Chương 10: Nhược điểm
"A, ưm..."
Cảm giác nóng ran khó chịu nơi bụng dưới đánh thức Tia khỏi cơn mê, cô mơ màng chớp mắt vài cái. Ngực trái vẫn còn nhói nhưng không đau như trước nữa, nhìn lại thì ai đó đã băng bó cho cô cẩn thận.
"Ơ? Gì?"
Tia giơ tay định kiểm tra v·ết t·hương thì chợt nhận ra tay cô không thể cử động. Không chỉ tay mà cả chân cũng vậy, tứ chi cô đang bị trói chặt bằng xích kim loại.
Không hiểu được tình huống hiện tại, Tia liếc mắt nhìn qua lại để thu thập thông tin. Xung quanh cô là một mảng không gian tối đen, dựa vào mùi ẩm mốc quen thuộc của lá mục và những thân cây lớn thấp thoáng trong bóng đêm thì dường như cô đang ở trong một khu rừng, một khu rừng mọc ngược có đỉnh là rễ cây và gốc là cành lá... Không đúng, rừng không mọc ngược, là cô đang bị treo ngược trên cây.
"Hừm, thành công... Cơ thể này không chỉ có lượng ma lực khổng lồ mà còn tương thích với hắc thuật một cách đáng ngạc nhiên..."
Vào lúc đó, Tia bỗng nghe thấy tiếng thì thào cách đó không xa, nhìn kỹ thì có một bóng người đang đi đi lại lại chỉ cách cô khoảng vài mét, bởi vì mái tóc đen và cả tấm áo choàng cũng một màu đen đặc như hoà lẫn vào bóng đêm mà vừa nãy Tia đã không chú ý tới.
Giọng nói này có hơi quen thuộc, hình như cô đã từng nghe ở đâu rồi...
"Schwarz Skywalker!"
Những ký ức trước khi b·ất t·ỉnh ùa về, nhận ra người trong bóng tối kia là ai, Tia hét lên một tiếng.
"Đây là nơi nào? Ngươi trói ta làm gì hả? Thả ta ra mau lên!"
Cô bực tức uốn người mấy cái, nhưng ngoại trừ vặn vẹo như con sâu róm đang treo trên sợi tơ thì chẳng có tác dụng, trái lại còn phạm phải v·ết t·hương khiến cô phải hít sâu mấy hơi vì đau.
"Ồ ngươi tỉnh rồi à? Sớm hơn ta nghĩ. Còn chỗ này? Khu rừng gần học viện thôi."
Nghe thấy động tĩnh của Tia, Schwarz bước khỏi bóng tối, ánh trăng mờ nhạt xuyên qua tán lá rọi xuống người hắn. Không nhìn thì thôi, nhìn vào bộ dạng của hắn lúc này cũng đủ khiến Tia trợn mắt.
Tay trái cầm sách, tay phải cầm dao găm, chất lỏng màu đỏ vương đầy hai tay, vấy cả lên mặt cộng thêm điệu bộ chán chường thiếu sức sống trông chẳng khác gì một tay thầy pháp điên cuồng đang chuẩn bị hiến tế ai đó cho tà thuật rồ dại của hắn. Cái thể loại mà trẻ em nhìn thấy chắc chắn sẽ khóc thét lên.
"Ngươi... Ngươi... Ngươi..."
Tia lắp bắp mãi mà không nói được một câu hoàn chỉnh.
"Ngươi cái gì mà ngươi?"
Giống như hiểu được suy nghĩ của cô, Schwarz nhún vai một cái trong khi nói:
"Đừng hiểu lầm, ta không định hiến tế ngươi hay gì đâu."
"Cái bộ dạng đó của ngươi rõ ràng là đang sử dụng hắc thuật!"
Tia vùng vẫy dữ dội hơn, cô muốn tụ tập chút ma lực để xé bỏ dây trói nhưng có cố thế nào cũng không thể, ma lực vẫn phân tán và chạy loạn khắp cơ thể.
"Đúng là ta có dùng hắc thuật, nhưng chỉ là một vài thí nghiệm nhỏ thôi, không gây nguy hiểm tính mạng ai đâu."
