Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh!

Chương 7




“Ừm, tự con có thể xử lý tốt chuyện của tập đoàn, xin cha mẹ cứ yên tâm đi du lịch đi ạ.” 

Tô Đại Hà và Sở Mai đã lên kế hoạch đi du lịch nước ngoài từ trước đó. 

Nhưng gần đây xảy ra nhiều chuyện, bọn họ không yên tâm nên mới lùi kế hoạch lại. 

May mà lần này tai qua nạn khỏi, mặc dù bỗng dưng có thêm một cậu con rể ở rể nhưng ít ra nhà họ Lăng cũng đã dừng tay lại rồi. 

Đây xem như là kết quả tốt nhất rồi. 

Chẳng qua Tô Nhiên phải chịu thiệt thòi mà thôi. 

Tính cách của Tô Nhiên rất tham vọng, vậy mà giờ lại lấy một kẻ chơi bời lêu lổng. 

Chắc chắn trong lòng cô không cam lòng. 

Tô Đại Hà gật đầu, nói: “Hai hôm nữa chắc Khả Hân cũng được nghỉ, đến lúc đó con bé sẽ về đây ở.” 

“Với lại, sắp đến ngày hội giao lưu thương mại giữa các thế lực lớn ở thành phố Giang Nam mỗi năm chỉ tổ chức một lần, nhà mình đã nhận được thư mời từ lâu rồi.” 

“Nhiên Nhiên, con phải chuẩn bị sẵn tâm lý cho chuyện này, con cũng biết đấy, hôm đó tất cả những nhân vật máu mặt của Giang Nam đều sẽ có mặt.” 

“Nếu như con không tự tin có thể ứng phó được thì đừng đi, cứ ổn định tình hình năm nay đã rồi tính.” 

Tô Đại Hà nói xong, bầu không khí trở nên nặng nề. 

Lâm Thiên Sinh sống mười ngàn năm đương nhiên biết chuyện anh trở thành con rể nhà họ Tô ít nhiều sẽ khiến Tô Nhiên bị sốc và áp lực. 

Nếu xử lý không tốt thì nhà họ Tô sẽ mất sạch chút thể diện cuối cùng. 

Sau này, ở thành phố Giang Nam, bọn họ sẽ kém hơn người ta một bậc. 

Trái lại, đây cũng là cơ hội rất tốt để Tô Nhiên phản công lại nhà họ Lăng. 

Đồng thời, ngày hội giao lưu thương mại hằng năm cũng rất quan trọng, liên quan tới thành tích cả quý của tập đoàn. 

Cho nên, bất kể thế nào Tô Nhiên cũng sẽ vẫn tham gia ngày hội giao lưu thương mại này. 

Đương nhiên, biến số của lần này phụ thuộc vào chuyện Lâm Thiên Sinh có thể làm nên cơm cháo gì hay không. 

Nhưng với tình hình hiện tại, Tô Nhiên không hề hy vọng gì vào Lâm Thiên Sinh cả. 

Cô phải nghĩ cách khác. 

Tô Nhiên kiên định đáp: “Cha, con chắc chắn sẽ đi, nhà họ Tô chúng ta sẽ không thua mà cũng không thể thua được.” 

Nghe Tô Nhiên nói vậy, Tô Đại Hà thở dài. 

Sau đó, ông ta ngoảnh mặt sang nhìn người đàn ông trung niên đứng đằng sau: “A Thất này, trong thời gian tôi đi vắng, phiền ông để ý chuyện trong nhà giúp tôi.” 

A Thất là quản gia mà nhà họ Tô trả một mức lương cao để thuê, đồng thời là người có sức chiến đấu cao nhất ở nhà họ Tô. 

Ông ta là võ giả cấp bảy! 

Mặc dù bề ngoài không nổi bật nhưng nhịp thở và bước chân vô cùng vững vàng, để lại cho người ta ấn tượng đầu tiên chính là có thể bình tĩnh trước nguy nan. 

Từ nhỏ, ông ta đã lớn lên cùng với Tô Đại Hà, hai người cùng nhau lớn lên, cùng nhau trải qua hoạn nạn, sinh ly tử biệt. 

Đồng thời, Tô Đại Hà còn có ơn cứu mạng với ông ta nên ông ta luôn trung thành với gia đình của Tô Đại Hà. 

Ở nhà họ Tô, chú Thất quản gia là người rất có thể diện. 

Dưới võ giả cấp bảy đều là giun dế! 

Ở thành phố Giang Nam, không có mấy võ giả có thực lực như vậy. 

Đây cũng là một trong những quân át chủ bài của nhà họ Tô. 

Bình thường Tô Nhiên và người hầu trong nhà đều cung kính gọi ông ta là chú Thất. 

Chú Thất cất giọng trầm ổn nói: “Xin ông chủ cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không để cô cả và cô hai xảy ra chuyện.” 

Giọng điệu nghiêm túc và lịch sự của ông ta khiến người ta nghe xong cảm thấy ông ta là người rất đáng tin. 

Lâm Thiên Sinh đột nhiên chen ngang: “Có tôi ở đây thì mọi người cứ yên tâm đi đi.” 

Nghe vậy, chú Thất lập tức tỏ ý xem thường: “Cậu ư?” 

“Hừ hừ, chỉ cần cậu không gây chuyện gì là tốt rồi.” 

