Chương 6: Ở nơi nào đó
Thế giới này tồn tại cùng thảm hoạ, thiện ác song hành như hai mặt đồng xu.
Vị thần đầu tiên khai sinh thế giới và sáng tạo sự sống đã dùng chính thân mình làm phong ấn để giam cầm toàn bộ ác niệm cùng thảm hoạ trên thế giới, tạo ra một thiên đường hoàn mỹ cho vạn vật. Chỉ là thiên đường tốt đẹp đó không thể kéo dài mãi mãi, dục vọng không đáy của chúng sinh được tích tụ qua hàng kỷ nguyên đã trở thành chìa khoá mở toang chiếc lò luyện ngục. Tai ách và ác ý từ đó tràn ngập khắp thế gian.
Và rồi từ đáy của chiếc lò luyện ngục, vị nữ thần thứ hai được sinh ra cùng tia hy vọng lé loi - Thánh kiếm. Tuy nhiên nữ thần non trẻ vừa khai sinh không đủ kinh nghiệm và sức mạnh để giải quyết tình thế hỗn loạn này, bất chấp mọi nỗ lực của cô, ác ý trên thế giới càng lúc càng đậm đặc cuối cùng ngưng tụ thành thứ thảm hoạ được gọi là ma vương tàn phá trần gian.
Tiếng khóc than ai oán của những kiếp đời lầm than vang vọng tới cả trời cao.
Đáp lại tiếng khóc than ấy, thánh kiếm của hy vọng đã triệu hồi sức mạnh chống lại ác niệm của thế giới từ một nơi nằm ngoài thế giới, kết tinh của lòng nhân từ và tinh thần quả cảm, vị anh hùng đến từ dị giới. Trong khi nữ thần thanh tẩy ác niệm, anh hùng và những người đồng đội bắt đầu lên đường chinh phạt ma vương.
Sau những cuộc chiến dài dẳng và khốc liệt, cuối cùng thánh kiếm của anh hùng cũng đâm xuyên qua trái tim ma vương, kết thúc kỷ nguyên loạn thế tàn khốc và đau đớn. Tuy không thể biến thế giới trở về nguyên dạng trước đây nhưng ít nhất hy vọng đã chiến thắng ác niệm và lan toả sự ấm áp đó ra khắp nơi, niềm tin vào một tương lai tươi sáng rộng mở trong tim mỗi người.
Về số phận của vị anh hùng và đồng đội sau đó...
Có người nói, anh hùng đã mang theo bạn đồng hành trở lại thế giới của mình.
Có người nói, họ đã chọn một miền quê thanh bình để sống phần đời còn lại, tránh xa tranh đấu.
Có người nói, họ đã hy sinh trong trận quyết chiến cuối cùng.
Không một ai chứng minh được, không một ai có bằng chứng rõ ràng cho luận điểm của mình.
Nhưng có một điều chắc chắn là những vị anh hùng quả cảm đó đã trở thành biểu tượng của ánh sáng hy vọng. Huyền thoại về họ sẽ mãi mãi được lưu truyền trong hậu thế muôn đời.
***
Bên trong căn phòng u ám chất đầy sách và sách, dưới nguồn sáng duy nhất là chiếc đèn dầu loe loét đặt trên bàn, người thiếu nữ tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng lật đi lật lại từng trang của quyển truyện cổ tích minh hoạ bằng tranh dành cho thiếu nhi mà cô đang đặt trong lòng. Gương mặt bị che khuất sau chiếc mũ phù thủy rộng vành màu xám tro, thân thể ẩn sau tấm áo choàng quá cỡ cùng màu, chỉ nụ cười mờ nhạt như có như không của hiện ra khi ánh đèn hắt lên gương mặt. Dường như cô đang chìm trong thế giới suy tưởng của riêng mình, tách biệt với mọi vật xung quanh.
Cộc! Cộc!
Tiếng gõ cửa khe khẽ cắt ngang dòng suy nghĩ của nữ phù thủy, cô hơi ngẩng mặt nhìn về phía cánh cửa.
"Sư phụ, người gọi con?"
Đằng sau cánh cổng vang lêng giọng nói trẻ trung năng động.
"Ừ, Sylvie vào đi." Nữ phù thủy khép quyền sách lại, vẫn ngồi trên ghế dựa
Cánh cửa phòng kêu lên vài tiếng cọt kẹt rồi mở toang, ánh sáng bên ngoài tràn vào khắp phòng, chiếc mũ phù thủy tím sậm lấp ló, một thiếu nữ nhỏ nhắn tinh nghịch nghiêng đầu nhìn vào trong.
"Người đang làm gì vậy?"
Tròng mắt đen láy đảo quanh phòng, cuối cùng dừng lại trên người nữ phù thủy.
"...Anh Hùng Hy Vọng Và Tam Thánh Chiến Cơ?"