Đáp lại Tia bằng một cái lắc đầu và giọng điệu nhẹ bâng như thể chẳng thèm để tâm tới bộ dạng của mình, Schwarz dời một đoạn cây khô tới trước mặt cô rồi điềm nhiên ngồi xuống.
"Chúng ta nói chuyện một chút nhé."
Đó không phải là một đề nghị mà là một yêu cầu không cho phép từ chối. Đôi mắt mệt mỏi của Schwarz vẫn tương đối bật trong màn đêm, không phải vì chúng toả sáng hay rạng rỡ thế nào mà là vì chúng tạo ra một thứ ảo giác rằng bóng tối xung quanh đang bị hút vào đó, một đôi mắt còn đen hơn cả bóng tối.
"Ta không có gì để nói với ngươi cả!"
Tia kiêu ngạo ngoảnh mặt đi, bất chấp thực tế là cô chỉ muốn tránh khỏi ánh mắt của Schwarz.
"Có vẻ ngươi không hiểu tình huống của mình thì phải."
Schwarz búng vào trán Tia một cái trong khi nói. Đó chẳng phải một cái búng dễ thương như trò nghịch ngợm của những người yêu nhau mà là một cái búng được sử dụng với mục đích gây sát thương mạnh tới nỗi để lại một cục sưng to tướng trên trán Tia, sợi dây treo cô đung đưa qua lại như một con lắc đồng hồ.
"Giờ có thể nói chuyện chưa?" Kiên nhẫn đợi Tia dừng hẳn và ổn định lại, Schwarz ôn tồn nói tiếp.
Còn Tia thì vẫn rất cứng rắn nhất mực không chịu thoả hiệp.
"Yêu tinh bọn ta không sợ t·ra t·ấn. Có giỏi thì g·iết ta đi! Ngươi không đạt được ý đồ đâu!"
Cô không biết điều Schwarz muốn nói là gì, nhưng chắc chắn không thể là chuyện tốt đẹp được. Rất có thể đó còn là âm mưu hãm hại bạn cô, hãm hại Arc.
Trước thái độ bất hợp tác của Tia, Schwarz lại không tỏ ra ngạc nhiên hay khó chịu, như thể đã sớm biết cô sẽ nói như vậy.
"Ta cũng đoán được rồi."
Hắn gật đầu một cái rồi nói tiếp.
"Tinh thần của yêu tinh rất cứng cỏi, nỗi đau thể xác không thể bẻ gãy ý chí của các ngươi, tuy nhiên..."
Vừa nói, Schwarz vừa giơ tay phải lên.
"Ngươi có thể chịu được cái này không?"
Trên mu bàn tay hắn, một hoa văn hình gông xiềng đỏ tươi dần phát ra ánh sáng mờ nhạt một cách đáng ngại.
"Dù ngươi có làm gì cũng vô dụng thôi..."
khoé môi Tia nhếch lên, tạo thành một nụ cười lạnh nhạt, cô định nhạo báng Schwarz mấy tiếng nhưng rất nhanh, nụ cười trên môi cô đã biến mất, thay vào đó là một biểu cảm vặn vẹo.
Tia chỉ cảm thấy bụng dưới ngứa ran, từng luồng từng luồng cảm xúc khó tả ập đến như sóng cuộn, tầng tầng lớp lớp. Bắt đầu với những tiếng thở dốc, mặt cô nóng đỏ lên, đồng tử mất đi tiêu cự và nước bọt chảy ra khỏi khoé môi đang rên rỉ. Hai đùi cô khép chặt lại, cố gắng cọ vào nhau để xoa dịu cảm giác kỳ lạ đó, nhưng càng làm cảm giác đó lại càng dữ dội hơn, toàn thân bủn rủn, mất hết sức lực. Những dòng cảm xúc chưa biết tên ập vào não, lý trí bị dập tắt, tinh thần tan rã, đầu óc trống rỗng.
"Hiệu quả, phải không?"
Giữa lúc Tia đang chơi vơi trong biển cả xúc cảm không tên, giọng nói của Schwarz vang lên như một chiếc mỏ neo níu giữ tia lý trí cuối cùng của cô.
