Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Làm Phản Diện, Hành Hung Nhân Vật Chính Rất Là Bình Thường Đi?

Chương 48: Truyền thuyết xa xưa




Chương 48: Truyền thuyết xa xưa

Là một trong những học viện hàng đầu thế giới, hiển nhiên là cơ sở vật chất của Stellar phải đáp ứng được hai chữ "hàng đầu" ấy. Thư viện cũng không phải là ngoại lệ.

Không dám nói là lưu trữ lại toàn bộ đầu sách của thế giới, mức chuyên sâu mỗi mảng cũng kém những thế lực chuyên biệt khác đôi chút. Tuy nhiên độ đa dạng và phong phú chắc chắn không nơi nào sánh nổi, dù có là thư viện hoàng của đế chế hay thư viện của các học viện khác đi nữa.

Còn về lý do đột nhiên lại nhắc đến thư viện của Stellar... Đó là vì Schwarz đang càn quét chỗ này.

Sau khi trận đấu với Arc và những người khác kết thúc, hắn không về cái trại của mình trong rừng mà đi thẳng tới thư viện. Sức mạnh tiềm ẩn của Arc khiến nội tâm dao động của Schwarz không thể lắng xuống nổi.

Tại sao sức mạnh của thánh kiếm Hy Vọng lại nằm trong con nhóc đó?

Trùng hợp ngẫu nhiên hay là... Hắn chưa từng rời khỏi thế giới đó mà chỉ đang ở một thời điểm khác? Nếu được, Schwarz tình nguyện tin rằng mọi thứ chỉ là trùng hợp đơn thuần thôi. Nhưng suy nghĩ về khả năng thứ hai xảy ra cứ chiếm cứ mãi trong đầu, đuổi thế nào cũng không đi.

Hắn cảm thấy hôm nay mình sẽ mất ngủ nếu không làm rõ được chuyện này.

Cách tốt nhất có lẽ là đợi Arc tỉnh lại rồi hỏi cho ra lẽ. Cơ mà hắn không chờ được, cảm giác bứt rứt này thật khó chịu. Chưa kể là không thể loại trừ khả năng Arc cũng không biết gì ra được.

Ngoài ra cũng có thể hỏi Satella, dựa vào thái độ sau khi Arc tiếc lộ khả năng thì dường như cô có biết về dạng sức mạnh ấy, hoặc ít nhất là đã từng nhìn thấy nó. Chỉ là hai người vừa mới... Chưa tới mức gọi là cãi nhau, nhưng mà giờ quay lại hỏi chuyện thì mặt dày quá. Vì vậy hắn chỉ có thể tự mình vào thư viện để tìm hiểu.

Vì lý do bảo mật thông tin và kiến thức, một số nơi trong thư viện yêu cầu thân phận nhất định mới được truy cập, chỉ là học viên thì không được. May mắn, thứ mà Schwarz muốn tìm không phải bí mật gì cao siêu, chung quy lại, hắn chỉ muốn nhìn xem thế giới này liệu có liên quan gì tới kiếp trước của hắn không thôi.

Chưa kể hắn còn là trợ giảng của hiệu trưởng nữa, chỉ cần không phải thông tin hay kiến liên lụy quá lớn, Schwarz đều có quyền xem qua.

Hắn chọn một cuốn sách dày có tựa "Lịch Sử Thế Giới" rồi vào một góc bàn vắng, ngồi xuống bắt đầu tìm hiểu. Thư viện lớn như vậy, sẽ mất chút thời gian. Mà, hôm nay không có tiết học nào, chút thời gian ấy không đáng là bao.

Đó là Schwarz nghĩ thế.

"Cái gì thế này?"

Ném cuốn sách trên tay vào một trong những chồng sách cao ngất xung quanh mình khiến nó đổ ào xuống, hắn thì thào bực tức.

Âm thanh không lớn, nhưng trong thư viện yên tĩnh này thì lại vang dội lạ thường. Những người khác trong thư viện có vẻ khó chịu vì tiếng động bất ngờ nên ngẩng mặt lên tìm xem nguyên nhân. Phát hiện đó là Schwarz thì vội vàng cụp mắt xuống, không dám tỏ thái độ. Thời gian gần đây, cái tên Schwarz Skywalker vốn đã nổi tiếng lại càng thêm vang dội. Nếu trước đây nó nổi vì những tin đồn xấu đầy tai tiếng, thì bây giờ mọi người chỉ nhớ tới mấy chữ Stellar Cuồng Khuyển. Không ai muốn chuốc hoạ vào thân chỉ vì chọc cho cái thứ ấy mất vui cả.

Xoa xoa mắt, Schwarz thở dài thườn thượt. Hắn không thể ngờ được, chút thời gian đó lại kéo dài từ sáng tới chiều mà chẳng tìm được tin tức gì đáng giá.

Vấn đề không phải tốc độ tìm kiếm của hắn, vấn đề nằm ở chính thư viện này. Năm nghìn năm trước, đó là thời điểm lâu nhất mà Schwarz có thể tìm được. Không một tư liệu nào ghi chép lại thời gian xa xưa hơn thế. Cứ như thể lịch sử ở thế giới này bị giới hạn ở năm nghìn năm trước vậy. Điều này thật vô lý.