Lâm Thiên Sinh cười khẩy một tiếng: “Sâu kiến phàm tục, thủ đoạn của tôi có thể trấn áp cả bầu trời.” 

Nghe vậy, mọi người đều nhìn Lâm Thiên Sinh như nhìn kẻ tâm thần. 

Sở Mai để bát đũa xuống, buồn bã nói: “Hết thật rồi, cậu ta bị tâm thần, ôi con gái đáng thương của tôi…” 

Sắc mặt của Tô Nhiên cũng cực kỳ khó coi, cô im lặng không nói một lời. 

Tô Đại Hà và những người khác cũng cau mày, bầu không khí lập tức trở nên lúng túng. 

Trên thực tế, chú Thất quản gia vẫn luôn âm thầm quan sát Lâm Thiên Sinh. 

Bởi vì rất có khả năng anh là người do kẻ thù cài vào. 

Thủ đoạn thế này từng có không ít tiền lệ ở các gia đình giàu có khác. 

Tuy bọn họ đã điều tra kỹ càng về Lâm Thiên Sinh nhưng xác suất này vẫn còn đó. 

Tuy nhiên, hiện tại xem ra, sự thật đúng như thông tin có được về Lâm Thiên Sinh, anh đúng là một tên ung thư trẻ trâu giai đoạn cuối. 

Lâm Thiên Sinh nhếch môi: “Mọi người đừng có nhìn tôi như vậy, tôi biết mọi người không tin nhưng không tin thì thiệt thôi.” 

Tô Nhiên nghiêm giọng: “Anh không nói gì không ai bảo anh câm đâu.” 

Lâm Thiên Sinh nhún vai, tỏ ý mình chẳng nói gì cả. 

Đêm khuya. 

Trong lúc mọi người đều đã ngủ say, Lâm Thiên Sinh vẫn chưa chìm vào giấc ngủ. 

Anh ngồi tĩnh tọa trên giường, nhắm chặt hai mắt. 

Tập trung cảm nhận chút linh khí ít ỏi của thế giới này. 

Trước đây, anh chỉ là một người bình thường, hoàn toàn không biết trên thế giới này có võ giả, mà anh cũng không tin vào chuyện đó. 

Từ trước đến nay, anh luôn cho rằng võ giả và tu tiên giả chỉ tồn tại trong tiểu thuyết và phim ảnh. 

Nhưng hiện giờ, chính anh đã xuyên tới Tiên Giới mười ngàn năm rồi trở về, tu vi đã lên tới Tiên Vương Bất Hủ. 

Anh muốn xem thử xem, rốt cuộc thế giới này có thể xuất hiện tu tiên giả hay không. 

Phải biết rằng, võ giả khác tu tiên giả rất xa. 

Thông thường, người tập võ chỉ có thể rèn luyện được sức chiến đấu mạnh hơn người bình thường. 

Nhưng nếu đã trở thành võ giả thì có thể đấm vỡ đá, nhảy qua nóc nhà, phi qua tường. Võ giả cấp năm trở lên còn có thể né tránh được cả đạn. 

Người tu đạo còn bản lĩnh hơn vậy nhiều, có thể nói là một dạng siêu nhiên. 

Những người như vậy có cơ hội trở thành tiên! 

Bất kể sức chiến đấu hay tuổi thọ đều là mục tiêu xa vời mà cả đời võ giả chỉ có thể ngước nhìn. 

Hễ có thể trở thành tiên là có thể xuyên qua không gian, nắm giữ pháp tắc, là sự tồn tại vô cùng siêu nhiên và mờ mịt! 

Dù có là võ giả cấp chín cũng chỉ mới đến gần ngưỡng cửa tu tiên giả mà thôi. 

Vượt qua giai đoạn võ giả cấp chín, mở linh hải, mới có thể chân chính bước vào cảnh giới Trúc Cơ. 

Cảnh giới Trúc Cơ chỉ mới là khởi đầu của tu tiên giả. 

Thông qua cảm nhận của Tiên Vương, Lâm Thiên Sinh phát hiện ra linh khí ở thế giới này cực kì ít ỏi, tuy có thể có không ít võ giả đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ nhưng rất khó để đi được xa hơn thế. 

E là ở nơi này, võ giả tu luyện được tới Kim Đan kỳ cực kỳ hiếm hoi. 

Còn ở Tiên Giới, Kim Đan kỳ lại chỉ là sâu kiến mà thôi, không hề có thứ gọi là võ giả. 

Chỉ có phàm nhân và người tu đạo. 

Phàm nhân có tốn cả đời cũng không thể thoát khỏi vận mệnh luân hồi sinh lão bệnh tử. 

Người tu đạo thì bắt đầu từ Luyện Khí kỳ. 

Bởi vậy Lâm Thiên Sinh đoán, võ giả cấp bảy ở đây ngang với Luyện Khí kỳ ở Tu Tiên Giới. 

Một lúc sâu, Lâm Thiên Sinh chậm rãi mở đôi mắt sâu thẳm ra. 

Anh cảm nhận được ở trung tâm của thế giới này dường như có một số đại trận phong ấn từ thời viễn cổ. 

Lâm Thiên Sinh tự nhủ: “Thật thú vị, chẳng lẽ linh khí ở đây bị phong ấn ư?” 

Có lẽ nơi anh sinh ra có rất nhiều bí mật mà mọi người không biết.