Chương 50: Hy vọng
Không phải Schwarz muốn tỏ vẻ thâm trầm nguy hiểm nên mới im lặng, hắn không lên tiếng là vì cần chút thời gian để tiêu hoá mạch logic của Satella. Từ lúc cái giọng điệu của cô ta trở nên bất thường khi nhắc tới Chí Tôn Nhân Hoàng là hắn đã thấy có gì đó không đúng rồi. Chỉ là không ngờ nó tới cái mức này.
Tại sao Satella lại cho rằng hắn sẽ biết Chí Tôn Nhân Hoàng nghĩ cái gì trong đầu?
Cô ta nghĩ hắn là Chí Tôn Nhân Hoàng chắc? Hẳn là vậy, không sai được.
Nhưng tại sao?
Nghĩ xem nào, người kế thừa sức mạnh của Anh Hùng Ánh Sáng... Chắc là Arc rồi. Thái độ Satella trở nên kỳ lạ chỉ sau khi Arc để lộ sức mạnh đó nên suy đoán này chắc không sai được. Mặc dù Schwarz chưa rõ tại sao sức mạnh của thánh kiếm Hy Vọng lại trở thành sức mạnh của Anh Hùng Ánh Sáng. Cơ mà phải rất lâu từ cái thời của hắn tới cái thời loạn thế kia, ai mà biết được giữa khoảng thời gian đó đã xảy ra những gì. Những chuyện kiểu thánh kiếm Hy Vọng chọn thêm một chủ nhân nữa rồi bị đối tên thành thánh kiếm Ánh Sáng này nọ hoàn toàn có thể xảy ra.
Nhưng mà hắn thì liên quan gì?
Chí Tôn Nhân Hoàng là Pháp Sư Hắc Ám nổi tiếng song song với Anh Hùng Ánh Sáng. Dù rất muốn trở thành pháp sư, song bản chất của Schwarz lẫn khả năng hắn từng sử dụng cho tới nay cách hai chữ pháp sư xa cả vạn dặm được không? Hay là Pháp Sư Hắc Ám cũng thích dùng ma trượng đập người khác?
Có là như vậy thật đi nữa, hắn cũng không thể là Chí Tôn Nhân Hoàng được. Kiếp trước của hắn cách thời điểm Chí Tôn Nhân Hoàng tồn tại rất xa, làm sao có thể là cùng một người.
Lùi lại một vạn bước, cứ cho là giữa thời gian dài không biết bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu kỷ nguyên đó, Chí Tôn Nhân Hoàng thật sự là một trong các kiếp người của hắn trước khi trở thành Schwarz Skywalker đi. Satella vẫn không thể nào có được câu trả lời mà cô ta muốn.
Giống như trường hợp của Elsie và Irine, Schwarz không có những ký ức đó, hắn không sống cuộc đời đó, không phải là người Satella biết. Mà đó chỉ mới là giả sử thôi đấy, khả năng xảy ra thấp tới đáng thương.
Chính vì vậy, kết luận cuối cùng của Schwarz là...
"Satella, tôi..."
"Không cần trả lời ngay bây giờ."
Hắn vừa mới hé miệng ra, Satella đã dựng ngón tay trỏ lên chặn ngang lại, cảm xúc mềm mại mát lạnh kèm theo chút run rẩy có thể được cảm thấy qua môi.
Biên độ dao động rất nhỏ, nhưng không qua được cảm giác của Schwarz. Sự run rẩy này là minh chứng cho thấy Satella không bình tĩnh như mặt ngoài của cô.
"Tôi có cảm giác mình biết cậu sắp nói cái gì và đó không phải đáp án tôi muốn nghe bây giờ."
Rút ngón tay trở về, Satella nói tiếp.
"Vì vậy tôi sẽ cho cậu thêm thời gian để nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra câu trả lời. Không cần phải là hôm nay, không cần phải là mai, cứ giữ nó cho đến khi cậu chắc chắn mình có thể trả lời chính xác."
A... Ra là vậy.
Schwarz chợt hiểu.
Thứ Satella cần không thật sự là câu trả lời.
Đã đợi năm nghìn năm rồi, khó khăn lắm mới tìm được một tia hy vọng mong manh. Satella khát khao sự thật, nhưng đồng thời cũng sợ hãi nó. Cô muốn mong muốn sự chờ đợi của mình có thể gặt hái được kết quả, nhưng cũng sợ thời gian năm nghìn năm hoá ra chỉ là vô nghĩa.
Cô chỉ cần một cái gì đó để tin tưởng, một cái gì đó để bám víu. Một cơ sở để bản thân có thể tiếp tục hy vọng. Có lẽ ban đầu phần khát khao đáp án của Satella nhiều hơn một chút, bằng chứng là cô đã huyên thuyên một hồi và thẳng thừng hỏi Schwarz điều đó. Đợi tới tận lúc này mới tìm tới đây hẳn là vì cô đã dành cả ngày để xác nhận xem sức mạnh của Arc có đúng là sức mạnh của Anh Hùng Ánh Sáng hay không, lời sấm truyền năm xưa đã ứng nghiệm chưa. Tuy nhiên, thái độ của hắn đã khiến niềm tin của Satella trở nên lung lay. Nói cách khác, lo sợ bây giờ chiếm phần nhiều hơn.
