Làm Sao Ăn Tươi Chú Bal

Chương 4




Alana không thể gặp mặt vào cuối tuần để làm giám định tâm lý cho Hill được. Bởi vì trước đó một ngày, nữ bác sĩ xui xẻo lái xe ra đường thì gặp phải một tai nạn xe cộ không lớn không nhỏ.

Tính mạng không sao nhưng gãy tay, bác sĩ phải bó thạch cao cho cô, đồng thời dặn phải tĩnh dưỡng ba tháng. Lúc Hill nhận được điện thoại đã rất săn sóc mà nói: “Hoàn toàn không có vấn đề gì, chờ cô lành rồi hãy nói.”

“Chờ tôi dưỡng thương xong thì học viện FBI đã khai giảng rồi, xin lỗi, tôi sẽ nói với đặc vụ Crawford để anh ta đổi bác sĩ tâm lý. Người cố vấn cho FBI không chỉ có một mình tôi.”

“Dạy thêm một học kỳ nữa cũng không ảnh hưởng gì, bác sĩ Bloom, không cần tự trách.” Hill rất ga lăng trả lời.

“Nếu như anh không ngại, ngày mai tôi sẽ nhờ thầy tôi làm giám định tâm lý cho anh, tôi nghĩ Crawford sẽ đồng ý. Thầy tôi rất có uy tín trong giới tâm lý học, nói đến năng lực, thì thầy còn giỏi hơn tôi nhiều.”

“Cái này còn phải chờ ý kiến của đặc vụ Crawford và thầy của cô có đồng ý hay không nữa. Đừng vì tôi mà đi phiền người khác.”

“Không, không phiền gì, nói chung, tôi sẽ giải quyết, chiều nay sẽ có câu trả lời cho anh.”

Buổi chiều cùng ngày, trong tiệm thức ăn nhanh ăn một đống thực phẩm rác rưởi, Hill nhận được tin nhắn của Crawford, bảo hắn ngày mai đến chỗ bác sĩ Lecter làm giám định tâm lý, rồi kèm theo điện thoại và địa chỉ.

Hill nhìn chằm chằm tên Hannibal Lecter đến mười phút, sau đó khe khẽ thở dài.

Hắn không thể không đi, bởi vì không đi sẽ làm Crawford càng thêm hoài nghi, đến lúc đó mọi việc sẽ không đơn giản chỉ là ném vào học viện dạy học thôi đâu. Hơn nữa Hannibal cho dù có nhận ra hắn, hắn cũng chẳng có cái lý gì mà phải sợ Hannibal.

Hai tên tâm thần ngồi gần nhau, kết quả như thế nào, có trời mới biết, tính đa dạng của đáp án quyết định bởi hai người kia là loại tâm thần gì. Đời trước, bằng vào trải nghiệm của chính mình, Hill cảm thấy bệnh tâm thần chẳng khác gì Nga và Mỹ thời kỳ chiến tranh lạnh vậy, hoặc là như QQ và 360, thề không đội trời chung – có anh thì không có tôi, có tôi thì không có anh.

Chẳng qua chưa chắc hắn đã cho Hannibal cơ hội nhận ra mình, ngụy trang vốn là môn bắt buộc của bất cứ thợ săn nào.

Hill đem tóc nhuộm thành màu đen rồi dùng keo xịt tóc vuốt lên, mang mắt kính, thay vest với áo khoác ngoài. Quan trọng nhất là hắn xịt cho mình không ít nước cạo râu mùi hơi nặng.

Một sát thủ ưu tú khi xác định con mồi, chưa bao giờ chỉ dựa vào thị giác của mình.

Hiện tại, chỉ hy vọng Hannibal không tin tưởng trực giác của y như thế thôi.

Hắn gọi điện hẹn trước với Hannibal rồi lái xe đến phòng cố vấn tâm lý của Hannibal. Cửa vào văn phòng có một phòng chờ vừa ấm áp vừa riêng tư, cô thư ký trẻ dịu dàng săn sóc bưng cà phê lên, mời Hill ngồi ghế chờ.

“Mười phút sau bệnh nhân đang khám sẽ ra về, tôi có thể giúp gì cho anh không?” Cô nàng thư ký xinh xắn vô cùng, cô có một mái tóc đen dài mượt mà, uốn cong ở phía đuôi, đôi mắt xanh như phỉ thúy, nụ cười ngọt ngào như mật.

Hill bưng ly cà phê, nhìn thoáng qua cái tên trên thẻ nhân viên đeo trước ngực cô: Gloria Creek.

“Mà phải nói, cuộc hẹn của anh được thêm vào trên tờ lịch công tác của bác sĩ Lecter, bác sĩ rất ít khi làm như vậy, bác sĩ Lecter là một người thích làm việc ngay ngắn rõ ràng, không thích chuyện đột xuất, rất ít khi thêm việc trong một thời khóa biểu đã được lên sẵn từ đầu.” Cô thư ký Gloria là một người phụ nữ dịu dàng, thế nhưng trong phần phụ nữ chín chắn lại mang theo sự hồn nhiên của thiếu nữ, khó ai có thể từ chối cô.

