Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Làm Phản Diện, Hành Hung Nhân Vật Chính Rất Là Bình Thường Đi?

Chương 24: Hối hận khi nào cũng là quá muộn




Chương 24: Hối hận khi nào cũng là quá muộn

Không biết đã qua bao lâu, Aris mơ màng cảm thấy một dòng chảy sinh lực ấm áp bắt đầu từ trán và lan toả ra khắp thân thể, đại não trống rỗng bỗng chốc lấy lại sức sống, ý thức đã mất dần dần trở lại với cô. Aris chớp chớp đôi mắt nhập nhèm, cô nheo mắt trước ánh sáng mạnh bất ngờ ập tới. Bởi vì chưa quen với ánh sáng, Aris còn chưa thể nhìn thấy gì, chỉ có một âm thanh dịu dàng nhỏ nhẹ truyền vào tai cô.

"A? Tỉnh rồi đấy à?"

Nhận ra chủ nhân của âm thanh này là ai, Aris cố hé đôi môi tê dại của mình lên:

"Hiệu trưởng..."

"Tạm thời đừng nói gì cả, tình hình của cô chưa khả quan lắm đâu."

Cùng với lời nói đó, hơi ấm vừa rồi từ từ rời khỏi trán, tới lúc này Aris mới nhận ra đó là cảm giác đến từ bàn tay mềm mại của Satella. Không chỉ vậy, dựa vào sự êm ái phía sau đầu thì có vẻ như bản thân đang được gối đầu trên đùi của cô.

Gối đầu trên đùi của sinh vật mạnh nhất thế giới, sự sủng ái này khiến Aris có phần kinh sợ, cô gắng sức ngồi dâỵ, Satella cũng không ngăn cản hành động này của cô. Khi hai mắt cuối cùng đã quen với ánh sáng, khung cảnh xung quanh dần dần hiện ra. Thứ đầu tiên Aris nhìn thấy là một bầu trời xanh thẳm với những gợn mây trắng tung bay, bên dưới, thay vì mặt đất thì lại là một biển nước mênh mông không một gợn sóng, tĩnh lặng như một chiếc gương khổng lồ phản chiếu bầu trời bên trên. Nước và trời tiếp nối nhau nơi phía cuối đường chân trời, một khung cảnh nên thơ mà hùng vĩ.

"Nơi này... Là gì?"

Aris vô thức bật thốt ra một câu hỏi trong khi thán phục nhìn xung quanh.

"Không gian cá nhân của tôi..."

Người trả lời tất nhiên là Satella, cô dừng lại một chút để đứng dậy trước khi nói tiếp.

"Cái mạnh nhất."

"Hả?"

Không hiểu tại sao Satella lại đề cập tới mạnh yếu ở đây, Aris xoay người nhìn lại thiếu nữ nhỏ nhắn ở phía sau.

Vẫn là gương mặt nhỏ và mái tóc trắng xoá ấy, chỉ là hiện tại, vì lý do nào đó mà đôi mi của Satella đang nhắm nghiền lại, hai dòng máu đỏ tươi rỉ ra từ khoé mắt, vương lên cả những sợi tóc mai trắng bạc, nhuộm chúng trong màu máu thê lương.

"Hiệu trưởng... Mắt ngài..."

Giật mình, Aris vội vàng lo sợ hỏi, đồng thời cô vươn tay muốn chạm thử vào gương mặt nhỏ nhắn dễ thương kia để kiểm tra.

"Không có gì, vấn đề nhỏ thôi."

Satella gạt tay Aris sang một bên và lấy ra một dải băng đen rồi đeo lên mắt.

"Xảy ra chút vấn đề trong lúc giải quyết tình trạng của cô ấy mà. Đừng lo lắng, không ảnh hưởng mấy đâu, một thời gian sao sẽ trở lại bình thường thôi."

Dựa vào việc cô có thể gạt tay Aris đi một cách chính xác mà chẳng thèm thì những lời này dường như không phải cậy mạnh.



"Tình trạng của tôi?"

Những từ này gợi lại ký ức cuối cùng của Aris trước khi mất ý thức.

Cô nhớ mắt mũi của mình thình lình đổ máu sau khi bản thân tiết lộ về giấc mơ tương lai, nhiều tới nỗi nhuộm đỏ cả mái tóc và một phần trang phục nữ tu trên người. Aris lập tức nhìn xuống người, màu đỏ chói mắt vẫn ở đó, rõ ràng chuyện xảy ra trước đó không phải một giấc mơ.

Liên tưởng tới những lời của Satella vừa nãy, Aris đoán rằng nguyên nhân khiến đôi mắt Satella trở nên như vậy. Chỉ là Aris vẫn chưa hiểu, tại sao lần này hậu quả của việc tiết lộ tương lai cũng xảy ra trên người cô. Cơ mà phần đó không quan trọng, Aris bây giờ cảm thấy vô cùng tự trách vì suy đoán chủ quan của mình đã kéo cả Satella vào nguy hiểm.

"Hiệu trưởng... Tôi..."

"Đừng có làm gương mặt ấy, tôi không biết cô đang nghĩ gì nhưng chắc chắn là cô đang hiểu lầm đó."

