Chương 65: Mộng phù sinh
Vừa thì thào, "Schwarz" vừa tăng tốc bước chân.
Quan sát toàn cảnh như một bóng ma ở góc nhìn thứ ba, Schwarz không có cảm giác như mình đang tự thân trải qua chuyện này mà chỉ như đang xem một cuốn phim về cuộc đời ai đó hơn. Vì vậy mà hắn cũng có thể đánh giá khách quan hơn bằng kinh nghiệm của mình.
Và đánh giá mà Schwarz đưa ra là "ngây thơ".
Pháp sư và ma nữ là những kẻ khát vọng tri thức tới điên cuồng. Mượn cách nói của Sylvie thì chính là những kẻ bị tri thức nguyền rủa. Và không phải tri thức càng cấm kỵ thì thành quả và mức độ thoả mãn nó mang lại càng ngọt ngào sao?
Mặt ngoài, Hắc Thuật có thể bị người đời căm ghét và khinh thường vì tính tiêu cực của nó, nhưng mà đối với những pháp sư đang khao khát điều mới lạ, tìm phương hướng đột phá cho mình thì Hắc Thuật có khác gì một kho tàng đồ sộ đâu. Nếu không thì làm sao mà những kẻ sử dụng Hắc Thuật được phát hiện chỉ tăng lên theo thời gian chứ không có dấu hiệu giảm bớt? Thật sự đó chỉ toàn những người bình thường vô tình bị sức mạnh to lớn trước mắt làm mờ lý trí thôi ư?
Không dám nói toàn bộ pháp sư đều như vậy, nhưng những thành phần đó tuyệt đối không phải là số ít.
Đừng nói là Hắc Thuật, Schwarz dám chắc những kẻ vì thành quả mà thực hiện thí nghiệm trên cơ thể người cũng nhiều vô số kể. Hắn chưa bao giờ đồng tình với việc này nhưng cũng không thể phủ nhận nó có thể đang xảy ra trên toàn thế giới, chỉ là bị che giấu không để lộ ra ngoài sáng mà thôi.
Với một nơi mà trình độ ma thuật thậm chí có thể mang ra so sánh với Tháp Ma Thuật ở một mức độ nào đó như nhà Skywalker, tất nhiên là không thể quơ đũa cả nắm nhưng đ·ánh c·hết Schwarz cũng không tin bọn họ là những pháp sư hoàn toàn trong sạch.
Khung cảnh thay đổi, khi "Schwarz" vừa rẽ vào một hành lang vắng người, một bóng đen thình lình vỗ vai "hắn" từ phía sau. Giống như biết rằng chủ nhân của bàn tay vừa vỗ vào vai mình là ai, "Schwarz" không tỏ vẻ đề phòng hay giật mình mà chỉ lẳng lặng quay đầu lại nhìn.
"Tôi đã bảo với ông bao nhiêu lần là đừng có chơi cái trò này mà, hại tim lắm!"
Gương mặt nhăn nhó vì đau và căng thẳng giãn ra, thay vào đó là một nụ cười ngây ngô.
Trái ngược với thái độ căng thẳng như sắp chảy ra nước mà "hắn" thể hiện từ đầu đến giờ, vẻ mặt Schwarz hiện tại không khác gì một đứa trẻ cùng tuổi khi ở cùng với người thân đáng tin cậy.
Người vừa xuất hiện là một hiệp sĩ đang ở những năm cuối cùng của độ tuổi đôi mươi, bộ giáp không được bảo dưỡng kỹ càng của hắn đã thấp thoáng rỉ sét ở khắp nơi, gương mặt râu ria xồm xoàm không thèm chăm sóc và mái tóc rối bù. Nếu như không phải biểu tượng hiệp sĩ danh dự được khắc ở trên ngực trái, người này sẽ trông giống một tên ma cà bông vừa nhặt được một bộ giáp cũ kỹ ở nơi nào đấy rồi mặc lên người hơn.
"Sao rồi nhãi, căng thẳng như vậy, nhóc mày lại thua à?"
Vỗ vai "Schwarz" mấy cái, gã cười xởi lởi.
"Schwarz" không trả lời mà chỉ tặc lưỡi một tiếng, giả vờ không để ý tới gã nữa, tiếp tục đi tới.
"Nào nào, đừng khó ở vậy chứ, uống cái này đi rồi tao dẫn mày đi giải sầu."
Gã hiệp sĩ lôi thôi kéo từ trong túi ra một lọ thuốc hồi phục trung cấp, đặt vào tay "Schwarz" rồi quàng qua vai "hắn" kéo đi.
"Thắng thua là chuyện bình thường, thua keo này thì bày keo khác, không cần phải nản chí..."
Nhìn xem gã kéo "mình" đi xa, Schwarz không khỏi trầm mặc.
