Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh!

Chương 71




Nghe nói câu này, Lăng Phong cũng không nói gì thêm nữa.

Trong lòng anh ta thầm nghĩ, nếu như lần đấu giá này không có kiếm Thanh Phong, khiến kế hoạch đang thai nghén của anh ta chết yểu, anh ta nhất định sẽ giế t chết lão già này.

Mà vẻ mặt của Diệp Vô Thiên ở trên sân khấu cũng vô cùng xấu hổ.

Bản thân ông ta cũng không có kiến thức gì về thanh kiếm này.

Nguyên nhân chủ yếu là vì thời điểm vô tình đào ra thanh kiếm này đã xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ.

Mọi người có mặt tại địa điểm đều ngất xỉu, ngay cả thiết bị cũng bị tê liệt vào thời điểm đó.

Mặc dù không có đủ bằng chứng chính xác để chứng minh những điều đó là do thanh kiếm sắt rỉ sét này gây ra.

Nhưng lúc đó trong lòng Diệp Vô Thiên đã cho rằng là do †u vi của mình còn chưa đủ, cho nên mới không nhìn ra sự kỳ quái của thanh kiếm này.

Tiếp theo đó, ông ta đã bỏ ra một số tiền lớn, mang thanh kiếm này đi khắp nơi để những tu sĩ có tu vi cao thâm xem xét.

Kết quả cho ra đều khiến ông ta cảm thấy thất vọng.

Ngay cả những đại năng cảnh giới Tụ Hồn trung kỳ cũng nói rằng thứ này chỉ là một thanh kiếm sắt vô dụng.

Vì thế ông ta đã nghĩ rằng có thể đem nó ra để bán đấu giá, lỡ như có người nào đó không có mắt nhìn, ra giá cao mua về.

Ít nhất có thể bù đắp lại được những tổn thất trước đó.

Diệp Vô Thiên xấu hổ ho khan vài tiếng, sau đó bình tĩnh lại hỏi: “Khụ khụ! Mọi người, hiện tại cuộc đấu giá đã bắt đầu, có người nào ra giá không?”

Ra giá?

Các tu sĩ và võ giả đang ngồi ở đây không phải kẻ ngốc, một thanh kiếm sắt bình thường lại muốn bán với giá 500 ngàn.

Cho dù có tiền thì cũng không thể coi tiền như rác vậy được.

Có người mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, Diệp gia chủ, đừng nói 500 ngàn, nói không chừng năm trăm tệ cũng không có ai muốn, nhanh đến món tiếp theo đi.”

Những người khác đều phụ họa vào:

“Đúng vậy, đừng lãng phí thời gian của mọi người!”

Ngay vào lúc Diệp Vô Thiên cũng cảm thấy như vậy, chuẩn bị kết thúc chuyển sang món tiếp theo thì Lâm Thiên Sinh đột nhiên giơ bảng lên.

Dùng giọng điệu thản nhiên nói: “Tôi ra giá 500 ngàn.”

“Cái gì?”

Nghe được lại có người thật sự ra giá 500 ngàn để mua thanh kiếm rỉ sét kia, mọi người đều chuyển sự chú ý về phía

Lâm Thiên Sinh.

Thời điểm bọn họ nhìn thấy Lâm Thiên Sinh, trong lòng đều thầm cười lạnh.

“Còn tưởng cao nhân nào nhìn ra sự khác biệt của thanh kiếm này, hóa ra lại là con rể nhà họ Tô.”

“Có tiền cũng không nên tiêu như vậy chứ.”

“Hừ, chỉ có loại người bình thường như anh ta mới coi thứ đồ kia là bảo vật.”

Lúc này, Diệp Vô Thiên cũng cảm thấy ngơ ngác.

Ông ta hoàn toàn không ngờ rằng người ra giá lại là Lâm Thiên Sinh.

Nhưng sau đó ông ta cũng không nghĩ gì nhiều, Lâm Thiên Sinh đã cứu mạng Diệp Đình, cho dù anh thật sự nhìn ra được sự khác biệt của thanh kiếm này, vậy cũng coi như một món quà tặng cho anh vậy.

“Được! Cậu Lâm ra giá 500 ngàn!”

“B00 ngàn lần thứ nhất!”

“500 ngàn lần thứ hai!”

“500 ngàn lần thứ bal”

“Chốt!”

Diệp Vô Thiên gõ chiếc búa nhỏ trong tay, người hầu phía sau lập tức tiến tới cất thanh kiếm sắt vào trong hộp, sau đó cầm mã thanh toán đến đưa cho Lâm Thiên Sinh.

Tô Nhiên lấy điện thoại di động ra, trực tiếp thanh toán.

Chỉ cần Lâm Thiên Sinh thích, cho dù có bỏ ra một trăm triệu để mua một tảng đá, Tô Nhiên cô cũng không chớp mắt.

Tô Khả Hân tò mò hỏi: “Anh rể, vật này thật sự có gì đặc biệt sao?”

Dù sao ở đây cũng có không ít tu sĩ có mặt, nhưng lại không có ai chú ý đến thứ này.

Hơn nữa, nếu thật sự là một vật có giá trị, sao có thể chỉ bán với giá 500 ngàn?