Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh!

Chương 11




Rõ ràng, Tô Đại Hà không có ở đây, cho nên các chú trong gia tộc đều muốn chờ xem trò cười của Tô Nhiên. 

Hai năm trước, rất nhiều người trong nhà họ Tô đều hy vọng Tô Nhiên có thể gả cho Lăng Phong của nhà họ Lăng. 

Nhà họ Lăng là gia tộc có thế lực lớn thứ hai tại thành phố Giang Nam. 

Để Tô Nhiên gả cho Lăng Phong, nói thế nào thì cũng là đang trèo cao. 

Huống chi, từ chuyện nhà họ Lăng muốn chiếm đoạt sản nghiệp của nhà họn Tô, Lăng Phong đã sớm hứa hẹn với mấy người của nhà họ Tô. 

Sau khi mọi chuyện thành công, chức vụ của bọn họ trong tập đoàn sẽ không thay đổi, còn có thể nhận được rất nhiều tiền hoa hồng. 

Dù sao thì toàn bộ tập đoàn Tô thị đều nằm trong tay cả nhà Tô Đại Hà, cũng không đến lượt bọn họ. 

Nhưng thật không ngờ rằng Tô Nhiên lại không biết tốt xấu từ chối lời cầu hôn của Lăng Phong trước mặt nhiều phương tiện truyền thông như vậy. 

Nhìn thấy lợi ích sắp tới tay trở thành vô ích, một số người trong nhà họ Tô bắt đầu âm thầm cảm thấy bất mãn với Tô Nhiên. 

Trong đó có chú hai của cô, Tô Đại Phi. 

“Nếu không hay là cô đi tìm tập đoàn Lăng thị bàn chuyện hợp tác đi? Bọn họ cũng rất có hứng thú với những dự án lần này.” 

“Đặc biệt là quyền khai phá khu đất ở Thanh Hải.” 

Ngay lúc Tô Nhiên vẫn đang im lặng không lên tiếng, một người trong số bọn họ đưa ra lời đề nghị này với Tô Nhiên. 

Tô Nhiên tức giận nói: “Tôi sẽ không bao giờ đi tìm nhà họ Lăng!” 

“Lúc trước bọn họ còn chưa chèn ép chúng ta đủ hay sao?” 

Ở trong lòng cô, nhà họ Lăng đã là kẻ thù lớn nhất từ lâu. 

Ngay cả người bạn thân nhất lớn lên cùng cô như Lăng Vi Vi cũng đối xử với cô như vậy. 

Tô Nhiên có cá tính mạnh mẽ, cho dù có chết cũng sẽ không bao giờ cúi đầu trước nhà họ Lăng nữa. 

“Nhưng mà các tập đoàn khác đều là đối thủ cạnh tranh trong kinh doanh của chúng ta, chắc chắn bọn họ sẽ không ra tay giúp đỡ.” 

“Đúng vậy, nếu nhà họ Lăng đã để cô kết hôn với một kẻ vô dụng, thì chắc chắn không còn quan tâm đ ến chuyện quá khứ nữa.” 

“So sánh với lợi ích của nhà họ Tô chúng ta, mặt mũi của cô có ý nghĩa gì chứ?” 

Một số thành viên của hội đồng quản trị bắt đầu anh một câu tôi một câu nói vào. 

Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được bọn họ đang cố ý muốn làm khó Tô Nhiên. 

Tô Nhiên nói: “Các người không cần nói nữa, tôi sẽ không đi tìm nhà họ Lăng, hơn nữa tôi lặp lại một lần nữa, chồng của Tô Nhiên tôi không phải kẻ vô dụng!” 

“Dù nói thế nào đi nữa anh ấy cũng là con rể ở rể nhà họ Tô chúng ta, mong các chú các bác không cần cố hạ thấp uy tín của người khác, hủy hoại chí khí của nhà mình!” 

