Edit: Nhiên NhiênBeta: WineLâm Kỳ run rẩy chỉnh lại bộ hài cốt, với tình trạng căng thẳng như hiện tại, chắc nói ra lời cũng cà lăm mất. Vậy nên y quyết định im lặng, bộ hài cốt ngồi ngay ngắn đằng sau, cả người Lâm Kỳ đứng đờ ra tại chỗ, nét mặt cực kỳ phức tạp, tâm trạng một lời khó nói hết.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chủ nhân của cung điện này chính là vị tôn giả trong truyền thuyết, còn bộ hài cốt này chắc chắn là một trong những phân thân của ngài.
Sự thật này thực sự khiến người ta nghẹt thở, một loạt câu hỏi bùng nổ trong đầu Lâm Kỳ.
Tại sao lại có ngọn núi này? Tại sao lại có cung điện đó? Tại sao lại có hành lang dài khắc đầy những người que? Tại sao... trong tay ngài ấy... lại nắm một đóa hoa.
Lâm Kỳ cảm thấy nếu còn nghĩ tiếp, có lẽ y sẽ tưởng tượng ra cả một màn bi kịch đầy nước mắt. Y xoa xoa tay, tự dưng cảm thấy lành lạnh, nhìn xuống thì thấy đóa hoa Bà Sa từng nằm trong tay bộ hài cốt giờ đã rơi xuống, nằm ngay trước chân y.
Lâm Kỳ ngồi xổm xuống, ngẫm nghĩ một lúc rồi vươn tay nhặt đóa hoa lên. Đóa hoa Bà Sa nhỏ nhắn đáng yêu, ban đầu còn tưởng là hoa giả, nhưng khi nhìn gần mới phát hiện đó không chỉ là hoa thật mà còn rất đẹp.
Thật tinh xảo, khác hẳn những gì trước đây y từng thấy, cũng không giống với những gì y đã gặp ở Bà Sa hoa cốc, bông hoa nhỏ nằm trong lòng bàn tay, cánh hoa mềm mại như đang khép lại nhẹ nhàng, tựa như một mỹ nhân say ngủ, không sợ cái lạnh.
Màu hoa đỏ tươi, trong suốt như ngọc huyết, đến mức có thể nhìn thấy cả đường vân trong lòng bàn tay qua cánh hoa mỏng manh.
Bao nhiêu năm rồi mà hoa vẫn sống, hẳn không phải vật tầm thường.
Nhưng... thứ xứng đáng được người giữ trong tay cho dù đã biến thành tro bụi chắc chắn phải rất quan trọng với chủ nhân.
Vậy nên, Lâm Kỳ lại phải cắn răng làm một việc rất rùng rợn.
Y nhìn chằm chằm vào bông hoa, miệng lẩm bẩm: Má nó, mình còn phải nhét lại cái thứ này.
Lâm Kỳ giữ nguyên tư thế nửa quỳ, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào góc áo đen. Chất liệu áo vô cùng sang trọng, lạnh như băng, những đường thêu mờ nhạt, hoa văn thủy mặc giống như được vẽ lên bằng mực.
Trong cung điện rộng lớn tĩnh lặng uy nghiêm, có một bức bình phong màu xanh xám, những bông mai đỏ từ trên trời buông xuống, cành đen quấn quanh, rực rỡ ma mị. Lâm Kỳ khẽ chạm vào một ngón tay của người kia, xương cốt cứng lạnh khiến da đầu y tê dại, trong lòng thầm niệm mạo phạm rồi, mạo phạm rồi.
Trên trán Lâm Kỳ lấm tấm mồ hôi, y cố kìm nén hơi thở nhẹ nhàng hơn, khi đang dần dần mở ngón tay bạch cốt ra, cổ họng y không tự chủ mà nuốt khan.
May mắn thay, cho dù người kia đã chết thì vẫn khác người thường, xương cốt còn nguyên vẹn, không phải loại chỉ động một cái là rã ra hết.
