Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh!

Chương 65




Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Lâm Thiên Sinh ung dung bước đến chỗ thi thể của Mộ Dung Tình.

“Thiên Sinh” Thấy Lâm Thiên Sinh đi tới, Tô Nhiên khó hiểu vội vã đứng dậy.

Nhưng Lâm Thiên Sinh lại nghiêm túc nói: “Em cứ ngồi yên đợi anh.”

Nghe thấy câu này, sắc mặt Tô Nhiên hơi do dự, nhưng sau đó vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

“Cậu cả, vòng ngọc kia…”

Tên đàn ông đầu trọc đã hơi sốt ruột.

Sau khi Mộ Dung Phi ngã xuống, vòng ngọc mà Lăng Phong đã tặng kia cũng rơi ra khỏi người Mộ Dung Tình.

May mà mọi người đều đang chú ý đến Lâm Thiên Sinh, bằng không chắc chắn sẽ có người phát hiện ra. Trong lòng Lăng Phong còn hoảng loạn hơn ai hết.

Vòng ngọc này đã được anh ta lấy ra từ trong quan tài của Vô Ảnh Đại Nhân.

Ông cụ nhà họ Lăng đã từng cảnh cáo anh ta rằng, đừng có ý đồ với những món đồ trong quan tài. Nếu bị Vô Ảnh Đại Nhân phát hiện thì rắc rối rồi.

Nghe thấy những lời ban nãy của Lâm Thiên Sinh, trong lòng Nam Sơn Đạo Nhân không ngừng thầm măng: “Khá lắm nhóc con, lúc nãy tôi đã giải vây giúp cậu, vậy mà bây giờ cậu lại chụp cái nồi này lên đầu tôi. Cậu đã hại chết tôi rồi.”

Vốn dĩ hai nhà Tô và Mộ Dung mâu thuẫn chẳng hề liên quan đến ông ấy. Ai dè lần này thì hay rồi, thằng nhóc này nói dăm ba câu đã đẩy hết lên đầu ông ấy.

Nhưng ngẫm lại, tám chín mươi phần trắm người âm thầm ra tay ban nãy là Lâm Thiên Sinh. Bởi vì Diệp Đình đã từng nhắc nhở, hình như thằng nhóc này không muốn công bố thân phận tu sĩ của cậu ấy với người khác.

Còn về lý do tại sao thì Nam Sơn Đạo Nhân không thể biết được. Dù gì người tu đạo ẩn giấu tu vi, dạo chơi ở thế gian trần tục cũng khá nhiều.

Nhưng trong lòng Nam Sơn Đạo Nhân càng nghĩ càng tức giận: “Lâm đ*o hữu, câu nói này của cậu linh tinh quá đấy, con mắt nào của cậu nhìn thấy lão phu ra tay hả? Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến tôi.”

Lâm Thiên Sinh cười nói: “Ồ, nếu không phải là Nam Sơn Tiên Nhân, vậy thì là ai ở đây?”

Dứt lời, anh lại liếc nhìn đám đông: “Thứ cho tôi nhìn nhầm, không biết lúc nãy là vị cao thủ nào đã ra tay cứu giúp, chắc chắn Lâm Thiên Sinh tôi và nhà họ Tô sẽ khắc ghi trong lòng.”

Nghe thấy câu nói này của Lâm Thiên Sinh, mọi người ở đây đều sửng sốt nhưng đã nhanh chóng phản ứng lại, tên này định úp cái nồi này lên đầu bọn họ.

Mặc dù trong đám đông cũng có không ít con cháu thế gia, lai lịch chẳng hề thua kém nhà Mộ Dung, thậm chí còn mạnh hơn. Nhưng đâu ai muốn vô duyên vô cớ đi chọc mấy rắc rối này. Ngay cả Diệp Đình muốn đến gần cũng bị người nhà họ Diệp ngăn cản.

Mọi người chợt giải tán, ai nên ăn thì ăn, ai nên uống thì uống.

Thấy mọi người đã giải tán, Lâm Thiên Sinh liền dời tầm mắt lên người mấy tên vệ sĩ nhà Mộ Dung đang vô cùng sợ sệt, rồi nói với Nam Sơn Đạo Nhân ở bên cạnh: “Đạo trưởng, trên sàn có một vật quý, ông có nhìn thấy không?”

Nghe vậy, Nam Sơn Đạo Nhân đã nhìn theo tâm mắt của Lâm Thiên Sinh. Quả nhiên đã nhìn thấy một chiếc vòng ngọc rơi ra bên cạnh thi thể của Mộ Dung Tình.

Khi Nam Sơn Đạo Nhân đang định bước tới nhặt lên thì vòng ngọc kia đã lằng lặng hút máu của Mộ Dung Phi và Mộ Dung Tình, rồi đột ngột bay lên cao.

“Khặc khặc khặc!” Vòng ngọc lơ lửng trong không khí phát ra tiếng cười vô cùng u ám, khiến người ta không khỏi sởn gai ốc.

Tô Khả Hân ngạc nhiên: “Tiếng cười ở đâu ra vậy?”

“Là khí tức của tà tu.”

Mọi người vừa mới giải tán nghe thấy tiếng cười này thì vẻ mặt đều trở nên sợ sệt.

Đối với toàn bộ tu sĩ mà nói, tà tu là kẻ địch lớn nhất, ai ai cũng phải tiêu diệt.

Vòng ngọc kia tỏa ra khí đen nồng nặc, tiếp tục cười nói: “He he! Lũ giun đế phàm tục, tinh khí của các ngươi đã thuộc về tôi rồi”