Chương 19: Nguyên cớ
Mặt trời đã gần lên đến đỉnh đầu, nép vào dưới những tán cây cổ thụ xum xuê để tránh cái nắng gay gắt, Schwarz lững thững trở về cái lều tạm bợ mà mình vừa dựng khuya hôm qua. Hắn vừa kết thúc một cuộc tìm kiếm chẳng có kết quả gì ngoài nhọc thây và khát nước, à, cả đói bụng nữa.
Theo dự tính, Schwarz sẽ rời học viện vào thành phố vào buổi chiều để tìm manh mối về Tiên dược. Cơ mà vì điểm cộng Satella hứa cho mình, hắn đã cúp tiết buổi sáng rồi, việc trợ giảng cũng kết thúc khá nhanh chóng nên Schwarz có nhiều thời gian rảnh hơn. Do đó mà cuộc tìm kiếm bắt đầu sớm hơn dự định.
Thành phố rộng hơn tưởng tượng của Schwarz, mất cả buổi sáng mà hắn chỉ mới đi hết một góc nhỏ, đến trưa thì buộc phải trở về. Không có lý do gì đặc biệt quan trọng, cơ bản là hắn đói thôi.
Ở kiếp trước, do tình hình chiến sự mà Schwarz thường xuyên phải bỏ bữa. Về phần thức ăn nếu không phải là mấy thanh lương khô cứng ngắc có thể mài mòn răng người ăn thì cũng là bạ đâu ăn đấy, săn được cái gì ăn luôn cái đó, ngay cả bữa ăn cuối cùng trước cuộc chiến với ma vương cũng chỉ là thịt heo rừng khô mà bọn họ săn được và tích trữ từ lâu. Kiếp này đã quyết định phải sống hạnh phúc, Schwarz không muốn bạc đãi cái bụng của mình.
Không có tiền nên hắn không thể ăn bên ngoài được, hắn nhớ khi mình kiểm tra lại đống vật dụng cá nhân có nhìn thấy một xấp phiếu ăn. Là quý tộc cấp cao, Schwarz Skywalker vốn dĩ không có mấy thứ như vậy, nên chắc xấp phiếu ăn đó là do Noires bỏ vào trong lúc thu dọn đồ đạc của hắn.
Tống cổ người khác khỏi ký túc xá còn sợ người ta c·hết đói, thật là chu đáo.
Nói thì nói vậy, không biết có phải do thói quen ăn uống thiếu lành mạnh suốt thời gian dài trong kiếp trước hay không, Schwarz cảm thấy thức ăn phục vụ sinh viên trong học viện đã rất ngon rồi, không cần phải đòi hỏi thêm nữa. Nhớ lại miếng bánh mì thơm mềm và chén súp nóng hôm qua, bước chân hướng về khu rừng nơi mình dựng lều của Schwarz nhanh thêm mấy phần.
"Schwarz Skywalker."
Đi được thêm một đoạn, hắn nghe thấy tiếng gọi mình phát ra sau một góc cây.
"Hiệu trưởng?"
Có thể thấy một bên tóc trắng xoá nổi bật của Satella thấp thoáng, Schwarz dời hướng, bước đến chỗ cô.
"Cô đã tìm tôi à? Lại có việc gì sao?" Hắn hỏi, không tin Satella có thể trùng hợp xuất hiện trên đường về của mình.
"Cậu đã đi đâu vậy?" Không trả lời nghi vấn của hắn, cô đáp lại bằng một câu hỏi khác.
"...Ra ngoài dạo một chút thôi."
"Dạo một chút?"
Về vấn đề này, Schwarz không có ý định thành thật với Satella, thiện cảm là có, nhưng chưa đủ, hai người không thân thiết tới mức đó.
"Tiếp xúc với mấy đứa đấy khiến tôi cảm thấy máu dồn lên não, nếu không làm gì đó để hạ xuống thì tôi sẽ điên lên mất."
Lời nói dối tuôn ra khỏi miệng hắn tự nhiên như thực tế vốn dĩ là như vậy.
"Nhắc tới bọn họ..." Hiển nhiên là Satella biết "mấy đứa đấy" trong miệng Schwarz là ai.
"Cậu không thấy mình quá nặng tay so với một trợ giảng sao?" Cô hỏi
Thật ra Satella tìm Schwarz cũng là vì vấn đề này, cô cần xác nhận lại xem hắn có phù hợp với vị trí trợ giảng lớp S này không, nếu không thì phải bỏ qua dự tính ban đầu mà tìm việc khác cho hắn thôi. Nghĩ lại thì Noires khá bận rộn, thêm một chân chạy nữa có vẻ được.