Schwarz nhìn qua mớ sách chất đống ở xung quanh rồi lại nhìn sắc trời bên ngoài. Ánh hoàng hôn đỏ rực hắt vào qua cửa kính tạo ra một bầu không khí buồn tẻ.

"Có tìm thêm chắc cũng chẳng nghĩa lý gì."

Hắn thì thào, đứng dậy bắt đầu dọn dẹp chỗ sách lộn xộn xung quanh rồi ra về.

Lúc mang những quyển sách cuối cùng đi ngang qua khu vực sách truyền thuyết, có người bê một chồng sách đột ngột xuất hiện từ bên hông Schwarz. Hình như là thủ thư đang sắp xếp lại sách. Để tránh v·a c·hạm, hắn lùi lại một bước, nhưng người thủ thư kia thì phản xạ không được tốt lắm, vẫn luống cuống tay chân, vấp ngã ra sàn, chồng sách tên tay cũng vì vậy mà đổ ầm xuống.

"...Không sao chứ?"

Nhìn đống sách lộn xộn khắp sàn, đè cả lên người thủ thư, Schwarz đặt chồng sách của mình xuống, giúp cậu ta thu gom sách lại.

"Không... Không cần đâu!"

Nhận ra người mình suýt đụng phải là Schwarz, thủ thư luống cuống, vội vàng khua cả hai tay, tỏ vẻ không có việc gì, sợ sệt như gặp phải thú dữ.

Cùng lúc đó, bàn tay đang dọn sách của Schwarz bất chợt dừng lại.

"Cái quái gì đây?"

Gương mặt hắn trở nên nhăn nhó, vẻ hời hợt thường ngày biến mất không còn chút tăm hơi nào.

"A cái đó..."

Tưởng rằng Schwarz bực tức, thủ thư gấp gáp như muốn khóc tới nơi, cậu ta nhìn vào quyển sách mà Schwarz vừa đụng phải, vội vàng giải thích.

"Đó là truyện cổ tích thiếu nhi do sai sót vào trong quá trình chuyển giao sách mới mà lẫn vào đây, nếu cậu thấy khó chịu thì tôi sẽ vứt ngay!"

Vừa nói, thủ thư vừa giơ tay định lấy quyển sách về, nhưng Schwarz đã nhanh hơn một bước.

Hắn cầm lấy quyển sách thiếu nhi ấy rồi tiện tay nhặt luôn quyển sách rơi cạnh bên lên, đứng dậy, bỏ đi không nói một lời. Để lại người thủ thư vừa sợ sệt vừa bối rối.

"Truyền thuyết về Anh Hùng Hy Vọng và Tam Thánh Chiến Cơ... Hắn lấy cái đó làm gì? Lẽ nào hắn có hứng thú với thể loại truyện cổ tích cho con nít đó à?"

***



"Đùa mình chắc! Mụ Nữ Thần c·hết giẫm!"

Tiếng thét dữ tợn vang vọng trong góc rừng đêm tĩnh mịch làm bầy chim mệt mỏi đang tìm chốn ngủ phải hoảng hốt bay đi.

Nằm trên chiếc giường gỗ dưới ngọn lửa đèn chập chờn, Schwarz gầm gừ siết chặt quyển sách trên tay như muốn xé toạt nó ra. Hắn đã đọc đi đọc lại bảy tám lần rồi, câu chuyện mà quyển cổ tích này nhắc tới chắc chắn là hành trình của hắn ở kiếp trước, không sai được. Mặc dù đã được lược bỏ và lý tưởng hoá rất nhiều chi tiết để trở thành nội dung phù hợp với thiếu nhi nhưng nội dung chính thì vẫn thế. Chỉ là...

"Tam Thánh Chiến Cơ là cái quái gì? Không ai rõ mọi chuyện sau đó thế nào thì chớ, sao lại còn quy chụp rằng ta sẽ ở cùng mấy con điên ấy ở mọi kết cục có thể xảy ra vậy?"

Vứt quyển sách mỏng ấy qua một bên, làm nó lọt xuống khe giường, Schwarz vò đầu lăn lộn trên chiếc giường lót cỏ khô của mình.

Trước đó, hắn từng đưa ra hai suy đoán.

Một, mọi thứ cho tới giờ chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.

Hai, không có trùng hợp nào ở đây cả, chuyện nó là vậy đấy.

Rất không may, khả năng Schwarz không muốn nhất đã xảy ra.

Bây giờ nghĩ lại, vẫn còn một bằng chứng khác để chứng minh luận điểm thứ hai là chính xác. Đó chính là kỹ thuật của Tia mà cô ta gọi là kỹ thuật bí truyền của tộc Yêu Tinh.

Kỹ thuật đó có sự tương đồng rất lớn với kỹ thuật mà hắn và công chúa yêu tinh Eris Evergreen đã từng phát triển ở kiếp trước. Suy cho cùng ngoài hắn ra thì chỉ còn mỗi con mụ điên ấy biết kỹ thuật đó.