“Đại khái là do công việc phải như vậy? Chuyện của tôi khá gấp?” Hill không muốn nhắc đến chuyện này, thế nhưng hắn cũng không muốn Gloria khó xử nên giả vờ chuyển sang chuyện khác, “Cái cài áo rất đẹp.”

Đó là một cái cài áo hình con chồn nhỏ, con vật dịu ngoan mà thật thà chất phác, cài áo bằng bạc có khảm thủy tinh màu vàng nhạt, xung quanh là một vòng đá thủy tinh nhỏ lóng lánh, con mắt chú chồn được đính bằng hắc diệu thạch cỡ móng tay út tròn tròn. Một tạo tác thủ công tinh xảo, hơn nữa rất hợp với khí chất cô thư ký.

“Cám ơn.” Mắt Gloria cong cong như trăng lưỡi liềm: “Đây là quà bác sĩ tặng cho tôi, khiếu thẩm mỹ của anh ấy bao giờ cũng rất tốt.”

“Hình như cô rất sùng bái bác sĩ.” Hill trêu ghẹo, nhưng không để tâm lắm đến câu trả lời.

Gloria là một cô gái đơn thuần thậm chí ngây thơ, vẫn còn mang theo chủ nghĩa lãng mạn. Người như vậy thường thường mềm mại, rụt rè, rất dễ bị thao túng. Đặc biệt, khi kẻ thao túng là một người đàn ông độc thân mạnh mẽ, trí tuệ, ga lăng, dịu dàng, săn sóc. Với Gloria mà nói, Hannibal quả thực là bạch mã hoàng tử trong mộng, cô chắc chắn đã thầm mến y, Lecter cũng biết nhưng im lặng.

“Bác sĩ rất giỏi.” Giọng nói ngọt ngào mềm mại mang theo chút ngượng ngùng ao ước lộ rõ mà cứ ngỡ là đã che giấu rất kỹ.

Hill lễ phép mỉm cười, không đánh giá điều gì, theo hắn, Hannibal sẽ không giết cô gái lãng mạn mà thương cảm này. Dù sao nếu như thư ký của y chết hoặc là mất tích thì thế nào Hannibal cũng không thoát được can hệ. Có lẽ đối với Gloria mà nói nhận một bài học để hiểu rõ thế giới cũng là một việc tốt.

Cửa phòng làm việc mở ra, bác sĩ tóc vàng nhạt, mặc bộ suit ba lớp đứng ở cửa, ga lăng lễ phép chào hỏi: “Ngài Noras? Thật cao hứng nhìn thấy cậu, mời vào.”

Y nghiêng người mở cửa, lui ra sau một bước rồi đưa tay ra dấu mời.

Lúc Hill đi vào thì nghe Hannibal nói với Gloria vài câu rồi mới quay lại hỏi hắn: “So, bác sĩ Bloom ủy thác tôi thay cô ấy tiến hành giám định tâm lý cho cậu, để làm căn cứ bình phán điều nhiệm cho FBI.”

“Well, đúng vậy, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu chưa.”

“Trước khi cậu tin tưởng tôi, tôi không dự định dùng phương thức nói chuyện để làm giám định.” Hannibal đi tới bàn làm việc, khom lưng lấy một tờ giấy và cây bút đưa cho Hill, rồi tri kỷ chỉ một cái tấm bìa kê viết cho hắn.

“Phân tích tác phẩm? Bác sĩ muốn tôi vẽ cái gì?” Hill ngồi trên sofa, cầm lấy bút trong tay.

“Bên trong một căn nhà, bao nhiêu tầng cũng được, cậu hãy vẽ những đồ vật trong các phòng, cái gì cũng được.”

“Tôi không phải là họa sĩ đâu nhé bác sĩ.”

“Tôi cũng không phải nhà phê bình nghệ thuật đâu, phân tích tác phẩm có thể xây dựng sơ bộ dây chuẩn cho giám định tâm lý của cậu. Và cuộc nói chuyện sau đó sẽ hình thành trên sợi dây chuẩn này.” Hannibal thong dong trả lời, sau đó ngồi xuống ở đầu kia của sofa, lấy tay chỉnh trang âu phục: “Cho dù là tư vấn tâm lý hay giám định tâm lý đều cần sự tin tưởng, tôi cần cậu tin tôi, ít nhất là lúc này.”

Hill nhìn y một hồi nhưng không thể nhìn ra điều gì trong đôi mắt nâu quá sức trầm tĩnh của bác sĩ Lecter, ngôn ngữ và thái độ của y lễ phép, chuẩn mực trong nghề nghiệp, giọng nói chân thành từ tốn.

Không ai có thể phủ nhận đây là một bác sĩ tâm lý lý trí, trầm ổn, chuyên nghiệp, xuất sắc.