“Hiện tại anh ấy còn chưa quen thuộc với hoàn cảnh trước mắt, sau này tôi sẽ để anh ấy đảm nhận một số chức vụ trong công ty.” 

“Về vấn đề xoay vòng vốn và hợp tác, tôi sẽ suy nghĩ lại cách, tạm thời cứ như vậy đi.” 

Tô Nhiên nói xong liền đứng dậy rời đi. 

“Hừ, suy nghĩ cách?” 

“Để tôi xem hiện tại cô còn có thể nghĩ ra được cách gì!” 

“Nếu như không giải quyết được chuyện này, tốt nhất nên để anh cả giao tập đoàn cho tôi đi.” 

Sau khi Tô Nhiên rời đi, sắc mặt bọn họ trở nên cực kỳ u ám. 

Trở lại phòng làm việc của mình, Tô Nhiên bất đắc dĩ dựa vào lưng ghế. 

Hiện tại nhà họ Tô thật sự đang gặp loạn trong giặc ngoài. 

Lúc trước Tô Đại Hà – cha của cô đã từng nhắc nhở cô, nhưng Tô Nhiên cảm thấy nếu bản thân không xử lý được những chuyện này thì sau này sẽ càng thêm khó khăn hơn. 

Những chuyện trước mắt đối với cô chính là một thử thách rất lớn, đồng thời cũng là một bài khảo nghiệm không nhỏ. 

Suy nghĩ hồi lâu, Tô Nhiên đột nhiên có quyết định trong lòng. 

Cô muốn thử liên lạc với nhà họ Diệp. 

Nhà họ Diệp có nền tảng vô cùng vững chắc ở thành phố Giang Nam, ngồi vững trên vị trí dẫn đầu hàng trăm năm qua. 

Nếu như có thể liên lạc được, cũng nhận được sự hợp tác của bọn họ, thì sẽ giải quyết được vấn đề trước mắt của nhà họ Tô. 

Nhưng mà từ trước đến nay nhà họ Diệp đều không để ý đến những gia tộc nhỏ bé như nhà họ Tô. 

Bọn họ vẫn luôn giữ thái độ xem kịch vui đối với chuyện liên quan đến các gia tộc khác. 

Nhưng vì tương lai của nhà họ Tô, Tô Nhiên vẫn muốn thử một lần ôm ngựa chết như ngựa sống xem sao. 

Nhớ lại trước đây, cô không có bất kỳ mối liên hệ nào với nhà họ Diệp, chỉ từng gặp cô chủ của nhà họ Diệp là Diệp Đình trong một số bữa tiệc mà thôi. 

Diệp Đình lớn hơn cô hai tuổi, khí chất hơn người, đồng thời còn là một võ giả có thực lực mạnh mẽ, hai người cũng chưa từng nói chuyện nhiều. 

Thật ra lúc trước Tô Nhiên cũng có ý định lôi kéo quan hệ với Diệp Đình, nhưng Diệp Đình chưa bao giờ để ý đến cô. 

“Hình như gần đây cô chủ Diệp Đình vừa trở về Giang Nam, cũng không biết cô ấy có chịu làm việc cùng mình hay không, haizzz….” 

Giằng co trong lòng hồi lâu, cuối cùng Tô Nhiên cũng lấy ra tấm danh thiếp của Diệp Đình. 

Sau đó cô gọi điện thoại cho Diệp Đình trong tâm trạng lo lắng. 

Điều khiến cô ngạc nhiên chính là cuộc gọi nhanh chóng được kết nối. 

Trong lòng Tô Nhiên vô cùng vui mừng, giống như nhìn thấy được hy vọng, vội vàng dùng giọng điệu cung kính nói: “Alo, là cô Diệp đúng không? Tôi là Tô Nhiên của nhà họ Tô, trước đây chúng ta đã gặp nhau trong một bữa tiệc, không biết cô còn nhớ tôi không?” 

