Ân Vấn Thủy quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mạc Thừa và Lưu Khánh vừa từ trên tường nhảy xuống.
Mạc Thừa cẩn thận quan sát tên nào đó đột nhiên từ trên trời rơi xuống này, lúc nhìn thấy đôi mắt hắn thì có hơi kinh ngạc, hỏi: "Ngươi là ai?"
Ân Vấn Thủy nhướng mày, không nói gì.
Trong lòng Mạc Thừa trầm xuống.
Mà Lưu Khánh không tự chủ được siết chặt cán phất trần.
Ánh trăng u ám của Ma Vực chiếu lên thân hình cao lớn thẳng tắp của thiếu niên, thiếu niên da trắng nhợt nhạt đến rợn người, ánh mắt lạnh lùng, xung quanh tỏa ra khí thế đáng sợ.
Trong đầu Lưu Khánh lướt qua những nhân vật lớn mà hắn từng nghe, từng thấy, nhưng không tìm ra ai giống với người trước mặt. Gã thầm nghĩ chẳng lẽ là cao nhân ẩn thế? Không, không thể nào.
Gã lạnh lùng nói: "Đây là gia nhân trong phủ của chúng ta, người không liên quan đừng xen vào."
Mạc Thừa cũng nói: "Đúng, không liên quan đến ngươi."
Nói xong, ánh mắt như có độc, hằn học nhìn Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ rất bất đắc dĩ: "Mạc gia chủ, ta còn chưa lấy của Mạc gia một xu nào."
Mạc Thừa cười lạnh: "Ngươi mặc quần áo của gia nhân trong phủ ta, ngươi còn gì để nói."
Lâm Kỳ cúi đầu nhìn, quả nhiên là thật.
Ân Vấn Thủy nghe vậy khẽ cười, liếc nhìn Lâm Kỳ: "Sư huynh, huynh có muốn trả lại quần áo cho nhà gã không?"
Lâm Kỳ: "...Trả, mai sẽ trả."
Ân Vấn Thủy trêu chọc: "Huynh nên cởi ra trả ngay bây giờ. Đệ sẽ giúp huynh tạo một cái thủ thuật che mắt, trần truồng cũng không sao."
"..." Sư đệ này có phải không thích ứng được với Ma Vực không, Lâm Kỳ mặt đờ ra: "Hừ, ngươi giải quyết hai người này trước đi."
"Ò." Đề nghị bị từ chối, Ân Vấn Thủy thản nhiên đáp lại một tiếng.
Sư huynh?
Cuộc đối thoại của họ khiến Mạc và Lưu đều kinh ngạc.
Hai người nhìn nhau một cái, từ trong mắt đối phương đều thấy rõ sát ý. Người trước mặt lai lịch không rõ ràng, không giết thì hậu họa khôn lường.
Lưu Khánh múa nhẹ phất trần, hét lớn một tiếng, toàn thân lao về phía Ân Vấn Thủy. Mạc Thừa theo sát sau, ngón tay vạch một cái, trên không trung hiện ra một tầng chữ vàng, tất cả hóa thành lưỡi dao sắc nhọn bắn về phía trước.
Mạc Thừa và Lưu Khánh đều là tu sĩ Trúc Cơ, vừa xuất chiêu hào quang pháp thuật đã chiếu rực khắp con phố, ánh trắng viền vàng, chói lòa rực rỡ.
Lâm Kỳ không lo cho Ân Vấn Thủy lắm, vị sư đệ này mặc dù chỉ thể hiện tu vi Trúc Cơ, nhưng thực lực xa hơn nhiều. Không chỉ chọc giận những đại lão của ma giới như Văn Nhân Ngữ, còn có thể đơn độc đấu với những nhân vật lợi hại như tên áo choàng đen trong Sơn Thủy cảnh, không thể không phục.
Quả nhiên, Ân Vấn Thủy chỉ khẽ nâng tay, một luồng sức mạnh mạnh mẽ từ bốn phương cuộn tới, không gian dao động, tất cả bùa chú hướng về phía hắn đều bị hấp thu.
Sức mạnh lan tới, hai người Mạc Lưu đều cảm thấy như có áp lực nghiền nát thần thức, đồng loạt kêu lên một tiếng, ôm ngực ngã xuống đất.
Mạc Thừa phun ra một ngụm máu, mắt trợn tròn kinh hãi: "'Lực nuốt chửng?!"
