Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Làm Phản Diện, Hành Hung Nhân Vật Chính Rất Là Bình Thường Đi?

Chương 22: Dejavu




Chương 22: Dejavu

Khi Schwarz bước xuống bục giảng lần nữa, Gildan hói ném cây thước trên bục cho hắn.

"Để đạt hiệu quả chân thực nhất có thể, cậu hãy đóng vai một kiếm sĩ và t·ấn c·ông tôi. Hãy cho tôi biết khi cậu đã chuẩn bị xong, Schwarz."

Lão vừa nói vừa vuốt ria mép, không thèm che giấu vẻ khinh khỉnh trong ánh mắt khi nhìn vào Schwarz.

"..."

Schwarz nhìn xuống cây thước trong tay mình, đó là loại thước chỉ bảng dành cho việc tập trung sự chú ý vào điểm nào đó nên khá mỏng, chỉ to bằng ngón út và dài khoảng năm tấc. Thay vì xem nó là một thanh kiếm, sẽ hiệu quả hơn khi dùng như một cái roi.

"Bắt đầu khi nào cũng được."

Hắn đập cây thước vào lòng bàn tay hai cái, rồi với lấy một viên phấn trong hộp đặt trên bục, sau đó lùi về sau mấy bước.

Gildan gật đầu, rút chiếc đũa phép từ thắt lưng ra.

"Vậy thì bắt đầu đi, các trò tập trung nhìn cho kỹ..."

Bốp!

Lão chưa nói dứt lời đã cảm thấy trán mình đau điếng, cơ thể bật ngửa ra sau rồi nảy lên. Khi lão định thần lại thì đã thấy mình nằm ngửa trên sàn, bên cạnh là vài mảnh phấn vụn vỡ. Gildan sờ lên trán, ngoài cảm giác đau nhói ra, ở đó còn có một lớp bột trắng vương lại. Chẳng mất bao lâu để lão hiểu được tình huống vừa rồi, chắc chắn là trong khi bản thân đang nói, thằng nhãi kia đã ném viên phấn vào đầu mình.

"Schwarz! Cậu dám..."

Lão bật người dậy, ma lực tuông ra vì giận dữ ép xuống học viên trong phòng, khiến họ không dám hé môi nửa lời. Cơ mà cái người đáng lẽ phải chịu áp lực lớn nhất, Schwarz thì lại thản nhiên như không. Ở Stellar này, ngoại trừ Satella, những người khác muốn so ma lực với hắn thì chỉ có tự chuốc nhục.

"Dám thế nào? "Bắt đầu đi" ông đã nói vậy. Hay là ma thuật mà ông định giới thiệu không đề phòng được những trường hợp giống thế này?"

Schwarz vừa nói vừa lắc đầu.

"Cậu... Cậu..."

Gildan á khẩu không thể nói nên lời.

Thằng nhãi này dám lợi dụng sơ hở của bản thân để ra tay trước. Tốt thôi, ban đầu chỉ muốn dạy cho nó một bài học nhỏ, bây giờ lão sẽ không "nhẹ nhàng" như vậy nữa. Gildan hít sâu một hơi, cố nén cơn giận xuống.

"Được rồi, là sơ xuất của tôi."

Lão cắn răng gằn từng chữ, hiển nhiên là không hề tình nguyện nhận lỗi chút nào. Chỉ là nếu nổi bão bây giờ sẽ không được lợi lộc gì mà còn mất mặt thêm mà thôi. Gildan nhìn quanh giảng đường, nhìn những học viên bị ma lực của mình làm cho không dám nói chuyện, nhớ lại thực tế là Schwarz sở hữu lượng ma lực rất dồi dào, hành động của mình không hề gây ra cho hắn chút khó chịu nào, lão khẽ tặc lưỡi thu hồi ma lực lại.

"À phải, trò Helios."



Gildan bất chợt gọi Helios.

"Chúng ta làm lại nào. Mọi người nhìn cho kỹ."

Cho rằng chuyện vừa nãy xảy ra là do bản thân đã quá lơ là, Gildan giơ đũa phép lên, nhìn chằm chặp vào Schwarz.

Nhưng Schwarz vẫn đứng yên tại chỗ, chậm chạp không có hành động gì.