Khi nhìn thấy quyển sách tranh trong lòng cô, thiếu nữ hơi nhếch môi lên, chạy thẳng vào trong, không thèm để tâm tới việc chiếc mũ của mình vừa rơi xuống sàn.
"Người lại đọc quyển truyện cổ tích trẻ con ấy à? Làm ơn đi sư phụ, người là tháp chủ của Tháp Ma Thuật, pháp sư mạnh nhất lục địa này đấy, hành động sao cho phù hợp với thân phận đi chứ."
Thiếu nữ tên Sylvie sà vào lòng nữ phù thủy, ném quyển sách tranh sang một bên mà phàn nàn với sư phụ mình.
Không hiểu nổi, sư phụ của cô cái gì cũng tốt, tự nhiên sao lại có cái sở thích kỳ lạ này? Cứ những lúc không có gì làm là lại ngồi một góc lấy quyển sách thiếu nhi ấy ra đọc, thỉnh thoảng lại bật cười ngớ ngẩn. Thật khó để liên tưởng giữa bộ dạng này và thân phận tháp chủ của Tháp Ma Thuật cao quý lại với nhau được.
"Ta chỉ xem một chút thì ảnh hưởng tới ai chứ?"
Nữ phù thủy cưng chiều vuốt ve mái tóc hồng bóng mượt của thiếu nữ nhỏ nhắn trong lòng mình khiến cô phát ra những tiếng hừ hừ dễ chịu.
"Cảm giác bị cái người có sở thích đọc sách thiếu nhi đối xử như trẻ con thật là khó tả."
Cảm thấy có gì đó không đúng, thiếu nữ chụp tay nữ phù thủy lại, trốn khỏi vòng tay cô.
"Được rồi, không nói những chuyện này nữa."
Ho nhẹ một tiếng, Sylvie tỏ vẻ nghiêm túc.
"Người gọi con tới làm gì vậy? Có gì muốn con làm thay người sao?"
"Đoán đúng rồi, nhưng không có thưởng."
Nữ phù thủy đứng dậy giơ tay búng vào trán đệ tử mình.
Một tay xoa xoa cái trán đã hơi sưng đỏ, tay còn lại giả vờ dụi mắt, Sylvie kháng nghị nhảy dựng lên.
"Người cứ búng con như vậy thì có ngày con biến thành đồ ngốc đấy!"
Mặc kệ tiếng hét của cô, nữ phù thủy lấy ra một xấp hồ sơ.
"Sylvie, nghe đây."
"Vâng?" Thấy giọng điệu nghiêm túc của sư phụ, Sylvie thôi không đùa giỡn nữa.
Đẩy xấp giấy trên tay cho Sylvie, nữ phù thủy mở miệng nói tiếp:
"Vài ngày nữa là thời điểm tuyển sinh của Stellar, ta muốn con đến đó nhập học, đây là hồ sơ và thư giới thiệu ta viết cho con."
"Gì?"
Giống như không hiểu sư phụ mình nói gì, Sylvie trưng ra một gương mặt ngớ ngẩn.
Xét về thân phận, cô là đệ tử của pháp sư mạnh nhất lục địa, có cần phải đến một cái học viện nào đó để đi học không?
"Tại sao chứ? Người muốn đuổi con đi à?"
Sylvie biết Stellar là học viện hàng đầu, tuy nhiên, chỉ tính riêng về phạm trù ma thuật, cô không cho rằng có bất cứ giáo sư nào ở đó sánh được với một phần của sư phụ mình. Kiến thức của pháp sư vĩ đại nhất có học cả đời cũng không hết, giờ sư phụ lại muốn cô đi nơi khác học thì có khác gì tham bát bỏ mâm đâu.
"Đừng vội, nghe ta nói đã."
Nữ phù thủy trấn an Sylvie một câu.
"Không phải ta muốn đuổi con đi mới bảo con tới Stellar. Chỉ là ta muốn con tới đó tìm một người giúp ta thôi."
Cô nói tiếp.
"Phù, người làm con hết hồn! Cứ tưởng người không cần đứa đệ tử dễ thương này nữa chứ!"
Sylvie vuốt ngực, giả vờ mình rất kinh hãi, tuy vậy, từ chất giọng bối rối của cô thì có lẽ cô thật sự cảm thấy một chút sợ hãi.
"Vậy người đó trông thế nào? Rốt cuộc là loại người gì mà có thể khiến sư phụ quan tâm tới mức sai khiến cả đệ tử thân yêu nhất đi tìm vậy?"
Lo lắng qua đi, Sylvie lại cảm thấy tò mò, không nghĩ tới câu hỏi đó của cô lại khiến sư phụ mình trầm mặc xoay người đi, hướng ánh nhìn vào vô định.
"Đó là một người rất quan trọng."
Mãi một lúc sau, nữ phù thủy mới cho ra một câu trả lời như vậy, trong âm thanh có chút gì đó buồn thương và cả hối hận thoáng qua rất nhanh. Không hiểu tại sao, Sylvie lại cảm thấy bộ dạng của sư phụ mình hiện tại lại toát lên vẻ yếu đuối và cô độc, những tính từ lẽ ra không dính dáng gì tới một người như vậy.