"Nặng tay?"
Schwarz lắc đầu.
"Tôi còn chưa đánh gãy chân ai đâu..."
Nhớ lại kiếp trước, những lần luyện tập của Schwarz luôn phải trả giá bằng máu và thương tích, sau khi dùng thánh thuật chữa thương rồi thì lại lao vào tập như điên, gãy tay gãy chân là chuyện bình thường.
"Như thế là nhẹ tay lắm rồi." Hắn nói một cách chân thành.
Cơ mặt Satella thoáng cứng lại, âm thầm cảm thấy đầu óc của Schwarz có vấn đề. Người bình thường không ai nghĩ tới việc đánh gãy xương người khác trong huấn luyện cả. Lúc đầu không để ý lắm, nhưng cái thái độ này của hắn không chỉ điên cuồng mà còn cực kỳ kiêu ngạo nữa. Cô buộc miệng:
"Đồ ngạo mạn."
"Gì?"
"Khi lúa chín, chúng rủ đầu xuống. Còn cậu chắc là chưa đủ chín chắn rồi."
"Mặc kệ cô có cúi xuống bao nhiêu, thứ đập vào mắt cô vẫn chỉ là đỉnh đầu của chúng thì lại là một chuyện khác."
"..."
Satella bất chợt cảm thấy cái đứa cần việc giáo dục nhất, cần b·ị đ·ánh gãy kiêu ngạo nhất là tên nhóc trước mặt chứ không phải đám học viên lớp S nữa, cô đưa tay phải lên xoa huyệt thái.
"Muốn cược với tôi không?" Nhìn Schwarz xuyên qua kẽ hở của những ngón tay, Satella đột ngột nói.
"Hả? Sao tự nhiên lại muốn cược rồi?" Hắn không khỏi nghiêng đầu bối rối trước mạch suy nghĩ của cô.
"Tại cậu làm tôi khó chịu đấy!" Hạ tay xuống, Satella trừng mắt với Schwarz.
"Ba tháng! Trong vòng ba tháng, tôi sẽ khiến cho bọn trẻ đó mạnh lên tới mức không thua trước cậu! Không, ba tháng quá dài! Một tháng thôi là đủ rồi!"
"Cái gì? Tự nhiên cô bị cái gì vậy..."
Schwarz vẫn chưa bắt kịp vấn đề nên có hơi đơ ra một chút.
"Schwarz Skywalker, liệu cậu có dám không đây?"
"Vấn đề không phải là dám hay không được không?"
"Hay là cậu sợ?" Satella mỉm cười gian xảo.
"Ha..." Rốt cuộc, Schwarz phát ra một tiếng thở dài.
"Không cần phải khích tướng đâu hiệu trưởng. Nếu cô muốn cá cược thì tôi sẵn sàng tham gia. Chỉ là..."
"Chỉ là?"
"Cô đâu ra tự tin rằng lũ nhãi con có thể bị tôi đánh bại bằng một ngón tay sẽ đủ mạnh để đối đầu với tôi sau một tháng vậy?"
Nói xong Schwarz vén mái tóc bù xù qua một bên rồi khoang tay đặt trước ngực, ánh mắt tối đen nghiêm túc nhìn xuống Satella.
"..."
Đánh bại "bằng một ngón tay" là trò đùa nhạt nhẽo mà Schwarz đã lặp đi lặp lại vài lần trước mặt cô. Bây giờ nghĩ lại, đó có thật sự là một trò đùa không? Nhìn lại những chuyện đã xảy ra thì dường như là không giống...
Lắc đầu đẩy suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí, Satella mỉm cười tự tin:
"Tôi tự có cách của mình." Là sinh vật mạnh nhất thế giới, Satella có hơn vạn cách để khiến Arc và những người khác mạnh lên đột biến, hiển nhiên cô sẽ sử dụng phương án tối ưu nhất.
"Cô muốn cược thế nào?"
Schwarz từ chối cho ý kiến về "cách" của Satella, cô đã muốn thua như vậy thì bản thân cậu sẽ chiều.
"Nói như thế nghĩa là cậu đồng ý rồi?"
"Tôi có thể từ chối không?"
"Không."
"Thế đấy."
Tối cường sinh thể quả không ngoa là tối cường sinh thể, vô cùng tùy tiện và độc đoán.
"Nếu tôi thắng..."
Mặc kệ Schwarz đang nghĩ gì, Satella bắt đầu nói lên yêu cầu của mình:
"Không cần cậu phải làm gì nhiều, chỉ cần hoà giải quan hệ với Arc và những người khác thôi, ngoài ra còn phải làm chân chạy vặt cho tôi một thời gian."