Chỉ nhìn thôi cũng thấy quan hệ giữa hai bên rất tốt. Đối với "Schwarz" gã hiệp sĩ đó hẳn giống như một người anh lớn mà "hắn" chưa bao giờ có. Một chỗ để dựa dẫm trong cái nơi lạnh lẽo thiếu tình thương yêu này.
Nhưng mà Schwarz không nhớ có một nhân vật như vậy xuất hiện trong Academy Legacy. Trong nhật ký mà "Schwarz" để lại cũng chưa từng nhắc tới người này.
Rất có thể đây là một lý do nữa đã đẩy "Schwarz Skywalker" đến bước đường cùng, ép hắn phải sử dụng loại ma thuật cấm kỵ như thức tỉnh ký ức tiền kiếp.
Rất có thể ở thời điểm mà Schwarz tiếp cận với đoạn ký ức đó, người này đã không còn tồn tại trên thế giới nữa.
Theo sau đó, rất nhiều khung cảnh lướt nhanh mà qua, hỗn loạn, mất trật tự, dường như không theo bất kỳ thứ tự thời gian nào. Nhưng đại khái, hắn có thể hiểu đó là những ký ức vụn vặt của "bản thân".
Schwarz nhìn thấy em gái vui cười chơi đùa cùng một người mà cô bé gọi là anh trai, nhưng đó không phải "hắn".
Nhìn thấy người "hắn" gọi là mẹ nổi giận hất bát canh nóng mà "mình" dốc hết tâm huyết để nấu vào người, rồi lại hốt hoảng xin lỗi, ôm chầm lấy "hắn" mà khóc.
Nhìn thấy một nhà ba người của công tước Skywalker an nhiên thưởng thức trà chiều, chỉ là "hắn" và mẹ không có trong đó.
Nhìn thấy bản thân thất bại vô số lần trong nỗ lực sử dụng ma thuật.
Nhìn thấy gia sư hết người này đến người khác thất vọng bỏ đi.
...
Sau mỗi lần như vậy, đến sau cùng, bên cạnh "hắn" vẫn luôn có bóng dáng của người hiệp sĩ không có chút phong thái hiệp sĩ nào kia. Sự tồn tại của người đó còn giống người thân hơn cả những người chảy chung huyết thống.
Ít nhất, tuổi thơ của "hắn" đã không phải chịu cảnh cô độc một mình và vẫn có một chỗ dựa tinh thần vững chắc. Nhưng càng là vậy, Schwarz càng cảm thấy ái ngại cho những gì có thể xảy ra sau đó.
Khả năng mà suy đoán ban đầu của hắn trở thành sự thật chỉ càng thêm mãnh liệt chứ không hề có dấu hiệu bị phủ nhận.
Rất nhanh, suy đoán của Schwarz đã đạt được chứng thực.
Khi quan điểm thay đổi lần nữa, khung cảnh trước mắt Schwarz đã không còn là cung điện nguy nga của nhà Skywalker mà đã chuyển thành một khu rừng rậm rạp những gốc cây to gấp vài lần vòng tay người lớn. Xung quanh tối đen, chỉ có vài tia sáng le lói của ánh trăng xuyên qua kẻ lá chằng chịt chiếu xuống ở phía xa là nguồn sáng duy nhất, có vẻ như hắn đang trong một khu rừng nào đó.
Cơ mà việc đấy lúc này không đáng để tâm lắm, điều quan trọng hơn là khung cảnh đang lao đi vun v·út cùng với hàng loạt những bóng đen có số lượng lên đến hàng chục hàng trăm đang di chuyển với tốc độ cực nhanh. Dựa vào nguồn sáng le lói, Schwarz có thể nhận ra chúng là những sinh vật mang hình dáng con người với đủ thứ bộ phận quái dị trên người.
Cật lực chạy phía trước lũ quái vật người không ra người, thú không ra thú ấy là gần mười bóng người, phần lớn là trẻ em. Schwarz có thể dễ dàng nhận ra danh tính của hai trong số đó. Một là "hắn" người còn lại chính là hiệp sĩ lôi thôi kia. Còn bảy, tám đứa trẻ khác, hắn không có chút ấn tượng nào.
Trong ký ức kiếp trước của Schwarz, lũ quái vật đang đuổi theo "hắn" giống với những con quái nhỏ dọc đường có thể tìm thấy ở khu vực bên dưới lâu đài của công quốc Skywalker khi nơi đó trở thành lãnh địa kẻ thù. Có nghĩa là bọn "hắn" đang bị chính nhà Skywalker truy đuổi. Cho dù không phải thì cũng không thoát khỏi liên quan.
Tình huống của bọn "hắn" không được tốt đẹp gì cho cam, khắp người "hắn" đầy những v·ết t·hương lớn bé khác nhau, khó mà tìm được một nơi nào lành lặn. Người kỵ sĩ kia thậm chí còn thê thảm hơn, không chỉ khắp người đầy thương tích, cánh tay phải hắn còn trong tình trạng rách mướp, máu tươi tuôn ra không ngừng.
