Làm Sao Để Dùng Thân Thể Ốm Yếu Công Lược Mục Tiêu Đây

Chương 42: 42: Giúp Em Một Chút




"Vậy em..."

"Em không sao." Lúc này tất cả những gì Lâm Tiêu Dương nghỉ đến đều là bằng mọi cách phải ngăn Lương Húc Nhiên tiến vào thư phòng, phúc chí tâm linh thốt ra một câu: "Anh giúp em một chút được không."

Lương Húc Nhiên dường như rất bất ngờ, ra vẻ hơi giật mình, hắn nhìn ánh mắt vô cùng suy yếu lại gần như đang cầu xin của Lâm Tiêu Dương, trong lòng mềm nhũn.Hắn đột nhiên cảm thụ được một cảm giác chưa bao giờ từng có, nhưng lại không rõ đến tột cùng là gì.

Lâm Tiêu Dương chú ý tới sắc mặt hắn thay đổi, gần như hồi hộp đến độ mồ hôi lạnh vã đầy ra.



Đợi đến khi người đó cuối cùng cũng thở dài ngồi lại bên người mình, lúc này cậu mới lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Dầu gì vẫn là ngăn được hắn lại rồi.

Một giây sau, thân thể lung lay sắp tan vỡ của cậu được hắn ôm vào trong ngực.

Cả người Lâm Tiêu Dương cứng đờ, còn chưa kịp làm gì, bàn tay vẫn luôn đè chặt dạ dày của cậu được một đôi tay ấm áp che phủ.

Cậu như bị nhiệt độ cực cao làm cho co rúm lại, ngay sau đó đã nghe thấy Lương Húc Nhiên phía sau mở miệng nói: "Sao người em lạnh thế?"

Lâm Tiêu Dương không nói gì, dù sao cậu vẫn luôn như vậy, cũng không biết còn có thể nói gì.





[ Tích tích tích ~~~] Âm thanh nhắc nhở từ 007..

[ Báo cáo kí chủ ~ độ hảo cảm thêm 3% ~ trước đang là 22%, xin ngài không ngừng cố gắng ạ ~~~]


Lâm Tiêu Dương nhắm mắt hít sâu một hơi hít sâu một hơi, nếu tính như vậy, còn cần 38% hảo cảm nữa là có thể đạt tiêu chuẩn, nếu như sau này không có biến cố gì...!Cậu miễn cưỡng có thể đạt được.



Mà trạng thái hiện tại của cậu cứ qua một ngày lại tiến gần đến cái chết thêm một ngày, giống như đếm ngược trước ngày thi đại học ghê.

Lương Húc Nhiên không biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, hắn chỉ thấy hai mắt cậu nhắm chặt, động tác trên tay vô thức cứng đờ, "Làm sao vậy, vẫn đau lắm à?"

Lâm Tiêu Dương lắc đầu, yếu ớt dựa vào ngực Lương Húc Nhiên, ngầm tính toán thái độ này của Lương Húc Nhiên đối với cậu còn có thể kéo dài bao lâu.

Nếu quả thật như cậu nghĩ...!Vậy thì bản thân cậu càng nên nhân cơ hội này, tiếp xúp với hắn nhiều hơn mới phải.

Đảm bảo cho cậu thêm một ít điểm hảo cảm, đỡ phải đến lúc sảy ra chuyện gì, còn bị trừ bớt đi."Bệnh này của em...!Rốt cục bị từ khi nào?"


Lâm Tiêu Dương tập trung suy tính ý đồ của bản thân.



đột nhiên nghe thấy người phía sau hỏi như thế.



"Em..." Cậu lại lục tìm trong đầu một hồi, "Lúc học Đại học...!Vì phải làm thêm nhiều nên em không kịp ăn cơm, lại thêm mấy năm mới ra trường phải tập trung vào sự nghiệp, thường xuyên tăng ca đến tối muôn.



Dần dà, thành ra như vậy."

Cậu nói lời nhẹ như gió thoảng.

Trên thực tế trong thâm tâm cậu đúng thật là cảm thấy nhẹ nhàng lắm.



Dù sao thì đoạn thời gian kia cũng vốn không phải chuyện xưa của cậu, cậu chỉ nhắc lại những ký ức còn tồn tại trong đầu mà thôi.

Có điều khi cậu nói ra như vậy, ở trong mắt ở trong mắt Lương Húc Nhiên lại mang một ý nghĩa khác.

"Người thân của em...!Chẳng lẽ mặc kệ thật

"Người thân?" Lâm Tiêu Dương âm thầm cười lạnh, chỉ bằng biểu hiện đó của Khương Phương và Lâm Hân Nhiên, nghĩ gì mà có thể có thể quan tâm đến cậu.?"

Chỉ là ngoài mặt cậu tất nhiên không dám nói như vậy, lại thêm cảm giác đau đớn khiến biểu tình của cậu dường như bị hạn chế lại, cậu chỉ có thể miễn cưỡng kéo ra một nụ cười khổ: "Mấy người trong nhà em...!Trước đó anh cũng thấy được, bọn họ từ lâu đã như thế rồi."

Mỗi lần nhớ đến bàn ăn ngày đó, nhớ lại dáng vẻ Khương Phương và Lâm Hân Nhiên như vậy, Lương Húc Nhiên không khỏi nảy sinh cảm súc chán ghét.



Lúc này lại nghe được Lâm Tiêu Dương nói như vậy, tự ghét bỏ trong lòng hắn lại càng nhiều thêm mấy phần..