Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh!

Chương 147: Mau chạy thoát thân đi!




Ngay cả hắn cũng không ngờ rằng, tính lĩnh ngộ của Tô Nhiên trên con đường kiếm đạo lại cao như vậy!

Nhưng dù vậy, trong hàng chục đòn tiếp theo,

Tô Nhiên đã cố gắng hết sức nhưng cuối cùng vẫn không thắng được bản sao do tháp Diễn Hóa tạo ra.

Nhưng nói lại thì, cô chỉ vừa mới bắt đầu mà không có bất kỳ nền tảng gì, có thể làm được đến bước này cũng không dễ dàng rồi.

Đến khi sức lực của Tô Nhiên cạn kiệt, mệt đến mức ngã xuống đất, bản sao đó cũng tiêu tán tại chỗ.

"Đáng ghét...

Nhìn thấy bản sao tiêu tán, Tô Nhiên đang nằm trên mặt đất cảm thấy không cam lòng.

Lâm Thiên Sinh đi tới trước mặt Tô Nhiên, sau đó đỡ cô đứng dậy, rồi cõng cô trên lưng.

Ở trên lưng Lâm Thiên Sinh, Tô Nhiên mệt mỏi nói: "Em yếu quá." Lâm Thiên Sinh dừng một chút, sau đó nói: 'Em không yếu." "Hôm nay cứ như vậy trước đã, sau này vẫn còn nhiều thời gian." Nói xong, hắn cõng cô đi ra khỏi tháp Diễn Hóa.

Tô Nhiên nằm trên lưng Lâm Thiên Sinh, ôm lấy cổ hắn, cảm nhận gió nhẹ thổi qua, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Bất giác cô ngủ quên trên lưng hắn.

Ngay khi Lâm Thiên Sinh bước ra, vết nứt không gian phía sau liền biến mất không một dấu vết.

Hắn nhẹ nhàng đặt Tô Nhiên lên giường, đắp chăn cho cô.

Lâm Thiên Sinh vẻ mặt điềm đạm nhìn Tô Nhiên đang ngủ say hồi lâu, sau đó khẽ thở dài, năm xuống bên cạnh cô, ngủ thiếp đi.\

Hắn vừa nằm xuống, Tô Nhiên liền xoay cơ thể mảnh dẻ của mình lại, cuộn chặt ngủ trong lòng hắn.

Lâm Thiên Sinh nhẹ nhàng ôm Tô Nhiên đang ngủ say, nhưng vẻ mặt lại có chút ngưng trọng.

Một đêm im lặng.

Sáng sớm hôm sau, Tô Nhiên tỉnh dậy, sau một giấc ngủ dài, sức lực đã trở lại trạng thái ban đầu.

Nhưng cô kinh ngạc phát hiện chân khí trong cơ thể mình lại không còn nữa!

Nếu không phải công pháp Kiếm Lai đã khắc sâu vào tâm trí cô, cô thậm chí còn nghỉ ngờ cuộc thử luyện tối qua chỉ là một giấc mơ.

Nhìn thoáng qua cũng không thấy Lâm Thiên Sinh, cô liền vội vàng đứng dậy.

Đứng dậy, tắm rửa, đi tất và mặc đồng phục làm việc, trang điểm đơn giản rồi đi xuống nhà.

Nhìn thấy Lâm Thiên Sinh đang ngồi ở bàn uống trà, Tô Nhiên đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn.

Cô hỏi: "Chồng ơi, tại sao chân khí trong cơ thể em lại không còn nữa?" Lâm Thiên Sinh bình tĩnh nói: "Bị anh phong ấn lại rồi." Nghe xong, Tô Nhiên chỉ ồ một tiếng.

Tuy cô cũng muốn biết tại sao, nhưng cô cảm thấy Lâm Thiên Sinh làm như vậy nhất định có nguyên nhân, cô cũng không hỏi nữa.

Ăn sáng xong, cô liền dẫn theo Lục tiểu tiên đến công ty.

Tối qua nhà họ Nghiêm đã bị tiêu diệt, Tô Nhiên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tiếp quản tài sản của Tập đoàn Nghiêm Thị.

Ngay khi Lâm Thiên Sinh đặt tách trà xuống, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Liếc nhìn một cái, phát hiện ra người gọi đến lại là Lý Vệ của Tổ chức Rồng. Lâm Thiên Sinh không suy nghĩ nhiều, liền nhấn nút trả lời.

Giọng nói giận dữ của Lý Vệ lập tức vang lên từ trong điện thoại: "Anh bạn nhỏ Lâm!”

"Mau chạy thoát thân đi!"

"Kẻ thù của cậu sắp tới cửa nhà cậu rồi. Đó là Thượng Cổ Độ Kiếp Đại Năng vừa thức tỉnh đấy!”

Nghe vậy, Lâm Thiên Sinh khinh thường cười nói: "Thượng Cổ Độ Kiếp Đại Năng?” "Là người tỉnh lại ở thành phố Thiên Hải mà ông nói lúc trước sao?”

Lý Vệ nói: "Đúng vậy. Hôm qua cậu sai đám người Diệp Phong đi tiêu diệt nhà họ Nghiêm ở Đông Đô. Trong đó có một cường giả Nguyên Anh bị bọn họ giết rồi.”

"Cường giả Nguyên Anh đó chính là sư đệ của Độ Kiếp Đại Năng kia, bây giờ cô ta đang đến tìm các cậu báo thù đấy!"

Dựa theo những tình báo gần đây mà ông ta có được, ông ta cho rằng tu vi của Lâm Thiên Sinh có lẽ đang là Nguyên Anh trung kỳ, hoặc là cảnh giới Đại Viên Mãn.

Một cường giả tu tiên lớn mạnh như vậy là cực kỳ hiếm thấy hiện nay.

Vì vậy, các lãnh đạo cao nhất của Tổ chức Rồng quyết định từ từ thu phục Lâm Thiên Sinh.

Nhưng không ngờ, hắn lại đắc tội với Độ Kiếp Đại Năng vừa thức tỉnh.

Thượng Cổ Độ Kiếp Đại Năng đó, đến mấy vị trên núi Côn Luân cũng cảm thấy sợ hãi.

Thời thượng cổ, cô ta thậm chí còn bước vào tới cảnh giới Chuẩn Thánh!

Lâm Thiên Sinh khinh thường cười nói: "Không sao, để cô ta đến."