Chương 56: Địa điểm chính thức
Cả nhóm nhanh chóng lấy lại tinh thần, cấp tốc lùi lại, cố gắng rời xa phạm vi ảnh hưởng bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Vì không phải là mục tiêu mà con quái vật khổng lồ ấy nhắm tới, việc thoát ra lần này tương đối dễ dàng.
"Chậc, cuối cùng nó cũng thoát ra rồi! Chúng ta phải làm gì đây?"
Tia tặc lưỡi, ánh mắt đầy vẻ nghiêm trọng.
"Tên đó có kế hoạch phải không? Hắn mạnh tới vậy kia mà."
Elsie thấp thỏm lo lắng.
Nếu con quái vật ấy chỉ nhằm vào bọn họ thì không sao, nhưng nếu nó đã tràn ra thế giới bên ngoài thì hậu quả khó mà tưởng tượng được. Nhất định phải tìm cách hạ nó ngay tại đây. Nghĩ vậy, cô bắt đầu tập trung tinh thần, cảm nhận dòng chảy ma lực trong không gian, hy vọng tìm thấy điểm yếu quyết định để giải quyết vấn đề.
"Cái..."
Không cảm nhận thì thôi, chỉ vừa mới bắt đầu, Sylvie suýt nữa đã buộc miệng nói tục.
Trong tâm thức của Sylvie, cô thấy được hai nguồn ma lực khủng bố đang đối chọi gay gắt. Một trong đó tất nhiên thuộc về con Slime khổng lồ đang gào rú vùng vẫy trong vui sướng khi thoát ra được thế giới bên ngoài kia, dạt dào và bao la như biển cả. Nguồn ma lực còn lại thì bé hơn nhiều, nhưng so với lượng ma lực bao la kia, Sylvie lại cảm thấy bên này đáng sợ hơn gấp nhiều lần, nó tối tăm và ngưng thực như muốn nuốt chửng toàn bộ ánh sáng trên thế giới vậy. Và nơi phát ra của nó chính là...
Gia cường.
Gia trọng.
Gia tốc.
Hàng trăm tổ hợp thuật thức ma thuật lặp đi lặp lại xếp chồng lên nhau hoàn hảo tới mức không tưởng, thậm chí còn không tồn tại trên lý thuyết. Mà vật chứa để hàng trăm thuật thức như vậy phủ lên lại chỉ là một thanh thạch nhũ bình thường. Đơn giản là vì không có ai đủ điên và đủ khả năng để làm được điều đó. Vậy mà hiện giờ nó lại đang xảy ra ngay trước mặt cô.
"Điên rồ..."
Không còn từ ngữ nào để Sylvie có thể hình dung cảnh tượng đó ngoài hai chữ này.
"Không thể chỉ dựa vào tiền bối được."
Arc cảnh tỉnh mọi người, vực dậy tinh thần của cả nhóm.
"Chúng ta cũng phải làm gì đó."
Cô đã từng nghe chính miệng Satella xác nhận rằng, ngay cả trong trạng thái thức tỉnh, Schwarz vẫn mạnh mẻ hơn cô. Đó cũng chính là nguồn gốc cho niềm tin của cô với hắn, niềm tin vào sức mạnh to lớn ấy.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Arc chỉ định trơ mắt đứng nhìn Schwarz giải quyết vấn đề do bọn họ tạo ra. Điều đó vi phạm lý tưởng và đạo làm người của cô.
"Chúng ta..."
Ánh sáng đỏ rực lấn át cả vầng thái dương cắt ngang lời cô, giáng xuống từ không trung như một tia chớp dữ dội chia cắt thế giới thành hai nửa.
Những xúc tu vươn lên bầu trời bốc hơi trong chớp mắt, tựa như sương khói bị xua đi trước cuồng phong bão tố. Ánh chớp đỏ lao đi với tốc độ vượt quá tưởng tượng không thể theo kịp bằng mắt thường đâm qua khối dịch thể khổng lồ. Với tốc độ mà khả năng kháng ma thuật và ăn mòn là vô nghĩa, mũi lao đỏ rực xuyên thủng lõi của con Slime khổng lồ mà không mảy may bị cản trở rồi cắm sâu vào đại địa, để lại một cái hố dung nham tan chảy sâu hun hút không biết điểm kết thúc nằm ở nơi nào.