Giọng nói của Diệp Đình nhanh chóng vang lên từ đầu bên kia của điện thoại: “Tất nhiên là nhớ, cô Tô có thể gọi điện thoại cho tôi, thật sự khiến tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, xin hỏi cô có cần tôi hỗ trợ gì không?” 

Giọng điệu của Diệp Đình ở bên kia điện thoại vô cùng tôn trọng, điều này khiến Tô Nhiên nhất thời cảm thấy ngơ ngác. 

Diệp Đình là con gái cả của nhà họ Diệp, nghe nói còn là đệ tử trong môn phái của Nam Sơn Tiên Nhân. 

Giọng điệu của cô ấy khiến Tô Nhiên đột nhiên cảm thấy có hơi hoảng hốt. 

Nhưng mà bây giờ cô đang cầu cứu người ta, Tô Nhiên cũng không nghĩ nhiều nữa, Diệp Đình có thể trả lời cuộc gọi của cô là đã khiến cô vui mừng muốn điên lên rồi. 

Tô Nhiên lại nói: “Tôi muốn mời cô Diệp ăn một bữa, không biết cô có thời gian hay không?” 

“Sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian của cô Diệp đâu.” 

Diệp Đình ở đầu bên kia điện thoại dường như không chút do dự, bật cười nói: “Cô Tô Nhiên nói quá lời rồi, đương nhiên không thành vấn đề, bây giờ sao?” 

Tô Nhiên vui mừng phát điên, vội vàng nhảy dựng lên từ trên ghế: “Nếu như cô Diệp đã không ngại thì trưa hôm nay tôi sẽ đợi cô ở khách sạch Ngân Hà.” 

Diệp Đình nói: “Được, nhưng cô Tô không cần phải khách sáo như vậy, nếu như có thể, tôi lớn hơn cô hai tuổi, hay là cô cứ gọi tôi là chị Đình đi, không cần phải gọi cô này cô nọ, quá khách sáo rồi.” 

“À đúng rồi, ngài Lâm cũng đi cùng đúng không? Tôi có chuyện còn chưa kịp nói cảm ơn với anh ấy.” 

Trong lúc Tô Nhiên đang hưng phấn, thì lại trở nên sửng sốt, sau đó cẩn thận hỏi: “Ngài Lâm? Chị Đình, tôi mạo muội hỏi một câu, không biết ngài Lâm mà chị nói là ai?” 

Diệp Đình bật cười nói: “Chính là chồng của cô, anh Lâm Thiên Sinh.” 

“Cứ như vậy đi, trưa nay chúng ta gặp mặt ở khách sạn Ngân Hà nhé.” 

Diệp Đình nói xong liền cúp điện thoại. 

Cho đến khi cuộc gọi bị ngắt kết nối, Tô Nhiên vẫn còn ngơ ngác không thể tin được. 

Lâm Thiên Sinh lại quen biết với Diệp Đình? 

Hình như còn có ân tình gì đó với Diệp Đình? 

Chẳng lẽ bởi vì chuyện này cho nên Diệp Đình mới trả lời điện thoại của cô, rồi còn lịch sự đồng ý lời mời của cô? 

Cũng không đúng, không phải anh chỉ là một thằng nhóc nhà quê thôi sao? 

Mặc dù trong lòng có đủ loại nghi hoặc, nhưng hiện tại Tô Nhiên không thể suy nghĩ quá nhiều. 

Nói tóm lại, chỉ cần lần này có thể nhận được sự trợ giúp của Diệp Đình, vấn đề của nhà họ Tô đều có thể được giải quyết. 

Tô Nhiên vội vàng sắp xếp công việc của mình, rồi lái xe trở về nhà họ Tô. 

Vừa mới vào cửa, Tô Nhiên liền hỏi người hầu: “Anh ta dậy rồi chứ?” 

Người hầu nói: “Cậu chủ đã dậy rồi, đang ngồi ở phòng khách ạ."