Hill cúi đầu mà vẽ, có thể hắn không phải họa sĩ nhưng điều đó không có nghĩa hắn chưa từng học vẽ. Chỉ một lát, hắn đã vẽ ra một ngôi nhà ba tầng lầu bình thường ở Mỹ, lầu một là phòng khách và nhà bếp, lầu hai là phòng ngủ và phòng sách, lầu ba là gác lửng và nhà kho, WC với nhà tắm có ở tầng một, tầng hai, dưới lầu còn có ga ra.

Hannibal thò người ra nhìn lướt qua: “Cậu hãy vẽ thêm đồ dùng, nhiều hoặc ít, sắp xếp ra sao cũng được.”

Hill tiếp tục vẽ, chỉ một lát, phòng ngủ có thêm giường, phòng khách thêm sofa và TV, phòng sách có thêm bàn làm việc, giá sách. Đến lúc này, hắn lại nghe Hannibal nói: “Cậu vẽ thêm người trong nhà đi.”

Hắn rất nhanh vẽ ba con người hình que diêm trong phòng.

“Please?” Hannibal nhận lấy tờ giấy, cầm lên xem.

“Ngài Noras, cậu từng học vẽ?” Hannibal ngẩng đầu hỏi.

“Một thời gian ngắn rồi bỏ, bác sĩ biết đó, không có tài.” Hill nói.

Hannibal gật đầu: “Van Gogh chưa từng học vẽ, đến tận năm 27 tuổi, ông mới phát hiện mình yêu vẽ. Sau đó, Van Gogh tự mình mua thuốc màu, vải vẽ, rồi bắt đầu vẽ.”

“Nhưng ông ấy từng làm việc ở một công ty nghệ thuật.”

“Kiến tập sinh? Phải.”

“Tôi nghĩ bác sĩ thích nghệ thuật cổ điển.”

“Quả thực như vậy, ngài Noras, xin cho tôi được hỏi, chương trình học vẽ của cậu chỉ học tới vẽ tĩnh vật thôi à?”

“Không, tôi học phác họa, cảnh vật, tĩnh vật, nhân vật, sau đó học đến tranh sơn dầu, cuối cùng dừng ở sơ cấp tranh sơn dầu.” Hill hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

“Cậu biết tôi không thể nói trước cho cậu bất cứ gì liên quan đến giám định tâm lý mà.” Hannibal buông bản vẽ trong tay, sửa tư thế thành thoải mái nhất để chuyện: “Cậu có muốn nói gì về công việc không?”

“Về vấn đề gì?”

“Vấn đề gì cũng được, ví dụ như vì sao lại vào FBI?”

“Trong lòng mỗi cậu bé đều có giấc mơ anh hùng, you know, mang súng, huy hiệu, đá văng cửa, hét lớn với người trong phòng: POLICE! Hay FBI! Bỏ súng xuống! Cậu bé Mỹ nào chẳng vậy.” Hill cười nói.

“Từ tổ phá án bị điều về học viện FBI dạy học, có thể nói cho tôi biết cậu nghĩ như thế nào?” Hannibal viết nhanh vài dòng xuống sổ rồi hỏi.

“Tôi không bất ngờ khi có lệnh điều đi như vậy, nhưng nó không công bằng. Tôi có thể hiểu vì sao cấp trên làm vậy, nhưng vậy không có nghĩa là tôi chấp nhận.”

“Đó là thái độ của cậu, tôi hỏi suy nghĩ của cậu kìa, cảm xúc, tức giận? Hay thoải mái?”

Hill trầm mặc một hồi rồi nói: “Tức giận, nhưng tôi cũng xem đó là đương nhiên. Cho dù là ai, đã làm việc khổ cực cho FBI năm năm rồi sau đó bị đá đi như vậy đều sẽ cảm thấy thế, tôi đã rất cố gắng, nhưng kết quả tôi nhận được lại là sự hoài nghi.”

“Cậu tức giận vì cậu cho rằng đối xử như thế là không công bằng? Cậu nghĩ thế là không công bằng à?”

“Vậy bác sĩ nghĩ vậy là công bằng sao?” Hill châm chọc hỏi lại.

“Cấp trên của cậu có lý do của họ, nếu không, cậu đã không có cuộc hẹn này. Cậu hẳn là rõ vì sao chúng ta lại gặp nhau ở đây.”

“Đương nhiên, bởi vì anh ta nghĩ tâm lý tôi có vấn đề.”

“Do you have?”

“Bác sĩ là bác sĩ tâm lý, sao không nói cho tôi biết.”

Giọng điệu của Hill có phần hung hăng, Hannibal im lặng một hồi rồi mới bình thản nói tiếp: “Tôi là bác sĩ tâm lý, nhưng tôi không đọc được suy nghĩ trong đầu cậu. Nhận thức của cậu về bản thân có thể giúp tôi giám định tâm lý càng thêm chính xác. Tự biết mình là một trong những chỉ tiêu trong giám định tâm lý, Hill … nếu như cậu không ngại tôi gọi cậu bằng tên, cậu phải biết rằng tôi không phải kẻ thù của cậu.”

“Tôi ở đây để giúp đỡ cậu.” Hannibal ôn hòa, chân thành nói.