Chương 68: Đột nhiên phát hiện
Bởi vì chỗ luyện kiếm quen thuộc đã bị ai đó chiếm dụng làm đất xây nhà, cộng thêm những chuyện xảy ra suốt thời gian qua nên đã có một thời gian qua mà Arc gần như đã quên mất lối sống bình thường của mình khi trước. Cô đã gián đoạn việc vung kiếm một mình để thả lõng và rèn luyện tinh thần suốt gần hai tháng liền.
Nhưng mà Arc không cảm thấy như vậy có vấn đề gì cho lắm. Con người mà, đôi khi chúng ta phải thay đổi một số điều vốn đã quen thuộc từ lâu để tiếp nhận những cái mới. Nói chính xác thì thời gian gần đây, Arc có một thói quen mới.
Nếu phải nói chuyện này bắt đầu từ đâu, thì đó là ngay sau khi chỗ luyện kiếm mỗi sáng của cô bị chiếm mất. Lúc đầu, trước khi biết được người đó sẽ định cư luôn ở nơi ấy, thỉnh thoảng Arc sẽ ghé qua để xem hắn đã đi chưa. Và rồi, cứ như vậy, cô bị mê hoặc bởi những đường kiếm mạnh mẽ và hoàn hảo của hắn.
Do đó, có đôi khi, Arc sẽ tới sớm một chút, trước khi bắt đầu lớp học chỉ để nhìn người đó vung kiếm.
Xét theo kinh nghiệm, sự tồn tại của cô hẳn là đã bị phát hiện từ lâu. Nhưng người đó vẫn mắt nhắm mắt mở, mặc kệ cô lén lút ở đó. Không biết là do cảm thấy để cô xem cũng không sao hay là coi thường cô nữa.
Song, chuyện này chỉ mới diễn ra vài ba lần trước khi Arc và những người khác tham gia khoá huấn luyện của hiệu trưởng suốt một tháng sau đó. Nên nghiêm túc mà nói, thói quen mới này thật sự được hình thành trong chuyến mạo hiểm ngục tối kéo dài hai tuần mà không biết có nên gọi là mạo hiểm không kia.
Người đó, tiền bối của Arc vẫn giữ lối sống vung kiếm mỗi sáng sớm, đều tăm tắp hằng ngày mặc kệ địa điểm có là thảo nguyên, hang đá hay rừng rậm. Vì đang hành động cùng nhau với tư cách là một đội tạm thời, lần này Arc có thể nhìn trực tiếp, thậm chí là tập theo mà không cần phải lén lén lút lút nữa. Hơn thế nữa, đôi khi tiền bối còn cho cô lời khuyên để tài năng phát huy đúng chỗ, đối với Arc đây là những kinh nghiệm quý giá trong việc phát triển trình độ kiếm thuật của bản thân.
Arc không có ý nói trình độ của các giáo sư ở Stellar kém hơn tiền bối... Hoặc có khi họ kém hơn thật... Nói chúng là cô chỉ cảm thấy phong cách kiếm thuật và lời khuyên của tiền bối phù hợp với cô hơn thôi.
Mặc dù theo lời của Sylvie và những người khác, trường hợp đó giống với việc tiền bối chướng mắt chuyện cô vung vẩy kiếm theo hắn rốt cuộc cũng chỉ bắt chước được cái mã ngoài hơn là có ý tốt muốn chỉ dạy cô.
Hôm nay là ngày đầu tiên trở về sau khi thám hiểm ngục tối, có những tiền lệ trước đó, Arc không ngại mặt dày một chút, trực tiếp tới tham gia luyện tập cùng với tiền bối. Đó là dự tính ban đầu của cô.
Nhưng mà dự định của Arc đã thất bại ngay từ những phút đầu tiên. Hôm nay, tiền bối của cô không xuất hiện để vung kiếm như thường lệ.
Nếu chỉ có vậy, Arc có lẽ đã cho rằng tiền bối chỉ đang mệt mỏi vì những chuyện xảy ra trong hai tuần qua nên hôm nay mới dậy muộn hơn bình thường. Nhưng không, chuyện không chỉ có thế.
Bên ngoài cánh cổng đang đóng kín, có một thiếu nữ đang lẳng lặng đứng đợi ở đó. Gương mặt vô cảm và cơ thể gần như không chuyển động chút nào khiến cô trông như một bức tượng sáp vô hồn mà ai đó đã đặt ở đấy. Tuy nhiên, Arc biết đó không phải là sở thích biến thái của tiền bối khi đặt một con búp bê sáp trước cửa nhà, bởi vì cô biết danh tính của con "búp bê" ấy.
"Noires? Cô ấy làm gì ở đây từ sớm thế này?"
Arc nhất thời cảm thấy bối rối.
Đối với cô, Noires không phải người xa lạ, nhưng cũng không thật sự gần gũi. Không phải Arc không muốn trở nên thân thiết, mà là vì Noires luôn giữ một khoảng cách nhất định đối với cô và những người khác. Sự tồn tại của cô gái đó khá cứng nhắc, lúc nào cũng dùng kính xưng với tất cả mọi người, nhưng thái độ lại hời hợt và lạnh lùng tới mức có thể xem là kiêu ngạo. Arc chưa bao giờ thấy Noires chủ động làm gì đó theo ý mình. Nói uyển chuyển một chút thì là không có chính kiến, còn không khách khí thì là một con rối chỉ biết hành động theo mệnh lệnh của hiệu trưởng Satella.
Một người như vậy làm gì trước cửa nhà tiền bối vào sáng sớm?
"Noires và tiền bối có thân thiết không?"