Vì vậy mà tình huống lập lờ không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận của Schwarz mới là thứ mà cô cần lúc này.
Con mèo trong chiếc hộp liệu đ·ã c·hết hay chưa?
Ta sẽ chẳng thể nào biết được nếu chiếc hộp không được mở ra.
"Gì chứ? Lo được lo mất thế này, cô bây giờ hành động chẳng khác gì con người cả. Được rồi, tôi sẽ nghĩ thêm một thời gian nữa vậy."
Thở dài, Schwarz nuốt ngược lời phủ nhận mình chuẩn bị nói ra vào bụng.
"Cảm ơn..."
Cúi gằm mặt, tránh ánh mắt của hắn, Satella từ từ lùi về sau và rời khỏi giường.
Schwarz gãi đầu, không khỏi nghĩ tới mấy người Elsie. Theo một cách nào đó, tình huống của bọn họ cũng tương tự vậy đi?
Mấy con bé đó chưa từng mong Schwarz sẽ tha thứ, ngay cả điều kiện nếu hắn thua cũng chỉ là "hoà giải". Bởi lẽ chính bản thân họ còn chưa thể tha thứ cho mình. Mối quan hệ đã tan vỡ từ lâu chẳng thể nào quay về như trước, bọn hiểu được điều đó. Thay vì để Schwarz chấp nhận lời xin lỗi của mình, bọn họ cần một cơ sở để hy vọng hơn.
Nhưng mà, có hy vọng rồi làm gì nữa?
Nếu không quyết định được bước tiếp theo, chần chừ do dự mãi thì mọi chuyện cuối cùng cũng lâm vào bế tắc thôi.
Thật phức tạp, việc cố gắng lý giải tâm tư phụ nữ còn khó hơn là vung kiếm trên chiến trường.
Về phần tại sao thái độ và cách xử sự của Schwarz lại nặng bên này, nhẹ bên kia dù tình huống tương tự... Đó là lấy chân thành đối đãi chân thành thôi. Giữa một bên đối xử với mình bằng thiện chí ngay từ đầu và một bên suýt dồn mình vào bước đường cùng, bên nào nặng thừa biết. Có trách thì trách tại sao ấn tượng đầu của hai bên lại chênh lệch như trời với đất như vậy ấy.
Mặc dù theo Schwarz, nếu không có gì thay đổi, nếu chần chừ mãi chưa quyết, cả hai đều sẽ lâm vào cục diện bế tắc sớm thôi. Chỉ có bọn ngốc mới có thể vô ưu vô lo cho rằng mọi chuyện có thể trì hoãn mãi được.
"Nhân tiện..."
Khi Schwarz đang hâm mộ mấy kẻ ngốc, tiếng nói Satella đã đưa hắn trở về thực tại.
Cô đứng tựa nửa người vào cửa sổ, ánh trăng nhẹ nhàng xuyên qua khoảng trống khu rừng, lọt qua khung cửa, nhuộm lên nửa bên mái tóc bạch kim một màu xanh nhẹ lạnh lùng, nửa còn lại lập lèo ánh lửa sắc cam ấm áp. Hai gam màu mang sắc thái đối lập nhưng lại không xung đột mà trái lại còn dung hoà một cách hoàn hảo, như một bức tranh nghệ thuật tuyệt mỹ.
"..."
Trong vài giây, mắt Schwarz như bị hút vào cảnh tượng đó.
"Sao vậy?" Bị nhìn chằm như vậy, Satella không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ.
"Cô vẫn luôn xinh đẹp thế này à?"
Schwarz đáp lại bằng một câu hỏi, gương mặt có chút biến hóa vi diệu.
Đó không phải biểu cảm của một người đang thưởng thức cái đẹp, cũng chẳng phải ánh mắt của kẻ si khi nhìn thấy người yêu. Về cơ bản, đó là ánh mắt của một người vừa phát hiện cái đứa bạn thân nhem nhuốc hay chơi bùn với mình ở sân sau nhà hoá ra lại là thần tượng trong trường.
Tuy dùng hai từ "xinh đẹp" lên một người có bề ngoài chỉ khoảng mười hai, mười ba tuổi thì không đúng cho lắm, nhưng mà Schwarz không tìm được từ nào phù hợp hơn.
"À không. Do nhận thức thay đổi, nhìn cô bây giờ trông giống "người" hơn thôi."
Lắc đầu, hắn nhanh chóng tìm ra nguyên nhân.
"Có phải tôi vừa bị xúc phạm không?"
Khoé môi Satella co giật mấy cái, quên luôn những gì mình định nói, hẳn là Schwarz đang khen cô mới đúng, nhưng sao cứ cảm thấy gai người thế nào ấy.
"Vừa nãy cô định nói gì?"
Trước khi Satella nổi bão, Schwarz nhanh miệng nhắc nhở cô một tiếng.
P/s: Do chương này hơi ngắn nên tối nay sẽ còn một chương.
Cảm ơn [Đào mộ đến c·hết] đã tặng quà.