Edit: Nhiên NhiênBeta: WineTiếng sáo từ xa đến gần, rồi từ gần đến xa, âm thanh thanh thoát, vang vọng trong đêm. Lửa xanh lấp lánh, dọc theo bức tường trắng, xuyên qua mọi con hẻm. Cuối cùng, tại một ngã rẽ nào đó, dần tụ lại.
Vô số ma trơi đi ngang qua, đi về một hướng.
Lâm Kỳ dừng bước, cau mày, ngón tay đặt lên kiếm, quyết định đi theo.
Ma trơi tụ thành dòng, y đi giữa ngọn lửa xanh, như người bước qua ánh sao, đôi mày anh tuấn được chiếu sáng lạnh lùng.
Qua vài góc phố, lửa bay vào cuối hẻm. Tất cả ngọn lửa đều đứng yên, như đoàn quân hành quân bị ra lệnh dừng lại. Đêm mờ mịt, ngọn lửa treo lơ lửng, ánh trăng vàng lạnh lẽo chiếu lên thiếu nữ nơi góc tường nơi Ma Vực.
Thiếu nữ ôm mình, co rúm trong góc.
Tiếng sáo dần xa, cho đến khi không còn nghe thấy, vạn vật yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nức nở bị kìm nén của thiếu nữ như sợi chỉ mỏng manh, ngắt quãng, đôi vai run lên từng đợt.
“Hu…hu…hu…”
Bên trong vang lên tiếng hít thở của nàng.
Thiếu nữ cúi đầu, không nhìn rõ mặt, y phục lấm lem, tóc rối bù, gầy đét. Không phải con nhà giàu có.
Lâm Kỳ đứng cách nàng mười thước, im lặng nhìn, không đến gần.
Ma Vực đối với y là nơi lạ lẫm và nguy hiểm, một cô gái khóc trong góc vào đêm khuya thế này, ai biết có phải kẻ biến thái giả dạng để hại người không. Dù sao, giả thiết này cứ giữ trong lòng là được.
Lâm Kỳ hỏi: “Cô nương, không sao chứ?”
Giọng y nhẹ nhàng, nhưng xung quanh quá yên tĩnh, vẫn khiến cô gái giật mình.
Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ, mái tóc khô vàng lộn xộn che khuất gương mặt đỏ bừng vì khóc, lông mi ướt át, nhìn thấy Lâm Kỳ, cô rụt lại, toàn thân lùi về sau, ôm chặt mình.
Lâm Kỳ không tiến thêm bước nào, dùng thần thức kiểm tra, thấy cô bé này bình thường, không có linh căn. Ở Lạc Xuyên thành vào ban đêm mà một người phàm như cô lại dám trốn ở góc tường khóc, cũng thật là gan dạ.
Ma Vực vốn là nơi đầy rẫy tà ma ngoại đạo.
Y từng nghe nói có phương pháp luyện thần thức bằng cách ăn sống linh hồn con người. Người Ma Vực không coi phương pháp này là độc ác, tuy ngoài miệng không nói ra nhưng ánh mắt lại đầy háo hức.
Lâm Kỳ nhắc: "Nếu khóc xong rồi thì về nhà đi."
Dù trông cô rõ ràng như không có nhà.
Cô bé như không nghe thấy, run rẩy, co lại trong góc tường. Tiếng khóc nhỏ dần, gần như không thể nghe thấy.
Thật đáng thương.
Đêm lạnh, gió thổi qua, cô bé vùi đầu vào chân mình, đôi chân gầy gò như hai que tăm run lên.
Lâm Kỳ thành tiên đã lâu, không còn khái niệm về xuân hạ thu đông, nhưng thấy nàng như vậy, y búng tay thi triển một pháp thuật, tạo ra một màn chắn tại góc tường, nhiệt độ bên trong ấm áp, như một chiếc điều hòa nhân tạo.
Cô bé đột nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, giơ tay cảm nhận, rồi lại rụt lại. Cô cúi đầu, nhưng đôi mắt lấp lánh, lén nhìn Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ mỉm cười với cô, lộ ra hàm răng trắng.
Cô bé chớp mắt, đôi mắt đầy vẻ khó tin, dần dần đỏ hoe.
Lâm Kỳ kinh ngạc.
Không phải là cô cảm động đến mức muốn lấy thân báo đáp chứ?
Tất nhiên sự thật là, y đang mơ tưởng, nghĩ quá nhiều rồi.
Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ phía sau, hơi thở phả vào đỉnh đầu Lâm Kỳ.
Người phía sau nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."
Lâm Kỳ:…
Y cứng đờ cả người.
Bởi vì! Hơi thở! Cô ấy thở ra! Cực! Lạnh!
Lạnh lẽo!!
Đm!!
Không được,y phải giữ vững hình tượng, bình tĩnh!
Không phải chưa gặp ma, đã từng thấy cả đoàn quỷ, sợ gì một cô ma nữ yếu đuối đơn độc cơ chứ?
Lâm Kỳ quay đầu lại.
Trong không trung là một nữ quỷ mặc váy dài màu xanh lá nhạt, dây lưng màu bạc thắt eo, tóc đen xõa ngang lưng, hình dáng thướt tha, da trắng đến mức trong suốt.