"Ban đầu ta không chắc lắm, dù đều là yêu tinh những chẳng có gì khẳng định yêu tinh ở đây giống yêu tinh ta biết, nhưng có vẻ là ta nghĩ nhiều rồi, yêu tinh vẫn là yêu tinh thôi."
Những cơn sóng liên tục ập tới truyền từ bụng dưới ra khắp cơ thể khiến Tia không thể nghe hết những gì Schwarz nói. Cô thều thào bằng giọng điệu đứt quãng:
"Ngươi... Ngươi đã... Làm gì... Ta?"
"Một hắc thuật thú vị ta tìm thấy trong quyển sách này."
Schwarz thản nhiên trả lời cô.
"Không gây nguy hiểm tới tính mạng đâu, nó chỉ tạo ra và khuếch đại khoái cảm nhục dục của mục tiêu bị chỉ định. Mà nó cũng chẳng đốt mạng ta nữa, chỉ cần tế vài con thú nhỏ cho nghi thức mà thôi."
"Khoái cảm... Nhục dục? Đừng có đùa... Làm sao mà ta, một yêu tinh có thể chịu thua... Hí a a... Ha... Ha..."
Tia muốn phản bác, nhưng chỉ một cái chạm nhẹ vào bụng cô của Schwarz cũng đã khiến phòng ngự của cô tan vỡ, tiếng rên không thể kiềm chế mà tự động tuôn ra khỏi miệng.
"Nếu yêu tinh ở đây cũng giống như yêu tinh mà ta biết thì có lẽ ta còn hiểu về yêu tinh hơn cả ngươi đó." Schwarz chống tay lên cằm, thờ ơ nhìn Tia đang quằn quại trong khoái cảm.
Yêu tinh là giống loài chỉ toàn phụ nữ được sinh ra một cách vô tính, nhiệm vụ của yêu tinh là bảo vệ và duy trì sự tồn tại của "mẹ" thứ đã sinh ra họ, cây thế giới. Chính vì vậy, mỗi cá thể trong chủng tộc này đều là một chiến binh bẩm sinh với khả năng chiến đấu tuyệt vời. Đặc biệt, nhờ mối liên kết sâu đậm với tự nhiên mà tất cả yêu tinh đều là những người điều khiển tinh linh và sử dụng tinh linh thuật điêu luyện. Tia cũng vậy, nếu không phải cô chủ quan không sử dụng tinh linh thuật ngay từ đầu thì có lẽ Schwarz sẽ phải tốn thêm vài đấm để hạ cô.
Cách một khoảng thời gian, tuân theo dòng chảy của số phận, cây thế giới sẽ lại sinh ra một tinh linh siêu việt để nắm giữ một vai trò quan trọng nào đó của thời đại. Cá thể này vượt trội hơn những tinh linh khác về mọi mặt.
Tuy nhiên, vì lý do gì đó cá thể này lại có một điểm yếu kỳ lạ, sở hữu tinh thần cứng cỏi không chịu thua trước bất kỳ nỗi đau nào nhưng lại yếu đuối trước những khoái cảm bốc đồng. Schwarz biết điều đó bởi vì đồng đội cũ của hắn, Eris Evergreen chính là một cá thể như vậy.
Đây là điểm yếu mà hai người khám phá ra trong cuộc hành trình và được chính cây thế giới xác nhận. Schwarz không được biết nguyên do của nó vì khi ấy cây thế giới đã đuổi hắn ra và chỉ tiết lộ cho một mình Eris biết.
Schwarz đã đánh cược, đánh cược rằng Tia Isolet cũng là một cá thể siêu việt như Eris Evergreen. Không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ vì cô là một trong những nữ chính của Academy Legacy và là người kế thừa ngai vị nữ vương yêu tinh trong tương lai.
Xem cái bộ dáng bây giờ của Tia thì hắn cược đúng rồi, không thì sẽ lại phải tốn khá nhiều công sức để "thuyết phục" cô mất.
Giải trừ hiệu ứng của lời nguyền, Schwarz chồm người tới, đưa mặt mình lại gần bên mặt Tia, hắn hỏi:
"Bây giờ ngươi đã muốn nói chuyện chưa?"