"Để đề phòng thôi. Ông sẵn sàng chưa đấy?"

Hắn hỏi, giả vờ quan tâm.

Nghe vậy, khoé mắt Gildan giật giật mấy cái, gân trán nổi lên.

"Cậu không cần phải lo."

Lão hằn học đáp lại, đầu đũa phép sáng lên, đồng thời một ma trận màu tím xuất hiện ngay bên dưới chân lão.

"Tốt."

Schwarz gật đầu, rồi lao tới.

Hắn không sử dụng bất kỳ ma thuật cường hoá hay kỹ thuật vận lực nào, chỉ là một động tác nhoài người phóng tới rất bình thường. Khoảng cách giữa Schwarz và Gildan chỉ có chừng bốn năm mét nên cho dù không nghiêm túc thì cũng chỉ mất chưa đầy một giây để hắn tiếp cận lão hói béo lùn trước mắt. Schwarz vung tay, cây thước mỏng hạ xuống nhanh chóng, vạch ra một quỹ đạo vòng cung chém vào ngực Gildan.

Đúng lúc ấy, ma trận dưới chân Gildan chớp sáng, lão biến mất tại chỗ, đòn t·ấn c·ông của Schwarz vung vào không khí trống rỗng. Trong tiếng ồ lên kinh ngạc của những học viên khác bên trong giảng đường, thân người Gildan loé lên như một bóng ma, xuất hiện sau lưng Schwarz. Cây đũa phép của lão chỉ vào sau đầu hắn, ma lực hội tụ vào phần đầu đũa lấp lánh ánh sáng màu đỏ đáng ngại, rõ ràng là dấu hiệu của một ma thuật t·ấn c·ông sắp được phát động.

"Các trò nhìn thấy chưa..."

Nụ cười đắc thắng nở trên môi Gildan.

"Ma thuật này sẽ làm những cuộc t·ấn c·ông áp sát của những lớp cận chiến trở nên vô nghĩa."

Đó là điều lão định nói sau khi hạ gục Schwarz thông qua phương thức gọi là thị phạm này, ma thuật t·ấn c·ông đặt trên đũa phép được bắn ra.

Bất kỳ ai ở bên trong kết giới của Stellar đều nhận được sự bảo vệ của kết giới mà Satella Draco tạo ra, người được đặt dưới sự bảo vệ đó có cơ hội tránh được c·ái c·hết tức thời một lần và gửi tín hiệu cảnh báo tới thẳng chỗ Satella. Nói cách khác, việc g·iết người trong Stellar gần như là không thể. Gildan không đủ ngạo mạn và ngu ngốc để sử dụng ma thuật có cường độ gây c·hết người rồi gọi Satella tới đây, nhưng chỉ cần không c·hết người hay để lại thương tích nặng nề trên cơ thể thì sao mà chẳng được.

Đòn t·ấn c·ông này là một ma thuật giải phóng xung kích pha trộn với làm choáng cường độ cao. Không quá mạnh để lưu lại dấu vết rõ ràng nào trên người, nhưng đủ hiệu quả để mục tiêu đau đớn khổ sở trong thời gian dài, thậm chí là làm b·ị t·hương hệ thần kinh.

Gildan đã có thể tưởng tượng được hình ảnh Schwarz bị trúng đòn nằm lăn lóc rên rỉ trên sàn. Song tưởng tượng bao giờ cũng đẹp cả, còn thực tại thì luôn luôn tàn khốc.

Vào đúng khoảnh khắc mà ma thuật chuẩn bị rời khỏi đầu đũa, Schwarz đột ngột vặn người thay đổi tư thế với một góc độ uốn éo không kém gì diễn viên xiếc, chỉ có điều là nhanh hơn thế gấp nhiều lần. Hắn đập nhẹ vào cổ tay đang chìa ra của Gildan bằng một lực vừa đủ để đánh lệch hướng đòn t·ấn c·ông của lão lên mình, thay vào đó, đầu đũa vừa vặn chỉ sang Helios.



Với một tiếng chiếu và ánh đỏ loé lên, ngực Helios bị ma thuật của Gildan bắn thẳng vào, hất hắn bay ngược ra sau, lượn một vòng cung trên đầu những người khác.

