ cười, từ trong y phục của mình cũng lấy ra mặt dây chuyền, dây đỏ đã chuyển thành sẫm màu. Anh đưa tới trước mặt Tạ Nhan, là mặt hình Bồ Tát.

Anh nhẹ giọng nói: "Đây là ông mua lúc anh ra đời, có hai cái, anh đã đeo ba mươi hai năm rồi."

Tạ Nhan vươn tay sờ lên mặt dây chuyền.

Kỳ thực trước khi thấy mảnh ngọc này, Tạ Nhan vốn không nghĩ của mình và Phó Thanh thật sự là một đôi.

Ngọc bích vốn luôn băng giá, nhưng cái này lại rất ấm áp, còn mang theo nhiệt độ cơ thể Phó Thanh.

Tạ Nhan không tự chủ rụt tay lại, đem miếng ngọc của mình đặt lên tay Phó Thanh.

Phó Thanh cười cười: "Là một cặp, phật Di Lặc và Quan Âm Bồ Tát."

Tựa như em với anh.

Cũng nên là một đôi.

Tạ Nhan cẩn thận đem ngọc cất lại vào áo mình, phủ thêm áo khoác, cùng Phó Thanh ra khỏi phim trường.

Ước chừng vì lúc nãy nhắc đến chuyện hai miếng ngọc, đêm khuya vắng người, dễ xung động, Tạ Nhan nói ra chuyện mình suy nghĩ đã lâu: "Quay 《Bạch Kình 》thù lao trăm nghìn, 《Nhập sáo 》cũng vậy, hiện giờ mỗi tháng em còn nhận năm nghìn tiền lương, đã đủ rồi."

Phó Thanh có chút nghi ngờ nhìn cậu.

Âm thanh của Tạ Nhan rất nhẹ, trực tiếp nói: "Em có hai trăm nghìn, vẫn muốn mua quà cho Phó ca, suy nghĩ thật lâu, nhưng mà em chưa bao giờ tặng quà cho ai, không biết nên tặng gì, cho nên muốn hỏi Phó ca thích gì, nhận được quà như thế nào anh sẽ hài lòng?"

Cậu từ nhỏ không nhận được quà, cũng không tặng người khác, không biết cách báo đáp nhân tình, cho nên không nghĩ ra nên tặng cái gì. Không còn cách nào đành hỏi thẳng.

Kỳ thực thời gian trước đây, Tạ Nhan đối với việc thanh toán thay Phó Thanh vẫn không chết tâm, nhưng Chu Ngọc nào dám đồng ý, thoái thác nhiều lần, cậu cũng không trông cậy vào hắn nữa.

Phó Thanh thấy tai Tạ Nhan ửng đỏ, tận lực hỏi: "Sao lại muốn tặng quà? Tiểu Tạ muốn báo đáp anh sao?"

Tạ Nhan cuối đầu, dùng chân đá đá, qua hơn nửa ngày mới nói: "Không phải."

Cậu không thích nợ nhân tình, nếu như mắc nợ người ta, nhất định trả đủ, nhưng Phó Thanh không giống vậy, không thể gọi là báo đáp.

Tạ Nhan dừng một chút, có chút khó nói nên lời, nhưng vì để Phó Thanh chịu nói ra mong muốn, chỉ có thể nói lời thật lòng: "Em muốn khiến anh vui vẻ một chút."

Không liên quan đến việc báo đáp, đó là đối với người ngoài. Còn với Phó Thanh, Tạ Nhan chỉ mong lúc đối phương nhận được quà sẽ vui vẻ, hài lòng mà thôi.

-Sáo ở đây nghĩ là lớp vỏ, nhưng dịch Vào Vỏ nghe tục quá tui để Hán Việt luôn.

Hôm nay project ở trường tui có chút vấn đề tới bây giờ mới xong, nên thất hứa hai chương với mọi người rồi, cố gắng xong nốt chương này thôi. Thật xin lỗi TT.TT

À còn mấy cái thuật ngữ mạng như "thủy quân" "hắc" tui có nên dịch thuần Việt luông không?

Nhá hàng chương sau một chút "Anh chỉ muốnTiểu Tạ, Tiểu Tạ có thể tặng chính mình cho anh không?"