"..."
Tia cắn răng, cậy mạnh không mở miệng, nhưng nhìn gương mặt ướt đẫm mồ hôi và đôi môi mấp máy liên tục cũng đủ biết phòng tuyến tâm lý của cô bây giờ đã trên bờ sụp đổ rồi.
"Đừng lo, ta không buộc ngươi phản bội bạn bè hay gì đâu, ta chỉ muốn yêu cầu một việc nhỏ thôi. Ngươi cũng không mất gì."
Schwarz vừa nói vừa quơ tay phải qua lại trước mặt cô, hàm ý rất rõ ràng "thử nói không ta nghe xem nào".
"Việc... Gì?" Tia lí nhí mở miệng. Nói được hai chữ này chứng tỏ cô đã chịu thua rồi.
"Hôm nay chúng ta chưa từng gặp nhau, hiểu? Đơn giản mà, phải không?"
***
Bị bắt trúng điểm yếu mà chính mình còn không biết, Schwarz không mất quá nhiều thời gian để Tia đầu hàng và đồng ý thoả hiệp với hắn. Để chắc ăn, hắn còn buộc cô phải lập một khế ước liên hệ với tinh linh thuật của mình.
Nội dung khá đơn giản, nếu Tia định tiết lộ rằng hôm nay cô đã từng gặp Schwarz, dù chỉ là một ý nghĩ thôi thì lời nguyền sẽ tự động kích hoạt, thẳng tới khi hắn chủ động giải trừ mới thôi.
Schwarz cũng đã hỏi Tia về kỹ thuật mà cô đã dùng trong trận chiến với hắn, nhưng câu trả lời hắn nhận lại khác với dự đoán, đó là kỹ thuật được truyền lại giữa những yêu tinh từ rất lâu rồi, gần như yêu tinh nào cũng có thể sử dụng. Nhận ra cô chỉ biết có vậy, mặc dù nghi vấn vẫn chưa được giải đáp, Schwarz không hỏi gì thêm nữa.
Sau đó thì đơn giản rồi, mọi người vui vẻ, ai về nhà nấy.
Sau một ngày đầy biến động với những cảm xúc thăng trầm nhiều lúc khiến hắn muốn chửi thề, Schwarz muốn ngủ một giấc thật dài, thật sâu. Căn phòng chỉ mới ở chưa đầy một ngày lúc này lại mang tới cảm giác thân thiết nhớ nhung lạ lùng.
Chẳng qua khi cửa phòng ký túc xá vẫn còn ở phía xa xa, hắn đã nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh trong bộ đồ hầu gái hai màu đen trắng đứng ở ngay đó, Noires, hầu gái riêng của hiệu trưởng Stellar, bên cạnh cô là một đống đồ linh tinh, nhìn kỹ lại, chúng là hành lý của hắn. Cau mày, bước chân của hắn không khỏi nhanh hơn.
"Ý gì đây?" Đến trước mặt Noires, hắn lập tức hỏi ngay.
"Lệnh của hiệu trưởng..."
Như mọi khi, Noires cúi đầu kính cẩn, thái độ không chê vào đâu được.
"Vì ngài không còn là quý tộc nữa nên ký túc xá của ngài sẽ bị thu hồi từ hôm nay."
Nhưng mà nội dung lời nói của cô thì chỉ khiến mặt Schwarz cứng lại.
"Cô điên à? Nửa đêm rồi đấy. Nếu muốn thu hồi sao không để sang ngày hôm sau? Hoặc ít nhất cũng báo trước từ sáng để tôi chuẩn bị chứ. Thu hồi ngay lúc này thì tôi ngủ ở đâu?"
Hắn muốn hỏi cho ra lẽ.
"A, về chuyện đó... Hiệu trưởng bảo thế đấy ạ, làm thế nào để hôm nay ngài được ngủ ngoài hành lang thì làm."
"Con mụ đó..."
Schwarz cảm thấy hoài nghi cuộc sống, hắn tự hỏi liệu có phải thiện cảm Satella dành cho hắn lúc sáng là do hắn tự ảo tưởng ra không...