Không còn sự duy trì của lõi, khối dịch thể khổng lồ vỡ tung, hoàn toàn trở thành một đống chất nhầy vô hại. Lượng nước to lớn trút xuống đồng cỏ như một cơn lũ, càn quét ra khắp bốn phương tám hướng. Giữa khung cảnh đó, Schwarz chậm rãi rơi trở về mặt đất, ghét bỏ mà vuốt ngược mái tóc ướt sẫm của mình ra sau.
Arc và cả những người khác nữa không ai có thể nói nỗi nên lời mà chỉ biết lặng yên nhìn trân trối mặc cho cơ thể bị bọt nước văng tung tóe thấm ướt. Vẫn biết Schwarz ở một đẳng cấp khác so với bản thân, nhưng tới mức độ này thì thật sự không ngờ tới.
Nếu đòn t·ấn c·ông vừa rồi hướng về phía họ thì sao? Sợ là tới cả cơ hội để phản ứng cũng không có.
Đến bây giờ bọn họ mới ý thức được, trong trận chiến trước đó giữa họ và hắn, Schwarz đã nương tay tới mức nào. Hẳn là chưa từng nghiêm túc đi?
***
Trời đã về khuya, ánh trăng tròn vành vạnh treo cao trên đỉnh đầu, chiếu những tia sáng vàng nhẹ huyền ảo xuống nhân gian bát nháo. Những cơn gió đêm thổi qua vườn hoa hồng rộng lớn, cuốn theo mùi hương thoang thoảng và những cánh hoa bay lên cao, phiêu phù giữa không trung, một khung cảnh nhuốm đầy sắc màu thi ca tưởng chừng chỉ có trong tranh vẽ.
Giữa bức tranh nên thơ huyền ảo ấy là một bóng người thướt tha mềm mại, một thiếu nữ trẻ tuổi với niên kỷ chỉ mới khoảng chừng mười sáu, mười bảy.
Đứng ngược chiều với ánh trăng, không thể nhìn rõ được gương mặt của cô, chỉ có thể thấy được chiếc váy trắng tinh khiết và mái tóc đen xoã ngang vai lấp lánh dưới ánh trăng đang tùy ý tung bay trong gió, một tấm lưng mảnh khảnh và đôi chân thon dài thấp thoáng đằng sau tà váy.
"Sau tất cả, anh vẫn không muốn một cuộc sống bình thường sao? Anh đang cố bám víu vào điều gì cơ chứ?"
Siết mảnh giấy trong tay, thiếu nữ ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, nhỏ giọng thì thầm.
Trên mảnh giấy đó, có thể thấy được một số dòng chữ giống như một bản báo cáo đơn giản về thông tin của ai đó kèm một tấm ảnh nhỏ. Bất ngờ, đó lại là gương mặt của Schwarz.
Ánh trăng dịu dàng chiếu lên gương mặt cô, khác với một đóa hồng vàng cao quý kiêu kỳ như Elsie, không giống Noires, một đóa hồng đen lạnh lùng vô cảm, cũng chẳng thờ ơ tựa tú cầu như Irine, lại càng không phải loài hướng dương khỏe khoắn mạnh mẽ như Arc. Thiếu nữ này sở hữu một nét đẹp đơn thuần, ngây thơ và tinh khiết tựa như hoa cúc trắng, một đóa hoa cúc trắng lớn lên trong nhà kính, được chăm sóc tỉ mỉ và tránh khỏi mọi thứ xấu xa trên đời.
"Weiss, em vẫn chưa ngủ à?"
Nghe tiếng gọi, thiếu nữ tên Weiss xoay người lại, vội vàng giấu mảnh giấy trên tay ra sau lưng, một mồi lửa nhóm lên đốt nó thành tro bụi.
Người đang đứng trước mặt cô bây giờ là một thanh niên cao ráo đẹp trai, trên mặt mang theo một nụ cười dịu dàng có thể làm tan chảy trái tim của bất kỳ cô gái nào.
"Không có gì đâu, Mikhail, em chỉ muốn hóng gió một chút trước khi ngủ thôi."
Cô ngập ngừng đáp lại.
"Em không nên thức khuya như vậy, không tốt cho sức khoẻ đâu."