Nếu giả định rằng đây là tương lai xa sau thời điểm mà hắn tiêu diệt ma vương, thì chẳng có gì lạ khi Eris truyền lại kỹ thuật đó cho tộc nhân của mình, rồi bị thay đổi đôi chút sau thời gian dài dằng dẳng.

Cứng đầu gọi đây là một sự ngẫu nhiên khác cũng được thôi. Nhưng quá nhiều ngẫu nhiên tập hợp lại thì không thể xem là ngẫu nhiên được nữa, trừ phi bị ngu.

Suy nghĩ theo hướng đó, mọi chuyện có thể hiểu một cách đơn giản thế này: Sau khi Schwarz đánh bại ma vương ở kiếp trước, Nữ Thần đã ném hắn chuyển sinh tới tương lai xa thay vì đưa hắn về thế giới cũ hay một thế giới yên bình nào đó. Nói trắng ra là cả nguyện ước cuối cùng như phần thưởng sau cuộc hành trình ác mộng đó cô ta cũng không thể thực hiện cho hắn.

Nơi đây vẫn là cái địa ngục ấy.

Chà, gọi địa ngục thì không đúng lắm. Rõ ràng thế giới bây giờ đã bình yên và tốt đẹp hơn hẳn cái thời điểm c·hiến t·ranh bao trùm, chướng khí mù mịt kia rồi. Khác biệt lớn tới mức cho tới tận lúc sáng Schwarz vẫn cho rằng đó là hai thế giới kia mà. Nhưng điều đó không khiến cảm giác như bị lừa một vố thật đau sau bao cố gắng của hắn giảm bớt chút nào.

Còn không rõ là bị ném tới tương lai bao xa nữa chứ. Chỉ biết chí ít là hơn xa năm nghìn năm, đủ lâu để một trận chiến quyết định tồn vong cả thế giới đó bị quên lãng, trở thành một câu chuyện thiếu nhi.

"Mà khoan, nếu đây chỉ là tương lai xa thì mấy con điên đó liệu có còn sống không?"



Theo lý thuyết, vượt qua thời gian năm nghìn năm, hẳn là chỉ còn mỗi Eris là có tuổi thọ đủ dài để tồn tại. Nhưng Schwarz không quên thân phận của hai người còn lại. Một người là sứ giả trực tiếp của Nữ Thần, có thể chạm đến ngưỡng cửa thần linh. Còn một người là phù thủy bị nguyền rủa bởi tri thức, mang chấp niệm điên cuồng với sự bất tử. Schwarz có thể có thành kiến lớn lao với những đồng đội của đó, nhưng hắn sẽ không vì vậy mà phủ nhận tài năng và thực lực của ba người đó.

Chẳng lạ gì nếu một ngày đẹp trời hắn đụng phải ba kẻ điên đó đang được tôn sùng như thần thánh như ở một góc nào đấy trên thế giới.

"A a a a! Bực mình thật chứ! Muốn phá cái gì đó quá!"

Ý nghĩ chạy đi tìm cái gì hay ai đó đấm một trận cho nhẹ lòng vừa dấy lên thì cửa trại bật mở.

"Phá cái gì cơ?"

Satella bước vào, nhướng mày nhìn hắn.

Thời điểm này cô không mang che mắt, đôi mắt đỏ thẫm như bảo ngọc toả sáng dưới ánh đèn nhỏ leo let.

Schwarz liền ỉu xìu xuống.

"Không có gì."

Hắn ngã lưng xuống giường, liếc xéo Satella.

"Hà cớ gì đêm hôm quý cô đây lại tới tệ xá của kẻ hèn này?"

"Nói chuyện kiểu gì thế kia?"

Satella thản nhiên bước vào trong, ngồi xuống khoảng trống trên giường, ngay cạnh Schwarz.

"Đừng có ngồi đây, chật lắm."

Vừa làu bàu tỏ thái độ khó chịu, Schwarz vừa vặn người mấy cái, giường vốn không rộng, chỉ vừa đủ Schwarz nằm, Satella vừa ngồi xuống đã khiến hắn cảm thấy chen chúc.

"Không ngồi đây thì ngồi đâu? Còn chỗ nào khác để ngồi à?"

Satella nói rồi nhìn quanh căn phòng tạm bợ trống rỗng chẳng có gì khác ngoài một chiếc bàn đặt đèn tự làm và cái giường mình đang ngồi cũng tự làm nốt của Schwarz.

"..."

Schwarz còn làm một bộ bàn ghế để ngồi hóng mát thưởng trà đặt ở bên ngoài. Cơ mà nói ra chẳng để làm gì nên chỉ ngầm đồng ý việc Satella ngồi trên giường, còn mình cũng chống người dậy, ngồi vào góc giường, nói:

"Cô vẫn chưa nói lý do mình tới đây đâu đấy."

Hai người vừa có chút xung đột nhỏ lúc sáng, đêm tới lại mò lên tận giường hắn, không có chuyện gì mới là lạ.