Phía sau có quái vật đuổi theo, phía trước chốc chốc lại có phục kích bất chợt nhảy xồ ra. Tuy rằng tạm thời "hắn" và người hiệp sĩ kia vẫn có thể chống đỡ, nhưng sợ là không còn được bao lâu nữa. Giữa vòng vây trùng điệp và số lượng khủng kh·iếp của kẻ thù, những thanh kiếm trong tay hai người trông có chút bất lực đáng thương. Có chém bao nhiêu cũng không hết được, như lũ kiến vẫy vùng trong cơn lũ.
Nói thật ra với năng lực của "hắn" và hiệp sĩ, thoát khỏi vòng vây là chuyện đơn giản, nhìn cái cách hai người chém quái như thái rau là thấy. Vấn đề là ở đây không chỉ có hai người, họ còn phải phân tâm bảo vệ một đám trẻ em nữa. Mang theo gánh nặng như thế, muốn toàn mạng rời đi gần như là chuyện không thể nào.
"Nhưng mà... "Kiếm" sao?"
Những ngày đầu khi Schwarz vừa thức tỉnh, hắn đã nhận ra cơ thể này dù thiếu hụt sinh lực do l·ạm d·ụng hắc thuật mà trở nên yếu ớt, song nền tảng ban đầu lại được rèn luyện rất tốt. Những vết chay trên tay cho thấy bản thân có thể sử dụng thành thạo một số loại v·ũ k·hí. Chỉ là Schwarz không ngờ trình độ của "hắn" lại tới cấp độ này. Nếu chỉ tính riêng trình độ kiếm thuật, "hắn" của thời điểm này tuyệt đối không thua kém Arc vào lúc tái đấu trong không gian của Satella.
Về phần ai là người dạy kiếm thuật cho "hắn" nhìn những đường kiếm có mấy phần tương tự của "hắn" và hiệp sĩ kia là tự động có câu trả lời thôi. Mặc dù có vẻ trình độ của "hắn" còn nhỉnh hơn hiệp sĩ lôi thôi một chút.
Tài năng thế này... Nên nói không hổ là hắn sao? Cho dù đã chuyển kiếp, bản năng chinh chiến năm nào của kiếm sĩ đã gieo rắc biết bao kinh hoàng cho cả kẻ thù lẫn đồng minh vẫn đang ngủ sâu trong linh hồn, chờ ngày được đánh thức.
Nói thì nói vậy, chứ khó mà đặt hai bên lên bàn cân được. Kiếp trước, ở độ tuổi này Schwarz đã có thể xẻ dọc núi non và cắt đôi sông nước rồi. Điều này hẳn là do suốt thời gian qua "hắn" của kiếp này không quá mặn mà với kiếm thuật mà vẫn còn đang mày mò nghiên cứu cách dùng ma thuật.
Có vẻ thời điểm đoạn ký ức này xảy ra cách hiện tại không quá lâu, vào khoảng một đến hai năm trước. Bởi vì trông "hắn" chỉ trẻ hơn bây giờ một chút, không có quá nhiều thay đổi. Khác biệt lớn nhất chính là thần thái. So với Schwarz lúc nào cũng toả ra bầu khí u ám và bộ dạng như người bệnh lâu năm không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, "hắn" khi đó mặc dù b·ị t·hương nhưng vẫn anh tư ngời ngời, khí thế hiên ngang, khoẻ mạnh mười phần, tạo cho người khác cảm giác đặc biệt yên tâm và đáng để dựa dẫm.
Nhìn cái cách "hắn" vung kiếm ngang dọc, chém đôi bất kỳ con quái nào chặn đường phía trước, tuyệt đối không để nanh vuốt chúng chạm vào lũ trẻ sau lưng là thấy. Khí chất này có thể so kè với cả dạng ngụy trang của Arc chứ chẳng đùa. Không, phải thắng một bậc mới đúng, vì vốn dĩ "hắn" đẹp trai hơn. Tự khen mình thì hơi tự luyến, cơ mà đó là sự thật.
"Dùng như phá..."
Schwarz không thể không cảm thán sự nguy hiểm của hắc thuật. Chỉ trong vòng một hai năm ngắn ngủi là có thể biến một thiếu niên anh khí bừng bừng thành ma bệnh người gặp người tránh thế này, bảo sao những pháp sư sa ngã tên nào tên nấy ai ai nhìn cũng người không ra người ma không ra ma.
Trong bóng tối, những hơi thở tanh nồng và tiếng gầm gừ đầy đe doạ của bầy quái thú vọng khắp khu rừng, chỉ trực chờ lao vào xé xác những con mồi nhỏ bé trong vòng vây truy đuổi của chúng.
Tiếp tục thế này thì dù không c·hết dưới nanh vuốt quái thú, bọn họ cũng sẽ mất máu mà c·hết. Kết quả của lũ nhóc chân yếu tay mềm khi mất đi hai người bảo vệ khỏi cần nói cũng biết.