Satella cắt đứt câu nói ngập ngừng của Aris.

"Trước khi nói về vấn đề này, cô tạm thời hạn chế lên tiếng đi. Không gian này không ngăn được giới hạn của thế giới hoàn toàn đâu. Để chắc chắn an toàn, từ giờ tôi sẽ là người nói, cô chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu thôi, và chỉ nói khi thật sự cần thiết, tránh những từ như tương lai hay những viễn cảnh tương lai mà cô thấy được ra. Hiểu chưa?"

Dù còn khá bối rối, Aris vẫn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

"Đầu tiên là về giấc mơ tương lai, đó là chuyện cô muốn nói với tôi lúc nãy phải không?"

Sau khi Satella nói xong, Aris gật đầu.

"Nói thật lòng thì cô may mắn khi chọn tôi là người đầu tiên để tiết lộ nó đấy. Trong hơn năm nghìn năm qua, tôi đã từng gặp vài người có năng lực tương tự, kết cục của họ khi tiết lộ tương lai không hay ho gì lắm đâu. Cô có biết tại sao không?"

Lần này Aris lắc đầu.

"Giới hạn của thế giới đặt lên những người sở hữu giấc mơ tương lai không cho phép họ tiết lộ nó..."

Cái này thì Aris biết, nếu cô tiết lộ giấc mơ tương lai cho người khác, người đó sẽ bị giới hạn của thế giới đặt ra loại bỏ. Tuy nhiên Aris vẫn im lặng chờ Satella nói tiếp.

"Một khi người sở hữu giấc mơ tương lai nói về nó, như cô thấy đấy, tự họ sẽ bị giới hạn thế giới thi hành trừng phạt, cũng còn tùy mức độ tiết lộ cao hay thấp mà sự trừng phạt sẽ nặng hay nhẹ. Nhẹ thì như cô, chưa nói gì quan trọng nên nhiều nhất chỉ là thất khiếu chảy máu hấp hối gần c·hết. Còn nặng thì... Ha ha... Đoán xem?"

Satella cố tình để giọng điệu của mình trông hài hước một chút để bầu không khí bớt căng thẳng đi, nhưng phản ứng của Aris thì khá là kịch liệt.

"Gì? Ý ngài là giới hạn chỉ đặt ra cho người sở hữu thôi sao?"

Tới mức không nhịn được bật thành lời, vừa nói vừa bắt lấy vai Satella.

"Không đặt ra cho người sở hữu thì đặt ra cho ai? Cho người nghe chắc? Làm gì có chuyện tốt như thế. Thử tưởng tượng mà xem, ghét kẻ nào chỉ cần nói về tương lai với kẻ ấy thì hắn sẽ lăn đùng ra c·hết, như vậy không phải gần như vô địch rồi sao? Tất nhiên là không có chuyện đó rồi."

Satella khẳng định chém đinh chặt sắt.



"Không thể nào..."

Aris nghe xong thì sững sờ khi biết phán đoán mà mình tin tưởng trước đến nay hoá ra là sai lầm.

"Nhưng rõ ràng khi đó... Khi tôi nói với Schwarz... Cậu ấy đã ngất..."

Cô che miệng lùi về sau mấy bước.

Cái này thật ra không trách cô được, kinh nghiệm duy nhất của Aris là khi nói về vấn đề này với Schwarz mười năm trước. Từ đó về sau, vì sợ hãi trước hậu quả mà nó mang lại, Aris chưa từng nói với ai, cũng như chưa từng có ai cho cô biết về giấc mơ tương lai, cho đến tận hôm nay. Do đó hiểu lầm như vậy là bình thường.

"Gì hả? Cô từng tiết lộ rồi? Với Schwarz ư?"

Bây giờ tới lượt Satella bất ngờ.

"Làm sao mà cô vẫn khoẻ mạnh tới lúc này được? Chuyện đó xảy ra khi nào?"

"Mười... Mười năm trước." Aris trả lời trong bối rối.

"Mười năm... Cơ à?"

Satella khoanh tay sờ cằm, lặp lại câu trả lời của Aris.

"Không lẽ nào..."

Ngẩng đầu lên "nhìn" Aris, cái người vẫn bình yên vô sự cho đến tận lúc này dù đã từng suýt nói cho Schwarz về giấc mơ tương lai, Satella nhớ lại tổn thương trong não của Schwarz mà mình phát hiện hôm trước.

"Vậy ra thật sự là tại cô à?" Cô thì thầm bằng giọng điệu bất lực.

Aris bày ra biểu cảm ngờ nghệch không hiểu điều Satella nói có nghĩa là gì.

"Ý ngài là sao?"

"Ta sẽ không hỏi quan hệ giữa hai ngươi là gì đâu. Tuy nhiên, nếu ngươi thật sự đã từng cố nói cho Schwarz biết, thì ngươi nên cẩn thận đi là vừa, tốt nhất là tránh xa tên đấy ra."

Satella lắc đầu ái ngại trong khi Aris vẫn mờ mịt không rõ đầu đuôi.