Cuối cùng Lưu Khánh cũng biết người trước mặt là ai, trong lòng sợ hãi, gã cuống cuồng bò dậy chạy trốn.
Ân Vấn Thủy nói: "Chạy cái gì."
Linh lực bị kìm hãm trên đại lục Thương Trạch lúc này hoàn toàn bùng phát, các nguyên hắc ám lần lượt tụ hợp lại, khiến phạm vi ba thước xung quanh biến thành một chiếc bình khổng lồ.
Lưu Khánh dùng hết sức cào cấu, nhưng không thể thoát.
Mạc Thừa nhận ra tình hình ngày càng tệ, suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, gã không thể như Lưu Khánh trực tiếp bỏ chạy, gã là Mạc gia gia chủ, căn cơ của gã vốn ở thành Thanh Trì.
Đã không thể trốn, vậy chi bằng liều một phen.
Lưu Khánh sau vài lần giãy giụa không thành công, quyết định từ bỏ, trực tiếp quỳ xuống khóc lóc cầu xin: "Xin chủ vực tha mạng, cầu xin chủ vực tha mạng!"
Giọng gã khàn khàn, nhưng Ân Vấn Thủy lại nghe rõ từng chữ, mắt trầm xuống, trực tiếp cho gã một chưởng khiến gã im bặt.
"Ưm....!" Lưu Khánh phun ra một ngụm máu, mắt trợn ngược.
Đúng lúc này, Mạc Thừa đã đứng dậy, gã đối mặt với Lâm Kỳ và Ân Vấn Thủy, rồi đột nhiên sắc mặt thay đổi, quay người lại, nhanh chóng bóp cổ Lưu Khánh từ xa.
Lưu Khánh trợn mắt lớn.
Lâm Kỳ cũng bị kinh ngạc bởi ván bài lật ngược này.
Ngược lại, sắt mặt của Ân Vấn Thủy vẫn không thay đổi, khoanh tay đứng nhìn.
Mắt Lưu Khánh dần đỏ lên, hai tay cố gắng gỡ bỏ gông xiềng trên cổ.
Mạc Thừa cười lạnh: "Hôm nay giết ngươi cũng tốt."
Gã bóp mạnh thêm một chút.
Tiếng xương gãy vang lên rõ ràng.
Mặt Lưu Khánh từ đỏ chuyển sang tím, rồi tái nhợt, cuối cùng đôi mắt tam giác của gã không khác gì rắn độc, hận ý ngút trời, khóa chặt mặt Mạc Thừa như quỷ dữ báo thù.
Mạc Thừa nghiến răng.
Cuối cùng, Lưu Khánh tắt thở, chết không nhắm mắt.
"Hừ."
Mạc Thừa hừ lạnh một tiếng, vung tay, xác Lưu Khánh bị ném sang một bên, mắt trợn ngược.
Ân Vấn Thủy im lặng đứng nhìn, không biểu cảm.
Lâm Kỳ ngơ ngác nhìn, cảnh tượng chó cắn chó chuyển biến nhanh chóng như vậy khiến y không kịp phản ứng.
Mạc Thừa làm xong mọi việc, quay lại, vẻ mặt thiếu niên không còn sự hung ác, gã chắp tay nói: "Trước đây ta bị yêu nhân này mê hoặc mới dám làm ra việc này, mong tiểu huynh đệ không trách."
Gã gọi một tiếng tiểu huynh đệ, Lâm Kỳ mới giật mình nhận ra lời này là nói với mình.
Y cảm xúc lẫn lộn: "Ồ."
Mạc Thừa lập tức nhìn về phía Ân Vấn Thủy, đây mới là mấu chốt, gã nói: "Không biết vị tiểu huynh đệ này là sư huynh của Ân vực chủ, mạo phạm nhiều, xin thứ lỗi."
Ân Vấn Thủy nhìn hắn, đôi mắt đào hoa bình thường tà mị, dù thế nào cũng có vài phần ý cười. Vì vậy biểu cảm của hắn biến thành nửa cười nửa không, nhẹ giọng nói: "Dễ thôi, việc này phải hỏi sư huynh của ta." Hắn nghiêng đầu, khẽ hỏi: "Sư huynh nghĩ sao."
Lâm Kỳ vẻ mặt tê dại nhìn hắn, trong lòng như tan nát.
Y nhếch khóe môi: "Tùy ngươi."