Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Làm Phản Diện, Hành Hung Nhân Vật Chính Rất Là Bình Thường Đi?

Chương 36: Pháp Sư Hoàng Gia




Chương 36: Pháp Sư Hoàng Gia

"Ha ha ha ha!"

Nhìn thấy Schwarz Skywalker thản nhiên như không xuất hiện trước mặt mình, Victor kích động bật ra một tràng cười dài tới mức toàn thân run rẩy.

Kết thúc tràng cười rợn người của mình, gương mặt hốc hác của Victor trở nên vặn vẹo dữ tợn:

"Vốn dĩ ta định ngày mai mới đi tìm ngươi, nhưng dường như nữ thần không muốn ngươi sống qua đêm nay. Hết cách rồi, đành phải tuân theo ý chỉ của thần thôi!"

"Nói vớ va vớ vẩn gì đấy?" Schwarz nhướng mày tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, tâm trạng của hắn hiện tại đang không được tốt cho lắm.

Trước đây, do không có ký ức của mười tám năm mà "Schwarz Skywalker" đã sống, Schwarz cho rằng mình nhiều lắm chỉ là kẻ ngoài cuộc đang nhìn vào một chuyện không hề liên quan tới bản thân. Nhưng hôm nay hắn biết mình sai rồi, cảm xúc bên trong cơ thể này, cảm thúc thuộc về "hắn" không hoàn toàn biến mất cùng ký ức. Cơn giận dữ điên cuồng khi biết bất hạnh mình phải chịu là do kẻ khác thiết kế đang cháy âm ỉ trong lồng ngực.

Hắn muốn sống yên bình, muốn tránh phiền phức không có nghĩa là hắn sợ phải đối mặt với phiền phức. Trong bóng tối có kẻ nào đó đang nhằm vào bản thân bằng ác ý ghê tởm, làm sao có thể yên bình được chứ.

Từ đống thông tin mà mình nghe lén được từ chỗ những nhân vật chính, Schwarz có thể xếp một vài người vào diện khả nghi, nhưng cũng chỉ là khả nghi thôi, cần thêm nhiều thông tin hơn nữa. Quan điểm của hắn trong chuyện này giống với Arc, nhà Skywalker và hoàng tộc chắc chắn có liên quan. Vừa hay ngoài Elsie ra, trong Stellar vẫn còn một thành viên hoàng tộc nữa, tóm lại hỏi là được, Schwarz nghĩ thế.

Khi mò tới tận ký túc xá quý tộc chỉ để nhận ra Victor đã rời đi được mấy ngày, Schwarz có hơi thất vọng

Còn đang cân nhắc xem có nên xin Satella nghỉ phép vài ngày để đến công quốc Juran điều tra hay không thì Victor ngồi xe ngựa về tới, đỡ phải mất công vẽ thêm chuyện.

Về phần Victor, hắn không biết tại sao đêm khuya gió lạnh Schwarz lại tới tìm mình để hỏi chuyện, cũng không cần biết, hắn chỉ biết là con mồi của mình đã tự dẫn xác tới.

"C·hết tới nơi còn không biết!"

Tiếng gầm gừ khó có thể nói là thuộc về một con người thoát ra khỏi cuống họng Victor, hắn lấy ra một vật thể trong như la bàn to bằng bàn tay rồi giơ lên cao.

"Khởi động!"



Với tiếng hét đó, ánh sáng chói mắt phát ra từ chiếc la bàn bao phủ mấy người Victor và cả Schwarz vào bên trong, khi ánh sáng vụt tắt, trước cổng ký túc xá ngoài cổ xe ngựa sang trọng ra đã không còn ai nữa.

***

Đó là một khung cảnh trong giống như một thành phố cổ kính có lịch sử lâu đời, đường lát đá in hằn dấu tích bào mòn của thời gian và những căn nhà mái ngói phủ đầy rêu xanh. Không đủ tối để gọi là đêm và cũng không đủ tối để có thể xem là ngày, ở nơi mà đáng lẽ phải có bầu trời ngự trị giờ chỉ có một tầng mây mù xám xịt. Schwarz nhận ra ngay lập tức rằng thứ mà Victor vừa kích hoạt là một vật phẩm ma thuật chứa đựng không gian cá nhân, một thành phố bị cưỡng ép nhét vào bên trong chiếc la bàn bé nhỏ.

So với những không gian cá nhân bao hàm cả bầu trời mà Satella kiến tạo, không gian này chỉ là một mặt hàng kém cõi tệ lậu. Tuy nhiên Satella là sinh vật mạnh nhất thế giới, là Tối Cường Vương Thú, đối với một con người, một cá nhân, việc sở hữu một vật phẩm ma thuât tầm cỡ thế này lại rất hiếm hoi. Nên nói không hổ là hoàng tộc đế chế sao? Cái đồ chơi này cũng có thể mang ra được.