"Chỉ có như vậy thì thật đáng thất vọng."

Khi Gildan và cả giảng đường còn chưa theo kịp diễn biến đảo ngược đột ngột này, lời nói mang giọng điệu hời hợt của Schwarz đã chui vào tai lão.

"Gì..."

Lão chỉ kịp thốt lên một tiếng hoài nghi trước khi nhìn thấy đôi đồng tử đen tối thình lình áp sát, theo sau là một cú thúc gối vào bụng.

Bốp!

Cơn đau như thể toàn bộ nội tạng muốn tràn hết ra ngoài qua đường miệng ập tới. Thân thể béo lùn của Gildan biến dạng dưới tác động từ cú thúc gối của Schwarz, lão biến thành quả bóng da bị cầu thủ sút bay đi, chính xác va vào Helios vẫn còn chưa rơi xuống. Được tiếp thêm động lực từ quả bóng Gildan, Helios đột phá vận tốc và gốc rơi ban đầu, cùng lão bay thẳng ra khỏi cửa chính, đập toang hai cánh cửa gỗ nặng nề rồi nằm sõng soài trên hành lang, thật lâu không gượng dậy nổi.

Schwarz nhìn theo tác phẩm của mình một giây rồi lắc đầu chán nản. Tưởng thế nào cứ cái trò di chuyển tốc độ cao ra sau lưng đối thủ đang áp sát rồi t·ấn c·ông đó nó thuộc phạm trù cơ bản gần như bất kể kẻ nào hắn gặp ở kiếp trước đều có thể làm được, phương thức có lẽ sẽ khác nhau nhưng kết quả thì vẫn vậy. Một chiến binh đầy đặn kinh nghiệm sẽ không ngu tới mức không chuẩn bị trước tình huống giống vậy.

Không biết trái bóng da vừa nãy đào đâu ra tự tin mà tuyên bố là dùng ma thuật này thì pháp sư không cần phải sợ việc bị kiếm sĩ áp sát nữa. Chắc là không phải sợ mấy thằng nhóc mới cầm kiếm được hai hôm.

Nếu từ đầu Schwarz nghiêm túc hơn một chút thì ngay cả cơ hội để phản ứng, Gildan cũng không có. Chẳng qua hắn muốn xem thử thứ ma thuật trong miệng trái bóng da đó hoạt động như thế nào thôi. Kết quả là chỉ được cái đao to búa lớn chứ chẳng ra gì. Khi Schwarz nói "đáng thất vọng" không phải là nói dối. Hắn có hứng thú mới ma thuật, nhưng không phải ma thuật nào cũng vậy, với những ma thuật vô dụng thì chẳng khơi nổi chút tò mò nào nữa là.

"Thế này còn chẳng đáng gọi là chơi đùa..."

Schwarz thì thầm tự nói, ánh mắt quét qua giảng đường với những học viên chỉ còn biết câm nín vì não bị c·hết máy không thể hiểu nổi tình hình hiện tại là gì. Đằng sau họ, cạnh hai cánh cửa gỗ nặng nề bên ngoài hành lang là Helios đã b·ất t·ỉnh từ bao giờ và Gildan đang đau tới nhe răng, hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít.

"Chắc là không học được gì ở đây rồi."

Nghĩ vậy, hắn bước ra khỏi giảng đường trong ánh nhìn trân trối của mọi người.

Mãi cho đến khi Schwarz đã đi được một đoạn xa, hắn mới bắt đầu nghe thấy âm thanh huyên náo bùng nổ phát ra từ phía giảng đường. Hắn vừa tỏ ra ghét bỏ chọc chọc lỗ tai phải bằng ngón út vừa nhìn ra ngoài cửa kính hành lang nghĩ xem có nên nhảy ra cho nhanh hay không thì tình cờ nhìn thấy một bóng người có hơi quen mắt đang vội vàng di chuyển về hướng này ngoài sân. Tóc đen thẳng dài cùng bộ váy hầu gái đen, nếu đứng cạnh với Schwarz thì sẽ tạo thành một đôi đen tối hoàn hảo, vô cùng thích hợp cho những bầu không khí nề tiêu cực.