Với Satella, Arc Leonardo là một mối quan tâm từ trước và Schwarz là một cá nhân đáng quan tâm vừa được chú ý, cả hai đều thú vị theo cách riêng của họ, nếu có thể, cô không muốn thấy mối quan hệ tương lai hai bên tệ đi.
"Vậy nếu tôi thắng thì sao?" Schwarz tỏ vẻ nghiền ngẫm.
"Tùy ý cậu, chỉ cần trong phạm vi mà tôi có thể đáp ứng."
Satella sảng khoái trả lời, vì đằng nào cô cũng không thua được, cô có tự tin đó.
"Vậy thì tôi muốn một năm của cô." Schwarz thản nhiên nêu ra thứ mà mình muốn.
Hắn không có sở thích bị người khác xoay vòng vòng, thay vì nhảy nhót trong tay Satella, hắn sẽ lợi dụng sự tự tin này của cô. Là Tối Cường Sinh Thể, lượng sinh lực mà Satella sở hữu vô cùng lớn, có gọi là vô cùng vô tận cũng không ngoa. Một năm sinh lực đối với cô không đáng bao nhiêu chỉ là một giọt nước trong đại dương bao la, nhưng đối với kẻ chỉ còn trên dưới một năm để sống như Schwarz thì đó là vô giá. Lượng sinh lực một năm của Satella nếu dùng tiết kiệm thì mạng hắn ít nhất cũng kéo dài thêm bảy tám năm nữa. Như vậy thì sẽ có nhiều thời gian để tìm Tiên Dược hay những vật phẩm huyền thoại khác hơn, không cần phải gấp gáp nữa, đó là thứ mà Schwarz nhắm tới.
Nếu có thể thì trực tiếp yêu cầu Tiên Dược từ chỗ Satella là tốt nhất, tuy Academy Legacy không đề cập, nhưng sẽ thật vô lý nếu một kẻ được gọi là sinh vật mạnh nhất với tuổi đời hàng nghìn năm lại không có một hai lọ trong tay. Chỉ là Schwarz không nghĩ Satella sẽ đặt một vật phẩm cấp độ huyền thoại như vậy vào trò cá cược trẻ con này, đó cũng là lý do Schwarz chỉ yêu cầu cô cho mình một năm. Làm người phải biết chừng mực, tham thì thâm, chưa kể có được một năm của Satella đã là một thu hoạch to lớn rồi.
Nghĩ tới việc không phải lo về cái mạng sắp tàn của mình nữa, sự mệt mỏi chán chường của Schwarz bị thổi sạch, cơn đói cũng vơi đi phần nào. Môi hắn không tự chủ nhếch lên thành một vòng cung.
"...Êu..."
Cho tới khi hắn nghe thấy một âm thanh kỳ lạ phát ra từ miệng Satella, cô lùi lại một bước, hai cổ tay bắt chéo nhau, che đi nửa gương mặt từ mũi trở xuống, hai mắt cũng mở lên thật to.
"Một năm... Cậu muốn một năm của tôi?"
Không biết có phải vì kinh ngạc hay không, câu nói này của cô có hơi lắp bắp.
"Ừ thì cô bảo tôi có thể yêu cầu mọi thứ trong khả năng của cô mà. Chỉ một năm thôi, không quá đáng chứ?"
Schwarz không nghĩ Satella sẽ phản ứng nhiều như thế, lẽ nào một năm trong mắt cô cũng là quá nhiều cho trận cá cược này sao?
"E hèm."
Satella hắng giọng, nhanh chóng trở lại thái độ bình thường.
"Một năm thì một năm, đằng nào thì tôi cũng không cho rằng mình sẽ thua."
"Vậy thì quyết định thế đi, tôi mong chờ một tháng sau đó." Schwarz thở phào nhẹ nhõm, xe ra một năm vẫn nằm trong phạm vi "có thể" của Satella.
"Mong... Mong chờ?"
Satella lại phát ra một âm thanh kỳ lạ nữa, khiến Schwarz nhìn cô với vẻ nghi ngờ.
"Sao?"
"Không... Không có gì! Bỏ qua chuyện này, bỏ qua đi! Một tháng sau rồi tính. Còn một chuyện tôi muốn nói nữa!"
"..."
"Chuyện quan trọng đấy."
"...Tôi nghe đây."
Satella lại hắng giọng một lần để điệu bộ của mình trở lại bình thường rồi mới tiếp tục nói:
"Tôi đã nghĩ tới việc này từ sáng rồi, cậu rất giỏi trong việc nắm bắt thời điểm thích hợp để thi triển ma thuật, việc xếp chồng nhiều tầng ma thuật cơ bản mà cậu làm dễ như ăn bánh chính là bằng chứng rõ nhất."