Cơ mà khai triển một không gian cá nhân như vậy ngay bên trong Stellar chỉ có thể là vì muốn qua mặt kết giới của nó mà thôi. Ý đồ của Victor là gì không cần nghĩ cũng biết. Schwarz hờ hững nhìn xung quan một lượt trước khi ánh mắt dừng lại trên bốn người Victor lần nữa. Nhớ không lầm thì hình như hắn đã từng cảnh cáo Victor một lần rồi, bỏ qua lời cảnh cáo đó nghĩa là hoàng tử điện hạ đây tự tin có thể g·iết hắn sao?

Dựa vào không gian cá nhân này hay dựa vào những người kia? Nếu chỉ có vậy thì... Thật đáng tiếc.

"Vậy ra ngươi chọn c·ái c·hết?"

Án tử của Victor Von Imperial coi như đã định rồi.

"To gan, lại dám có ý đồ m·ưu s·át hoàng tộc!"

"C·hết chưa hết tội!"

Hai hiệp sĩ tuốt gươm khỏi vỏ, lao vào Schwarz với thái độ đầy đe doạ.

"Đừng g·iết hắn vội!" Victor vội hất hàm ra lệnh.

Những thanh gươm hoa mỹ cắt qua không khí để lại những vệt sáng sắc lạnh, chém vào người Schwarz từ hai góc khác nhau. Tốc độ nhanh tới mức mắt thường khó có thể theo kịp và sự phối hợp ăn ý hoàn toàn cắt đứt mọi đường trốn thoát của mục tiêu, những hiệp sĩ này phải ở cấp độ vượt trội hơn nhiều so với những kẻ hộ tống mà Schwarz đã hạ gục trước đây.

Xét theo việc một trong hai đường kiếm nhắm vào tay và thanh còn lại hướng tới chân với ý đồ vô hiệu hóa thay gì g·iết thì rõ ràng là mệnh lệnh của Victor đã được chấp hành.

Những người dám xông thẳng vào đối thủ như vậy thường là những tự tin vào khả năng của mình, hoặc đơn giản chỉ là không hiểu gì về thứ mà mình đang đối mặt, đánh giá sai thực lực của đối thủ. Trong trường hợp này, những hiệp sĩ hoàng gia mà Victor mang tới thuộc cả hai loại trên.



Những hiệp sĩ nhanh, song đó chỉ là khi nhìn với con mắt của người thường mà thôi, trong mắt của vị anh hùng đã băng qua vô vàn chiến trận và tự tay kết liễu ma vương, trình độ này không khác lắm so với mấy đứa trẻ vung vẩy que củi trên tay. Chỉ có như vậy thì còn chẳng cần phải dùng cường hóa.

Schwarz lần lượt gạt đi hai lưỡi kiếm nhằm vào tay và chân mình bằng cách làm chệch hướng chúng với mu bàn tay và cạnh bàn chân, sau đó thuận thế di chuyển dọc theo sóng kiếm, đánh vỡ cổ tay hai hiệp sĩ và hất tung hai thanh kiếm lên cao. Khi cơn đau từ xương cổ tay vỡ vụn còn chưa kịp truyền tới đại não, đầu họ đã bị chộp lấy rồi đập mạnh xuống nền đá lạnh lẽo.

Đất đá vỡ nát bắn ra bốn phía dấy lên khói bụi mịt mù.

"Ở yên đó đi."

Bắt lấy hai thanh kiếm mà mình vừa hất lên, Schwarz cắm cả hai vào bả vai chủ nhân ban đầu của chúng, những lưỡi kiếm sắc lạnh đâm xuyên qua lớp giáp kim loại sáng bóng sâu tới tận chuôi, cố định hai hiệp sĩ trên mặt đất.

Không có tiếng đáp lại, ngay cả tiếng rên rỉ cũng không. Không phải vì tinh thần hiệp sĩ cứng cõi hay ý chí kiên cường, chỉ là cả hai vốn đã b·ất t·ỉnh ngay sau cú v·a c·hạm mạnh với đất mẹ thân thương rồi. Trong khi những hiệp sĩ đánh giá đối thủ của mình quá thấp thì có vẻ như Schwarz lại đánh giá họ hơi cao khi cho rằng họ vẫn giữ được ý thức sau cú đập đầu trời giáng tơi nỗi lõm cả mũ giáp của mình.

Bốp bốp bốp!

Tiếng vỗ tay giòn giã lạc lõng giữa bầu không khí đối địch giương cung bạt kiếm đã vương mùi máu tanh ấy.

"Đặc sắc lắm, đứa trẻ bị ruồng bỏ của Skywalker."

Pháp sư bên cạnh Victor cười thành tiếng rồi gỡ chiếc mũ trùm đầu xuống, gương mặt bị che giấu bên dưới lớp áo choàng rộng thùng thình lộ ra.