"Còn về phần người đó trông như thế nào..."
Nữ phù thủy xoay người trở về, nhìn vào mắt đệ tử, khí chất phẳng lặng trở lại như mặt hồ không một gợn sóng, nhanh tới nỗi Sylvie đã nghĩ rằng bộ dáng yếu đuối và cô độc vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Ta không biết."
"Hả?"
Biểu cảm ngớ ngẩn lại xuất hiện trên mặt Sylvie.
"Không biết?"
"Ừ, không biết."
"Thế người muốn con tìm thế nào?" Sylvie lao vào lòng nữ phù thủy, dụi mặt qua lại như một đứa trẻ đang nhõng nhẽo với người lớn.
"Thật sự thì ta không biết người đó hiện tại trông như thế nào, nhưng đừng lo, khi gặp được con sẽ nhận ra ngay thôi..."
Nữ phù thủy vừa nói vừa dịu dàng vuốt ve đệ tử mình, trong đầu không khỏi nhớ tới bóng dáng của một người kiếm sĩ anh dũng lao vào ngàn vạn quân thù để bảo vệ những người yếu ớt không có sức tự vệ.
"Bởi vì đó là một người vô cùng đặc biệt, một người được ban ân sủng của nữ thần, một chàng trai có nụ cười ấm áp như ánh ban mai."
***
Cùng lúc đó, cung điện Thế Giới Thụ.
"Chỉ như vậy thì vẫn còn mơ hồ quá đó nữ vương."
Một nữ yêu tinh trẻ đang cúi người quỳ một chân trên sàn cung điện, cô ngẩng đầu kháng nghị với chủ nhân của mình, người trị vị tối cao của loài yêu tinh, nữ vương yêu tinh.
"Ngoài ra người đó còn toả ra một sức hấp dẫn lạ thường đối với người khác giới, cho nên cậu ta thường được nhiều phụ nữ yêu thích vây quanh."
Ngồi trên ngai vàng, nữ vương tối cao của loài yêu tinh nhớ về nụ cười của một con người dù trong nghịch cảnh nào cũng kiên cường không gục ngã để đòi lại công bằng cho những số phận bi thảm.
***
Đồng thời, ở Thánh Đường của Giáo Đình cũng đang xảy ra chuyện tương tự.
"Tôi có thể một câu không thưa giáo hoàng?"
Thánh nữ đương thời đặt câu hỏi cho vị giáo hoàng nắm giữ quyền lực cao nhất trong Giáo Đình.
"Làm sao ngài biết người đó đang ở Stellar khi mà ngài còn không biết mặt mũi người đó ra sao?"
"Bởi vì..."
Quay lưng lại với thánh nữ, đứng đối diện với bức tượng cẩm thạch của nữ thần, giáo hoàng hiền từ trả lời:
"Đó là định mệnh được các vì sao dẫn lối."
***
Tháp chủ của Tháp Pháp Sư, nữ vương của loài yêu tinh và giáo hoàng của giáo đình, cả thế giới đều biết họ là đỉnh cao quyền lực của ba phạm trù khác nhau. Nhưng có một sự thật mà không một ai hay biết ngoại trừ chính họ. Ba người thật ra chính là Tam Thánh Chiến Cơ đã đồng hành cùng anh hùng hy vọng trong truyền thuyết xa xưa.
Vì sự ích kỷ của họ, anh hùng đã không thể trở về thế giới của mình.
Vì sự tham lam của họ, nguyện vọng duy nhất của anh hùng đã cứu rỗi thế giới không thể trở thành hiện thực.
Vì sai lầm của họ, thân xác của vị anh hùng vĩ đại ấy đã bị cơn bão thời không xé nát.
Để chuộc lại tội lỗi của mình, họ đã chờ đến hôm nay. Nhưng vì quá hổ thẹn, ba người họ không có đủ can đảm để đối diện với kiếp sau của anh hùng. Họ sợ rằng thứ có được sau khi gặp lại không phải niềm vui sum họp mà là sự căm hận thù ghét.
Trước khi thu đủ can đảm để có thể đứng trước anh hùng mà cúi đầu xin lỗi, ba đỉnh cao quyền lực của thế giới chỉ có thể hy vọng người kế vị của họ có thể xoa dịu trái tim giận dữ của anh hùng.
"Hy vọng ánh sáng từ những vì sao sẽ dẫn con đi trên con đường đúng đắn." Tháp chủ cầu nguyện.
"Xin đừng giẫm lên vết xe đổ đời ta." Nữ vương tha thiết.
"Cầu xin nữ thần ban phước cho ngươi." Giáo hoàng chúc phúc.
Ở ba nơi khác nhau, họ không hẹn mà cùng nhìn lên bầu trời xanh bao la.