Lâm Kỳ thầm nghĩ: Ta trả hoa lại cho người, người đừng để tâm đến những điều ta làm đêm nay. Cảm ơn! Người rộng lượng như thế, chắc chắn đời này sẽ cùng người tình của mình hạnh phúc viên mãn! Một lần nữa xin cảm ơn!
Y cắn môi, cúi người, nhẹ nhàng đặt bông hoa trở lại lòng bàn tay của bộ xương.
Mái tóc dài của Lâm Kỳ rủ xuống, chạm vào xương cổ tay trắng toát.
Khi Lâm Kỳ thở phào nhẹ nhõm tưởng rằng cuối cùng đã xong, bỗng một giọt mồ hôi từ tóc mai y rơi xuống.
Một bên mặt y bỗng ngứa ngáy.
Lâm Kỳ:?
Y nhìn thấy rõ ràng, một giọt mồ hôi đang rơi xuống.
Đm! Đừng mà!
Giọt mồ hôi rơi trúng vào trung tâm của bông hoa ngay trong lòng bàn tay y.
Lâm Kỳ:..Má má má má má!
Giọt mồ hôi rơi xuống thấm vào bàn tay bạch cốt dường như kích hoạt một cơ quan nào đó. Tiếng ầm ầm vang lên.
Bông hoa đỏ rực ấy từ từ nhạt màu, xám xịt rồi khô héo, chỉ trong chớp mắt, bông hoa tàn lụi.
Lâm Kỳ đã không còn muốn bình luận gì nữa, người tạo ra cung điện này có biến thái không vậy, cơ quan nào cũng kích hoạt bởi chất lỏng cơ thể, lúc thì là máu, giờ lại là mồ hôi. Chết tiệt! Nếu y thả lỏng một chút rồi "tự xử" ở đây thì liệu có phải cung điện này sẽ đưa y lên trời luôn không?
Da đầu Lâm Kỳ căng ra, y vội vàng đứng dậy.
Nhưng đột nhiên, đôi vai của y bị cái gì đó nhẹ nhàng đè xuống.
Lâm Kỳ:...
Một cơn lạnh buốt từ lòng bàn chân lan ra khắp cơ thể, lan đến từng tế bào, trái tim Lâm Kỳ như bị thắt lại, mắt mở to như cá chết, hồn phách như bay đi mất.
Y nghe thấy một tiếng cười như thở dài, như giễu cợt.
Trong cơn mơ hồ, có thứ gì đó lạnh lẽo rơi trên đỉnh đầu y.
Sự bực bội khi vừa bước vào cung điện này lại một lần nữa tràn ngập trong lòng Lâm Kỳ, nhưng tận cùng của sự bực bội đó lại là nỗi buồn và niềm đau khổ bị kìm nén, ẩn giấu.
Lâm Kỳ chống hai tay xuống đất, nửa quỳ, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cung điện vang lên ầm ầm, nhưng không phải đang rung chuyển mà là đang dần tan biến, hóa thành bụi sao, hóa thành tro bụi của 3000 thế giới. Lửa nến lắc lư, trụ đá tan biến, ánh sáng trắng từ từ lan tỏa ra khắp nơi.
Lúc y ngẩng đầu lên, thứ y nhìn thấy không còn là bộ xương khô lạnh lẽo nữa mà là dáng vẻ lúc sinh thời của chủ nhân cung điện.
Một nam nhân trẻ tuổi, áo đen, tóc đen dài, chiếc ngọc quan buộc lấy suối tóc dài đến gót, ánh sáng trắng quá mạnh làm mờ đi nửa khuôn mặt trên của chủ nhân cung điện, chỉ có thể thấy đôi môi mím chặt, đỏ thẫm như máu và làn da trắng bệch không chút sức sống, sự tương phản rõ rệt ấy tạo ra cảm giác bất thường.