Gương mặt nhăn nheo, chòm râu trắng dài của tuổi già và nụ cười đoan chính, phảng phất dáng dấp của một cụ ông hàng xóm nhân từ hiền hậu. Đó là một người dễ dàng khiến người khác cảm thấy yên tâm và kính trọng chỉ bằng việc nhìn vào. Nhưng trái ngược với bề ngoài nhân hậu đó, lượng ma lực ngang ngược mà hắn phát ra kể từ lúc gỡ mũ trùm đầu xuống dữ dội như một cơn bão, nhiều hơn bất kỳ ai Schwarz từng gặp từ khi thức tỉnh tới nay, chỉ sau Satella... Và hắn.

Như thể việc một nửa trong số bọn họ bị vô hiệu hóa ngay lập tức chẳng mấy quan trọng, pháp sư già vẫn cười nhếch mép. Không chỉ lão, cả Victor cũng không hề để lộ ra chút lo lắng mảy may nào. Đúng là hắn có hơi chút kinh ngạc, song cũng vẻn vẹn là hơi chút mà thôi, có lẽ việc hai hiệp sĩ bị hạ gục cũng đã nằm trong tính toán từ đầu của hắn và việc ấy sẽ không ảnh hưởng thế cục, Schwarz Skywalker nhất định phải c·hết, đó là kết quả cuối cùng.

"Thật khó hiểu..."



Cơn bão ma lực không có dấu hiệu dừng lại, lão pháp sư vuốt râu nhìn Schwarz bằng ánh mắt của một nhà nghiên cứu khi nhìn thấy cái gì đó thú vị.

"Một đứa trẻ nổi tiếng là bất tài của nhà Skywalker lại có thực lực để hạ gục hai hiệp sĩ hoàng gia dễ dàng như vậy mà không cần dùng tới ma thuật. Ngươi đã che giấu tài năng thật sự của mình sao?"

Dưới chân Schwarz, bảy ma trận loé sáng, những sợi xích kim loại bò trườn ra như bầy rắn, sống động giống như đang sống, hình thành một chiếc lồng phong toả mọi đường đi của hắn, biến hắn thành một chiếc kén kim loại nặng nề.

"Hay là... Ngươi đã sử dụng hắc thuật? Đã ký khế ước với ma quỷ để đổi lấy sức mạnh? Không đúng, không có loại hắc thuật nào như vậy, cũng không có khí tức tà ác của ma quỷ. Đáp án là gì đây? Này hoàng tử điện hạ, thay vì g·iết, ngài có thể để hắn lại cho tôi không? Mẫu vật thế này... Muốn mổ xẻ ra để nghiên cứu quá đi mất."

"Tùy ý ông."

Victor thản nhiên gật đầu, thậm chí còn cảm thấy chút hả hê.

Lão già này là một trong ít hơn mười pháp sư hoàng gia của đế chế, sức mạnh và năng lực là không có gì để bàn cãi. Để mời được lão ra tay giúp mình, hắn đã bỏ ra không ít vốn liếng. Tuy sở hữu thân phận cao quý là vậy nhưng tính tình lại rất quái gở, có tin đồn lão còn âm thầm thí nghiệm ma thuật trên cơ thể người. Schwarz Skywalker rơi vào tay lão sẽ không thể có kết cục tốt đẹp được, nhẹ nhất cũng thân tàn ma dại.

"Nhưng mà trước đó, ông phải để ta t·ra t·ấn hắn..."

Một trận đã.

Những từ cuối cùng của Victor tới chính hắn cũng không thể nghe rõ được khi mà tiếng kim loại chát chúa của những sợi xích đứt bung đã lấn át toàn bộ âm thanh xung quanh, những mắt xích bắn phá bốn phương tám hướng ra khắp nơi. Trước mắt bọn hắn, Schwarz b·ạo l·ực xé nát những sợi xích cản đường bằng tay không, rồi biến mất khỏi tầm mắt của Victor và lão pháp sư.

A, không phải là biến mất, chỉ là góc nhìn của bọn hắn đột nhiên thay đổi thôi vì lý do nào đó, bọn hắn hiện đang nhìn lên vòm trời xám xịt.

"Hơ? Tại sao?"

Lúc mà Victor cảm thấy kỳ lạ và âm thầm tự hỏi trong đầu cũng là lúc cơn đau khủng bố ngang với việc bị gãy hàng loạt xương sườn nơi lồng ngực truyền tới.

"Há..."

Hắn há miệng hét lên như heo bị chọc tiết, cơ mà chỉ vừa mới kêu lên một tiếng thì đã bị một cái đế giày giẫm cho răng môi lẫn lộn, không thể phát ra âm thanh hoàn chỉnh.

"Ta đã cảnh cáo ngươi rồi, nếu như ta không c·hết, ngươi cũng đừng mong được sống."

Gương mặt hờ hững của Schwarz lại xuất hiện, nhìn từ trên xuống giống hệt như lần trước, lạnh nhạt, khinh thường.

"Chỉ thế này thì còn chưa dồn ta vào chỗ c·hết được."