Làm Sao Để Dùng Thân Thể Ốm Yếu Công Lược Mục Tiêu Đây

Chương 12: 12: Bất Ngờ




Rơi vào đường cùng, Lâm Tiêu Dương cũng chỉ có thể cứng rắn đi theo, thực sự hết cách thì đổ tại cho xuất huyết dạ dày, tiện thể còn có thể mượn cớ này về nhà sớm.



Lâm Tiêu Dương nghĩ vậy, nhưng sự thực luôn luôn nằm ngoài dự liệu của cậu.



Vật phẩm này có tác dụng trong thời gian giới hạn vốn phải kéo dài đến xế chiều chừng sáu giờ, nhưng mà hiện tại cách sáu giờ còn mấy chục phút, dạ dày cậu đột nhiên cảm thấy đau xót.



Cảm thấy quặn thắt, biết là tiêu rồi.



Quả nhiên một giây sau trong dạ dày chính là một hồi dời sông lấp biển, hai chân đều như bị rót chì, cả thân thể tự chủ được ngã xuống đất.



Dòng người bốn phía ồn ào xông tới, dường như có muốn đỡ cậu dậy, cuối cùng lại không đỡ nổi, có người lại gần hỏi thăn; cũng người đứng một bên chỉ đơn giản muốn hóng chuyện.



Ý thức của Lâm Tiêu Dương đã không còn rõ ràng lắm, thậm chí cậu đã không nhìn rõ người trước mắt, trong lòng đã thấy quá mất mặt rồi.



[ Kí chủ kí chủ!! ] 007 âm thanh lúc này cũng vô cùng ồn ào, [ Phát hiện được cơ thể ngài có tình huống bất thường, có lẽ sẽ mất ý thức trong vòng một phút nữa! ]



"Đm mày vẫn còn muốn cứng nhắc à!" Lâm Tiêu Dương đau đến tròng mắt cũng sắp văng ra rồi, "Nếu tao thất bại, mày còn phải bắt đầu lại từ đầu!!"



[ Tui bên này chỉ có thể miễng cưỡng thông báo tình hình thân thể ngài thôi, thân ái ~] 007 giống như vân viên chăm sóc khách hàng trên TaoBao, [ Kí chủ ráng chịu đựng! ]

Lâm Tiêu Dương nhổ mạnh ra một ngụm máu, không biết là do bệnh dạ dày hay là bị nó chọc giận.




Đám người vây xem thấy có đổ máu, không ít người cuống cuồng chạy mất, cũng có vài người nhiệt tình đã bấm 120 gọi xe cấp cứu, mà cậu lại chẳng còn sức để ngăn cản.



Thực sự không chịu nổi nổi trận đau đớn mãnh liệt này, Lâm Tiêu Dương dường như không tự chủ được nhắm mắt lại, trong thoáng chốc, cảm giác có người nào nhẹ nhàng lay lay thân thể mình, giọng nói vô cùng lo lắng: "Em mau tỉnh lại! Để anh đưa em đi bệnh viện!"

Cậu miễn cưỡng mở ra hai mí mắt nặng nề, thì thấy Lương Húc Nhiên xuất hiện, chỉ vẻ lo lắng đó quả thực khiến cậu hơi giật mình.



"Không cần! " Lâm Tiêu Dương hơi thở mong manh, sắc mặt dường như có thể dùng trắng bệch để hình dung.



"Lần trước cũng đã kiếm tra qua rồi, không có tác dụng.



"

Sắc mặt Lương Húc Nhiên cứng lại, đưa tay vòng qua cong gối ôm người lên, "Anh ôm em lên xe trước.



"



"Tối nay! "

"Để anh báo lại với cha mẹ, tạm thời hủy bỏ.



" Lương Húc Nhiên nói, "Em cũng đã thành như vầy, còn đi kiểu gì?"

Lâm Tiêu Dương đành phải mặc cho hắn ôm lên chỗ ngồi trên xe, Lương Húc Nhiên khó được nhu hòa đặt cậu xuống ghế sau phía sau, "Anh đưa em về nhà trước nhé?"

Bác tài bên ghế lái xem xét tình hình này cũng có chút hiểu được, nhìn thần sắc tràn đầy đau đớn của Lâm Tiêu Dương, vội vàng khởi động xe, đợi sau khi Lương Húc Nhiên ngồi ổn định, nhanh chóng lái đi.



Lâm Tiêu Dương đau khổ cuộn thành một đoàn, lúc này cậu thật cảm thấy hay là cứ ngất đi có khi dễ chịu hơn.



Tỉnh táo kiểu này để cảm giác phần bụng đau đớn xé rách, là điều không phải ai cũng có thể chịu được.



Vì không muốn kêu đau ra tiếng, cậu chỉ có thể liều chết đè nén, chút tiếng thở dốc không thể tự khống chế mà phát ra, Lương Húc Nhiên nghe được thì lập tức quay đầu, "Em cố nhịn một chút, lập tức về nhà ngay.



"

"Thiếu gia.



" Bác tài nhìn Lâm Tiêu Dương qua kính chiếu hậu, "Thật sự không cần đưa Lâm thiếu gia đến bệnh viện?"

"Không cần! " Lâm Tiêu Dương ráng chống đỡ mở miệng, âm thanh của 007 lại một lần nữa vang lên: [ Mời kí chủ mau đưa ra phương án giải quyết, bằng không nhiệm vụ có thể sẽ gián đoạn.



]

"Gián đoạn?" Lâm Tiêu Dương giật mình, "Tao sắp chết rồi à??".