"Tôi vẫn chưa hiểu điều ngài muốn truyền đạt lắm..."

"Nếu ta đoán không lầm kẻ b·ị t·hương từ mười năm trước là ngươi mới đúng, và Schwarz bằng phương pháp nào đó đã chuyển gánh nặng mà ngươi phải chịu lên người mình, dẫn đến việc hắn trở thành kẻ b·ị t·hương."

Satella rốt cuộc cũng giải đáp thắc mắc của Aris, chính cô cũng đã dùng phương pháp chuyển gánh nặng từ Aris sang mình sau khi đưa cả hai người vào không gian tách biệt với thế giới bên ngoài này. Vấn đề nằm ở chỗ tới cả sinh vật mạnh nhất như cô cũng vì thế mà tạm thời mất thị lực, vậy thì Schwarz khi đó đã phải chịu đựng những gì? E là tổn thương trong não mà cô nhìn thấy cũng chỉ mới là phần nổi của tảng băng trôi. Nghĩ tới việc một đứa trẻ còn chưa đầy mười tuổi phải chịu gánh nặng như vậy, Satella không khỏi thán phục trước năng lực và tinh thần của Schwarz.



"Cái gì?"

Aris thẫn thờ trước đáp án mà mình không ngờ tới.

Kẻ b·ị t·hương lẽ ra phải là cô?

Schwarz vì cứu cô nên mới b·ị t·hương?

Và cô đã lạnh lùng bỏ rơi người đã cứu mình những hai lần?

"Làm sao có thể, Schwarz không có năng lực đó, cậu ta không có tài năng..."

Không chịu nổi cú sốc như vậy, Aris cố tìm ra một lý do hợp lý phủ nhận suy đoán của Satella.

"Vậy thì cô sai rồi."

Nhưng thực tại luôn luôn tàn khốc.

"Tài năng của Schwarz điên rồ tới mức không còn có thể gọi là thiên tài được nữa, nếu có từ thích hợp thì đó phải là quái vật."

Và chính Satella là người đã giáng chiếc búa sự thật xuống đầu Aris.

"Nếu cô mang việc Schwarz là một ma thuật sư kém cỏi ra để phủ nhận tài năng của cậu ta, thì để ta nói thẳng, lý do Schwarz kém trong việc xử lý thuật thức ma thuật phức tạp là vì một tổn thương trong não. Có đoán được tổn thương đó từ đâu mà ra không?"

"..."

Hai mắt Aris mở ra thật to, cô không nói nổi nên lời.

Nếu điều mà Satella nói là sự thật thì khác nào bảo rằng tất cả bất hạnh mà Schwarz phải chịu đều khởi nguồn từ cô? Cô không phải thánh nhân hay chúa cứu thế gì cả, mà chỉ là một con quỷ gặm nhắm hạnh phúc của chính người đã ra tay cứu rỗi mình?

Tim Aris đập mạnh liên hồi, cô cố gắng giữ bình tĩnh, cố tìm lời lẽ nào đó để phủ nhận nó nhưng không thể, hơi thở trở nên gấp gáp. Ôm lấy lồng ngực như bị cuồng phong cào cấu, cô khụy chân gục xuống.

"Schwarz rất cố chấp với ma thuật, chỉ nhìn vào việc hắn bám víu vào khoa ma thuật thay vì để tài năng khác nở rộ suốt thời gian qua là đủ để thấy..."

Và cô chính là người chặt đứt đoạn ước muốn của cậu ta.

Satella định nói vậy, nhưng nhìn tình trạng bất ổn của Aris, cô lựa chọn dừng lại, chuyển sang chủ đề khác.

"Thôi vậy, cái chính mà tôi muốn nói là đừng quá tin tưởng vào giấc mơ tương lai, cũng không cần phải nói cho tôi biết viễn cảnh mà cô thấy được là gì. Quả thật là nó sẽ cho cô thấy một phần tương lai, nhưng mà đó là tương lai không trọn vẹn dưới một góc nhìn phiến diện, tin tưởng vào đó sẽ đẩy cô tới những quyết định sai lầm. Thứ đó không phải lời chúc phúc của nữ thần đâu, những kẻ có năng lực đó mà ta biết trong quá khứ đều c·hết gục trong hối hận vì lựa chọn sai lầm mục nát của bản thân..."

Satella dừng lại một chút khi tiếng thở dốc của Aris trở nên gấp gáp hơn, nhưng sau đó cô vẫn tiếp tục nói, bất chấp Aris có nghe được hay không.

"Bát nước đã hất đi không thể hốt lại được. Vì vậy đừng làm gì để khiến bản thân phải hối hận, một khi đã hối hận thì lúc nào cũng đã là quá muộn màng."

Nói thì nói vậy, Satella không cho rằng những lời của mình bây giờ có tác dụng gì lắm vì rõ ràng vẻ kích động và tình trạng bất thường của Aris đến từ sự hối hận của bản thân cô. Đứa trẻ đó đã bước qua ranh giới không thể quay đầu.

Những giọt nước mắt rơi xuống lả tả, dấy lên những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ tĩnh lặng.