Nữ quỷ lơ lửng trên không, từ góc nhìn ngước lên của Lâm Kỳ, chỉ thấy được cằm. Cằm cô nhọn như cây đinh, nhìn thôi đã thấy đau. Nhưng, nhìn từ hình dáng và khí chất, có thể khẳng định khi còn sống chắc chắn là một mỹ nhân.
Ánh mắt nữ quỷ dịu dàng nhìn cô bé.
Cô bé đột nhiên đứng dậy, nước mắt chảy dài trên mặt.
“…Chị ơi.”
Cô bé phát ra tiếng gọi nghẹn ngào, chạy tới.
Nhưng chỉ mới chạy vài bước, cô vấp phải hòn đá, ngã nhào, đau đớn kêu lên, khóc nức nở.
Chị của cô bé còn đang ở đó, Lâm Kỳ cũng không dám vội vàng tiến đến giúp đỡ.
Ma nữ khẽ cười nhẹ, dịu dàng nói: "Em gái ta thật sự không biết tự chăm sóc mình. Nhìn kìa, khi ta không ở đây, em ấy đã sống thế nào."
Ma nữ lẩm bẩm: "Họ đã lừa ta, nói rằng sau khi ta chết sẽ chăm sóc cho muội muội ta. Đây là sự chăm sóc của họ sao? Để em ấy phải lang thang trên đường phố, đói rét khổ sở... Muội ấy sắp chết rồi..."
Nàng vừa khóc vừa cười: "Muội ấy sắp chết rồi, ta đến để gặp muội ấy lần cuối, không ngờ cuối cùng chúng ta phải cùng nhau đến Vong Linh cốc."
Lâm Kỳ sửng sốt, rồi chăm chú nhìn cô bé, lòng trầm xuống, ánh trăng quá sáng, y không nhận ra, giờ mới nhìn kỹ, giữa trán cô bé có một vầng khí đen bao quanh, là dấu hiệu của cái chết gần kề.
Bảo sao cô bé có thể thấy linh hồn của người chết.
Lâm Kỳ là người ngoài cuộc, không biết phải nói gì. Những lời an ủi nhỏ nhoi chắc chắn đôi chị em đáng thương này không cần, những câu hỏi không liên quan cũng không cần thiết, thà để cho họ chút không gian để nói lời từ biệt cuối cùng.
Y im lặng không nói.
"Rất nhiều điều muốn dặn dò muội ấy, rằng khi trời lạnh phải mặc thêm áo, khi đói phải ăn, khi ốm phải uống thuốc, mong muội ấy bình an trưởng thành. Muốn muội ấy thay đổi tính tình, có thể nhường thì nhường, sống đến trăm tuổi cho ta thấy." Giọng ma nữ bình thản, như nói về một chuyện không quan trọng, cô nói: "Chỉ là, những lời này không thể nói ra được nữa, muội ấy không thể hoàn thành nguyện vọng của ta. Là lỗi của ta."
Cô bé miệng gọi chị, tay chân bò trên mặt đất, nước mắt từng giọt từng giọt lớn rơi xuống đất.
"Ta tên là Thủy Thiên Liên." Ma nữ bình ổn cảm xúc, ngón tay khẽ co lại, cô cúi đầu nói: "Cảm tạ tiên nhân! Nếu có kiếp sau, nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp."
Ánh trăng chiếu lên vai cô, rọi xuống dải ngân hà, tóc dài phấp phới, trâm ngọc lay động, váy xanh bay bổng, cả người tựa như tiên nữ.
Giữa chân mày không giấu được nỗi ưu tư, nhưng ánh mắt trong veo.
Khoảnh khắc nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt của nàng.
Da đầu Lâm Kỳ tê dại.
Đm! Lại là một đôi mắt hoa đào.
Chỉ là hình dạng khác nhau, đường cong hơi nhiều, chỉ giống khoảng ba phần.
Y còn chưa kịp phản ứng, tiếng sáo vốn biến mất đột nhiên vang lên, xuyên thấu mây trời, vô cùng sắc bén, lửa xanh bùng lên dữ dội, lại bắt đầu động đậy.
Phương hướng di chuyển rất đồng đều, tất cả đều hướng về phía Thủy Thiên Liên.
Trên mái nhà ở tường cao phía tây, một người áo đỏ tóc dài xuất hiện, tay cầm sáo ngọc, cười lạnh: "Ngươi mạo hiểm nguy cơ hồn phi phách tán chỉ để gặp một người sắp chết?"
Lâm Kỳ:…
Văn Nhân Ngữ điều khiển lửa xanh giam cầm Thủy Thiên Liên.
Thủy Thiên Liên không động đậy, ánh mắt như thương xót nhìn cô bé dưới đất dần dần không còn động tĩnh, chớp mắt, lửa xanh phản chiếu trong đôi mắt, sáng lấp lánh.
Văn Nhân Ngữ nói: “Không biết tự lượng sức mình.”
Hắn cúi đầu, nhìn thấy Lâm Kỳ, giật mình.
"Là ngươi?"