Arc tự hỏi trong lòng, vừa định bước ra chào hỏi thì cánh cửa gỗ đóng kín bất chợt mở ra, một bóng người xuất hiện từ phía sau.
Mái tóc rối bù mất trật tự và gương mặt thiếu sức sống, không phải tiền bối của cô thì còn có thể là ai?
Tuy nhiên, thay vì bước tới, hai chân Arc lại bất động tại chỗ như hoá đá. Bởi lẽ tiền bối của cô dường như không mặc quần áo. Trăng vẫn chưa lặn hẳn, bằng vào ánh sáng mờ nhạt đó, Arc dám chắc mình không nhìn nhầm. Trên người tiền bối không có mảnh vải nào, ít nhất là nửa thân trên lộ ra ngoài ánh sáng của hắn.
Trong khi Arc vẫn còn do dự không biết có nên bước ra hay không, Noires đã lễ phép cúi chào tiền bối rồi lách mình vào trong nhà, cánh cửa gỗ sau đó đóng lại, thật lâu cũng không mở ra, thẳng đến tận sáng.
"Hai người đó đang làm gì vậy?"
Mang theo câu hỏi không có lời giải đáp, Arc lê bước trở về ký túc xá, chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới. Và để sự hoang mang đó bám theo mình đến tận khi ngày thi cuối cùng kết thúc.
"Rốt cuộc hai người đó có quan hệ như thế nào vậy?"
Suy nghĩ đó đã đeo bám Arc suốt mấy ngày nay, từ khoảnh khắc trong thấy tiền bối mở cửa cho Noires vào nhà cho tới tận hôm nay.
Trong khoảng thời gian đó, cô không còn gặp Noires mỗi khi tới nhà tiền bối nữa. nhưng cũng không đủ quyết đoán để hỏi trực tiếp người trong cuộc, vì chuyện này nói sao thì cũng tương đối tế nhị. Do vậy, Arc không thể làm gì khác hơn là tự ngẫm trong lòng, tìm một nguyên nhân hợp lý nhất có thể.
Điều gì đã khiến một thiếu nữ đến tận cửa nhà một chàng trai khi trời vẫn còn tối mịt?
Điều gì đã khiến một chàng trai mở cửa đón một thiếu nữ vào nhà trong tình trạng bán khoả thân?
Dù có tìm lý do thế nào, Arc cũng không thể ngăn suy nghĩ của bản thân đi theo chiều hướng đen tối.
Tuy nhiên, càng như vậy cô lại càng cảm thấy bối rối. Nếu là những người bình thường khác thì mấy suy nghĩ đen tối đó phải chính xác tới hơn chín phần mười, nhưng hai người đang được nhắc tới ở đây thì lại không được "bình thường" cho lắm. Một người thì lạnh lùng vô cảm như con rối chỉ biết làm theo mệnh lệnh của chủ nhân. Một người thì như không quan tâm và coi nhẹ vạn vật trên đời. Thật khó mà tưởng tượng giữa hai kẻ như vậy lại tồn tại một mối quan hệ nào đó.
"Này này... Arc!"
Bị người ngồi bên cạnh lay lay mấy lần, Arc cuối cùng cũng thoát khỏi dòng suy tưởng.
"Sao vậy Aris?"
Cô hỏi, nở một nụ cười thân thiện như mọi khi.
"Thấy cậu hơi lơ đễnh, không nhịn được mới gọi thôi." Ngồi bên phải cô, Aris nhẹ nhàng đáp lại.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Câu hỏi lần này là của Elsie, người ngồi bên tay trái Arc.
Ngoài ra, Irine đang ngồi cạnh Elsie tuy không lên tiếng nhưng cũng nghiêng đầu trông qua. Đại khái là cũng muốn biết sao cô lại mất tập trung như vậy.
Arc nhất thời nghẹn họng, không biết nên nói thế nào. Quan hệ giữa ba người bạn này của cô và tiền bối tương đối phức tạp. Không biết nghe xong chuyện này sẽ chịu đả kích thế nào. Nhất là khi cô vẫn chưa biết rõ đầu đuôi mọi chuyện thế nào, tùy tiện nói ra rất dễ dẫn đến hiểu lầm không đáng có. Tình huống tệ nhất là mối quan hệ khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy một chút triển vọng này sẽ lại lâm vào bế tắc mất.
Đó là điều Arc không muốn thấy chút nào.
"Ha ha... Không có gì."
Rốt cuộc, cô cũng chỉ có thể gượng gạo cười cho qua chuyện.
Thái độ của cô khiến những người khác cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Arc không muốn nói, họ sẽ không tọc mạch theo mãi không rời.
Về phần hai người còn lại, Tia và Sylvie... Bọn họ tạm thời không có ở đây.
Bên dưới đấu trường mà nhóm của Arc đang quan sát từ khán đài, ma thuật và tinh linh thuật giao nhau, khói bụi và hoa lửa mịt mù tứ tung như một màn trình diễn ánh sáng đầy ngoạn mục kể cả khi đang là giữa ban ngày.
Đây là trận đấu cuối cùng tranh vị trí số một và số hai trong số toàn bộ học viên năm nhất, và nhân vật chính của nó chính là hai người hiện đang vắng mặt, Tia và Sylvie.
Aris không phải học viên chính thức của Stellar nên không phải thi cuối kỳ, càng chẳng có lý do gì để đánh giá xếp hạng khả năng. Trong khi đó, Sylvie đã đánh bại Irine còn Tia xuất sắc lần lượt vượt qua Elsie và Arc để tiến vào chung kết.
Hiện tại cả nhóm đang ngồi xem ai trong số họ sẽ giành được vị trí cao nhất.