Nói tới đây, Satella dừng lại một chút rồi nhìn vào mắt Schwarz, hắn không nói gì, chỉ ra hiệu cho cô nói tiếp.
"Sẽ thật vô lý khi làm được điều đó mà lại không thể thi triển ma thuật từ trung cấp trở lên, vì về cơ bản độ khó của ma thuật trung cấp và cao cấp còn thấp hơn tổ hợp ma thuật yêu cầu tốc độ, phản ứng và chính xác cực cao mà cậu thực hiện. Cho nên tôi đã nghĩ, có thể nào não cậu bị tổn thương không?"
"Cái gì?"
Nghe tới đây, Schwarz không khỏi kinh ngạc.
Ơ thế hoá ra kiếp trước hắn không phải hoàn toàn không có tài năng gì về ma thuật à? Rốt cuộc chỉ có lượng ma lực là bị giới hạn thôi?
Nhìn thấy sự kinh ngạc của hắn, Satella bổ sung thêm:
"Có thể cậu không biết, có một số người não bị tổn thương tuy không ảnh hưởng đến mạng sống nhưng sẽ để lại những hậu quả liên quan tới chức năng cơ thể."
Không, hắn không ngạc nhiên vì điều đó, kiếp trước, lúc còn ở trái đất hắn có biết vài trường hợp như vậy rồi, có người không còn khả năng cầm đũa, có người mất khả năng suy nghĩ logic,... Tuy hiếm nhưng hoàn toàn có thể xảy ra. Cái khiến Schwarz không ngờ là Satella cũng biết việc này. Trình độ y khoa của thế giới này phát triển tới cả lĩnh vực não và thần kinh rồi sao?
Không, nghĩ lại thì nhà Skywalker không tìm được lý do tại sao trình độ ma thuật của hắn phế vật như vậy mà vẫn mong đợi một kỳ tích nào đó xảy ra nghĩa là bọn họ chưa từng nghĩ tới khả năng não hắn b·ị t·hương. Hay nói cách khác, lĩnh vực não và thần kinh trong mắt thế giới không được hiểu chuyên sâu tới thế. Khi mà thương tích và bệnh tật có thể chữa bằng thánh thuật, thì trình độ y học giải phẫu tụt hậu là đương nhiên.
Thế tại sao con rồng loli năm nghìn tuổi này lại biết? Cô ta có sở thích mổ xẻ nghiên cứu cơ thể người à?
"Mới chỉ là suy đoán thôi, để xác định, cậu cho tôi xem một chút nào."
"Nếu chỉ nhìn thì tôi không phiền đâu."
Schwarz có sự quan tâm rất lớn tới ma thuật, hắn cũng muốn tìm nguyên nhân tại sao mình lại kém khoản này như vậy.
Được sự cho phép của Schwarz, Satella bước tới gần hơn một chút, đôi đồng tử đen láy nháy mắt đã chuyển sang màu đỏ thắm cùng con ngươi bò sát xẻ dọc.
"Sao rồi?" Schwarz hỏi.
"Quả nhiên là bị tổn thương một phần. Vô ích rồi, nó đã tồn tại quá lâu, không thể chữa theo cách thường được. Với cả..."
Satella lắc đầu trong khi trả lời.
"Không giống thương tích tự nhiên lắm, hình như là bị cố ý gây ra."
"Hả?"
"Giờ cậu sẽ làm gì đây?"
Satella hy vọng câu trả lời của Schwarz sẽ là tập trung vào những phương diện khác để không phí hoài tài năng còn lại của mình, nhưng câu trả lời cô nhận lại là một tiếng nghiến răng.
"Đó là việc của tôi hiệu trưởng, nợ kiếp này phải trả trong kiếp này, tôi mà tìm được cái tên nào khiến tôi ra như vậy thì sẽ trả lại hắn gấp vạn lần luôn!"
Schwarz định mắng thêm mấy tiếng nữa thì cả hắn và Satella đều nghe một tiếng phịch, hai người đồng thời nhìn qua nơi âm thanh phát ra. Chỉ thấy Aris Bertia đang ngã ngồi dưới đất, nhìn họ với sự khủng hoảng kinh hoàng trong mắt.
Schwarz và Satella không nhịn được nhìn nhau một cái rồi lại nhìn Aris, trong đầu họ đồng thời nảy ra cùng một câu hỏi.
Sao lại kích động như vậy, chuyện này không liên quan tới ngươi, phải không? Phải không?