Tạo hình như vậy ngoài Noires thì không còn ai khác. Tuy gấp gáp nhưng dáng vẻ thanh lịnh trong bộ trang phục hầu gái đen của cô vẫn giữ nguyên như cũ. Cô dừng chân lại một chút, ngẩng đầu nhìn sang một bên, theo hướng mắt thì đó là giảng đường mà Schwarz vừa mới rời đi.

Khi Noires dời ánh mắt đi một chút, mái đầu đen rối bù và tấm áo choàng đen nhuốm màu ảm đạm rơi vào mắt cô. Bốn mắt chạm nhau, gương mặt vô cảm thường thấy thay đổi thành một biểu hiện giống như thể đang cam chịu, cô đập vào trán mình cái bốp.

***

"...Tình hình sức khoẻ của giảng viên Gildan và học viên Helios không có gì đáng ngại, chỉ là vẫn cần theo dõi thêm một thời gian. Ngoài ra hai cánh cửa của giảng đường MT101 bị bung bản lề và có dấu hiệu nứt vỡ, cần phải tu sửa."

Lẳng lặng ngồi nghe Noires báo cáo, Satella cảm thấy quen quen ở đâu đó, hình như chuyện tương tự thế này từng xảy ra rồi. Cô nhìn vào mặt thiếu niên tóc đen đang tỏ vẻ vô tội đứng trước mình không xa.

"Hành hung hoàng tử, doạ nạt công chúa, hù chạy thánh nữ, bây giờ thì đánh cả giảng viên. Mấy ngày nay cậu năng động quá nhỉ?"



Satella vừa thở dài vừa hỏi.

"Tình huống bất khả kháng được không? Tôi được lão ta yêu cầu làm vậy mà, ai mà biết trái bóng da đó chịu đòn kém như thế. Chưa kể là trong mớ cô vừa liệt kê có một cái là tại cô."

Schwarz cũng vừa thở dài vừa phân bua.

"Thế việc phá tan tành cửa giảng đường có nằm trong cái bất khả kháng đó không?"

Satella trừng mắt, lần này Schwarz chỉ biết im lặng, thấy hắn á khẩu, cô nói tiếp:

"Đáng lẽ cậu sẽ là người trả tiền sửa chữa và chịu một vài điểm trừ, nhưng tôi biết thừa là cậu không có tiền cho nên số điểm cộng mà cậu có được hôm qua trở về không hết, đồng thời phải làm việc công ích để đền bù."

Nói rồi Satella nhìn Noires một cái, Noires nhẹ nhàng gật đầu rồi mang tới cho Schwarz một xấp giấy.

"Đó là danh sách những việc cậu phải làm trong tuần này để trừ nợ. Vì đây là h·ình p·hạt nên sẽ không có điểm cộng nào cho cậu cả."

Satella giải thích.

"Sao tôi có cảm giác cô chuẩn bị sẵn thứ này để bắt tôi làm vậy? Chuyện hôm nay trùng hợp là một cái cớ thích hợp đúng không?"

Nhìn xấp giấy chi chít hạng mục trong tay, Schwarz tỏ vẻ hoài nghi.

"Sao? Cậu nghi ngờ tôi à? Tính bật cả hiệu trưởng?"

"...Tôi không có ý đó."

"Vậy thì bắt tay vào làm ngay đi."

"..."

Schwarz tặc lưỡi một tiếng, mang theo xấp giấy xoay người bước ra ngoài.

Khi đi ngang cửa phòng, hắn hơi dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua như muốn nhìn xuyên thấu nó.

"Sao vậy?"

"Không có gì."

Đáp lại Satella với một cái lắc đầu, Schwarz rời khỏi văn phòng của cô, vừa đi vừa bắt đầu đọc danh sách việc phải làm.

Xác nhận rằng Schwarz đã đi xa, Satella mới nhìn sang cánh cửa văn phòng đang khép vào góc tường.

"Cậu ta đi rồi. Tiếp tục câu chuyện vừa nãy của chúng ta nào, Aris Bertia." Cô nói.

Sau đó, cánh cửa phòng hé ra, để lộ người đang giấu mình phía sau, vị thánh nữ thuần trắng của giáo hội thánh quốc.