Người thanh niên, Mikhail bước tới, cởi áo khoác ra choàng lên người thiếu nữ.
Trước hành động đó, gương mặt của người thiếu nữ trẻ tuổi bỗng chốc phiếm hồng.
Nếu Schwarz ở đây, hắn sẽ nhận ra hai người này chính là một trong số những trùm tầm trung mà nhóm nhân vật chính sẽ phải đối mặt trong cốt truyện gần cuối nửa đầu của Academy Legacy. Đồng thời cũng chính là anh trai không chung huyết thống cùng đứa em gái nhỏ "đáng yêu" của hắn, Mikhail Skywalker và Weiss Skywalker.
"Chỉ là em hơi lo lắng nên không ngủ được." Weiss thì thào, kéo chặt tấm áo khoác vào sát người hơn.
"Lo lắng?"
Mikhail tỏ vẻ tò mò.
"Về điều gì?"
"Buổi giao lưu của các học viện hàng đầu lục địa."
Quay mặt đi nơi khác, Weiss nói tránh sang chuyện khác, che giấu đi sự chột dạ trong lòng.
"Lần đầu được tham gia sự kiện lớn thế này, nói thật là em không được tự tin cho lắm."
Nghe cô nói vậy, Mikhail bật cười thành tiếng.
"Thôi nào, em là ai chứ? Weiss Skywalker, dòng máu pháp sư vĩ đại đang chảy trong em đó. Cho dù không tin vào chính mình cũng phải tin vào nó chứ. Hơn nữa còn có anh mà, không có gì phải lo hết."
"Cảm ơn Mikhail."
Weiss che miệng cười nhỏ.
"Nghe anh nói vậy làm em yên tâm hẳn. Cơ mà..."
"Lại gì nữa?"
"Em nghe nói địa điểm tổ chức bị dời rồi phải không? Chúng ta không phải đến Stellar nữa?"
"Ừm."
Mikhail gật đầu.
"Chưa có thông tin chính thức rằng sẽ đổi thành học viện nào, nhưng quả thật là Stellar đã khước từ tư cách tổ chức. Sẵn tiện nhắc tới Stellar, dường như người anh em của chúng ta đang sống rất tốt đấy."
Nói tới đây, nụ cười ấm áp của Mikhail biến thành vẻ mỉa mai.
"Không biết bằng cách nào mà hắn ôm được đùi của hiệu trưởng Stellar và trở nên cực kỳ hống hách không thèm coi ai ra gì, kể cả là giáo sư dạy hắn đi nữa. Sinh ra với gương mặt đẹp trai đúng là tiện thật, không có tài năng cũng có thể sống thảnh thơi như vậy."
"Hiệu trưởng bao nuôi học viên sao?"
Weiss tỏ vẻ hơi khó chịu, chuyện mà Mikhail vừa nhắc tới cũng có trong báo cáo mà cô nhận được.
"Người đứng đầu một học viện nổi tiếng mà có thể làm ra chuyện trái đạo đức như vậy sao?"
"Cô ta chắc hẳn đã ngủ trên đỉnh vinh quang quá lâu mà quên mất trách nhiệm thật sự của một nhà giáo là gì, giờ chỉ biết thỏa mãn nhu cầu cá nhân. Có một người đứng đầu như vậy, Stellar sớm muộn gì cũng sụp đổ. Có lẽ cũng vì vậy mà Stellar mới bị tước quyền tổ chức giao lưu, hoàng đế và những học viện khác đã không nhìn nổi nữa rồi. Thật may khi cả anh và em đều chọn học viện Hoàng Gia..."
Trong khi Mikhail vẫn đang mỉa mai Stellar và người đứng đầu của nó, một con cú trắng bay qua màn đêm, sà xuống tay hắn.
"Gì vậy?"
Weiss nghiêng đầu tò mò.
"Truyền tin từ hoàng tộc, hẳn là thông báo địa điểm tổ chức chính thức rồi."
Vừa nói, Mikhail vừa gỡ cuộn giấy bên chân con cú xuống và mở ra xem.
"Để xem nào... Thông báo tới các bên liên quan, về địa điểm giao lưu chính thức giữa các học viện lần này..."
Quả nhiên là thế, Mikhail thì thào.
"Stellar... Cái gì?"
Hắn nghệch mặt ra, không thể nào hiểu nổi.