Làm Sao Để Dùng Thân Thể Ốm Yếu Công Lược Mục Tiêu Đây

Chương 5: 5: Hôn Mê




"Việc này thì không có gì." Dì Trương dứt lời vẫn là có chút không yên lòng, "Vậy tôi đi làm việc trước, ngài nếu cần gì thì cứ phân phó."

"Đi đi." Lâm Tiêu Dương đã có chút bất lực, thân thể co ro nghiêng dựa vào một góc ghế sô pha, từ trong đầu hỏi: "007, tao cần biết còn có đường tắt nào để kiếm thêm điểm tích lũy."

【 Ký chủ ~~ Cách để kiếm điểm tích lũy nhanh ngài đã hết sức rõ ràng nha! Độ hảo cảm của mục tiêu tăng nhiều hơn mười điểm trong một lần, hoặc là thông quan một kịch bản trong thời gian ngắn hơn ba tháng, đều có thể thu hoạch được một lượng lớn điểm tích lũy ạ ~】

"Mày có thể nói gì đó hữu dụng hơn được không?" Lâm Tiêu Dương có chút không kiên nhẫn nhíu mày, "Hiện tại hai cái cách này tao đến một các cũng không thể thực hiện nổi, lại muốn có một lần điểm tích lũy không đủ thật có thể chết nơi này ngươi tin hay không?"

【 Cho nên ký chủ ngài phải cố gắng lên ạ ~】007 thật cao giọng như thể việc này không liên quan đến mình, 【 Nếu xét đến thời điểm hiện tại, muốn tăng điểm tích lũy trừ việc đó ra không còn bất kỳ biện pháp nào đâu ~ Còn lại, thì cần ngài tự khai phá trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ nữa nha ~】

"Mày một chút cũng không lo tao chết luôn chỗ này à?"



007 im lặng một lúc, 【 Về ký chủ, mặc dù ngài là người duy nhất trong 101 kỹ chủ của tôi đi được đến mức này, nhưng nếu như ngài thật sự thất bại, tôi cũng là không còn cách nào khác ạ ~ Chỉ có thể lại tìm thêm ký chủ thứ 102 nha.】

Lâm Tiêu Dương lại một lần nữa bị tức đến độ không muốn nói chuyện, dứt khoát dựa qua một bên nhắm mắt dưỡng thần.





Mà Lương Húc Nhiên vừa mới đến bệnh viện, đã bắt gặp ngay hộ lý phụ trách chăm sóc Mạnh Phàm vừa nhìn thấy hắn, mặt mũi tràn đầy kinh sợ lại một mực cung kính nói: "Lương tiên sinh, ngài đã tới."

Lương Húc Nhiên nhẹ gật đầu, nhìn xem trên giường bệnh sắc như thường hô hấp đều đặn Mạnh Phàm, "Cậu ấy thế nào rồi?"


"Mạnh tiên sinh cũng không mắc thêm bệnh trạng khác, chỉ là việc có thể tỉnh lại hay không......!Vẫn như cũ là ẩn số."

Lương Húc Nhiên trầm mặc một lát, lúc này mới nói với tên hộ lý kia: "Tôi đã biết, anh đi ra ngoài trước đi."

Hắn mắt nhìn Mạnh Phàm trên giường bệnh, lại không biết vì sao, nỗi lòng luôn luôn không yên ổn được.



Dường như nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên bộ dạng tái nhợt yếu ớt của Lâm Tiêu Dương, xóa đi không nổi.


Mà mình vậy mà dưới tình huống cậu ta đang thống khổ như vậy, còn đổi xử với cậu ta ra hung ác bạc đãi.





Nếu như không phải lần này tình cờ bắt gặp được, chỉ sợ mình sẽ còn mông lung như cũ.

Lần đầu tiên rong lòng hắn nảy sinh một phần áy náy đối với Lâm Tiêu Dương.

Tại thời điểm Lâm Tiêu Dương dùng hết thủ đoạn cưỡng ép chia rẽ hắn với Mạnh, lại bị mẹ hắn chỉ định muốn gán ghép hắn thành đôi với con người này, Lương Húc Nhiên rốt cuộc không hề có chút hảo cảm gì đối với Lâm Tiêu Dương, thậm chí còn cảm giác vô cùng nhục nhã.




Mà sau đó Mạnh Phàm vì muốn tìm tới, lại phát sinh sự cố ngoài ý muốn trên đường, dẫn đến hiện tại đã hôn mê sâu hơn mấy tháng rồi.




Hết thảy những điều này, hắn đều nhận định rằng là do Lâm Tiêu Dương tạo thành.



Hiện tại khi nhìn thấy bộ dáng Lâm Tiêu Dương thống khổ như vậy, hắn từng cho rằng mình sẽ khinh miệt sẽ khinh thường, cùng giống như gieo gió gặt bão hắn thường hay mắng chửi; Nhưng chẳng biết tại sao, những cảm xúc mà hắn vốn cho là mình sẽ nảy sinh vào thời khắc ấy lại đều không biết đi nơi nào, trong mắt chỉ còn là vết máu loang lổ cơ hồ thiêu đốt ánh mắt hắn.

Huống chi Lâm Tiêu Dương đã yếu ớt đến bộ dạng như vậy, lại còn sẽ lo lắng làm trì hoãn công việc bận rộn của hắn.

Nghĩ đến đây, hắn có chút phiền muộn đứng dậy đi đi lại lại, điện thoại trong túi áo lại đột nhiên đổ chuông.

Giọng nói Dì Trương có chút kinh hoảng từ trong đó phát ra: "Lương tiên sinh, Lâm tiên sinh cậu ấy hình như hôn mê rồi, tôi gọi thế nào cũng không tỉnh......"

"Chờ đó, tôi lập tức trở về." Lương Húc Nhiên lúc này cất bước đi ra khỏi phòng bệnh, dặn dò hộ lý một tiếng rồi dùng tốc độ nhanh nhất lái xe rời đi..