Đôi tay ấy nhẹ nhàng nhưng không thể chống cự, giữ chặt lấy vai y, Lâm Kỳ chỉ cảm thấy trong lòng ngập tràn nỗi sợ hãi và bực bội, mặt trắng bệch như chủ nhân cung điện, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.
Y khó khăn mở miệng: "Tiền, tiền bối..."
Môi của chủ nhân cung điện mím lại chặt hơn, luồng khí lạnh ập tới, đè nén khiến Lâm Kỳ không còn thời gian sợ hãi, chỉ có thể ngơ ngác nghi ngờ: Y đã nói sai gì sao? Chỉ gọi một tiếng tiền bối cũng sai ư? Vị đại tiên này vẫn biến thái như triệu năm trước sao?
Đôi tay đặt trên vai y đột nhiên siết chặt, dùng một lực như có thể bóp nát xương y.
Sức mạnh của vị thượng cổ đại thần gây nên Khuynh Thiên họa kia, dù trải qua triệu năm, chỉ còn lại chút tàn hồn cũng đủ khiến hồn phách y vỡ nát.
Đau...!
Chết tiệt!
Thật sự đau quá!!!
Nước mắt sinh lý của Lâm Kỳ tuôn ra.
Đau muốn chết!!!
Trong đầu y chẳng còn từ nào khác ngoài từ "đau."
Y khóc đột ngột mà lại vô cùng xinh đẹp.
Thiếu niên áo trắng cắn chặt môi, ngẩng đầu, mái tóc đen dài rủ sau lưng, để lộ chiếc cổ trắng ngần. Cằm y hơi ngẩng lên, nước mắt thấm ướt hàng mi dài, đôi mắt không chớp, gương mặt đầy vẻ chịu đựng và đau đớn.
Lâm Kỳ ấm ức đến phát khóc: Má nó chứ!! Bị điên hay sao!! Y có ngu không mà lại nghĩ kẻ đã xé trời rạch đất triệu năm trước là người lương thiện! Lại còn từng bước từng bước đến trả hoa cho hắn!
Chết tiệt! Đau muốn chết! Còn tự làm mình tức điên nữa! Quá ngu rồi! Có chết ở đây cũng không oan!
Chủ nhân cung điện lại dịu dàng trở lại.
Trái tim Lâm Kỳ đã dâng lên tới cổ họng, đôi mắt ngấn lệ nhìn vào khuôn mặt mờ ảo kia.... Đại nhân, ngài lại muốn giở trò gì nữa đây?
Chủ nhân cung điện đưa một tay lên, từ từ tiến gần mắt Lâm Kỳ, cả người y trở nên căng thẳng, định móc mắt y sao...!?
Má nó, càng ngày càng gần, da đầu Lâm Kỳ tê dại, khi ngón tay như ngọc chỉ còn cách một phân, y vội vàng nhắm chặt mắt lại.
Khi y nhắm mắt, lông mi khẽ quét qua đầu ngón tay chủ nhân cung điện, giọt nước mắt trong mắt y vừa vặn rơi xuống, đọng lại trên đầu ngón tay người kia.
Cơn đau đớn khủng khiếp y tưởng tượng không đến, nhưng Lâm Kỳ cảm nhận được ngón tay ấy dừng rất lâu trước mặt mình, thế rồi áp lực tan biến. Hồi lâu, y mới lén mở mắt, rồi bỗng dưng co rút, sững sờ.
Hắn hắn hắn hắn hắn... hắn đưa ngón tay ấy vào miệng!
Môi của chủ nhân cung điện hơi hé ra, đầu lưỡi đỏ thẫm lướt qua giọt nước mắt ấy, bàn tay trắng nhợt, mái tóc đen, đôi môi đỏ đậm, tuy không nhìn rõ biểu cảm nhưng cảnh tượng này mập mờ đến rợn người.
Mọi thứ xung quanh từ từ tan biến...
Cuối cùng, bàn án biến mất, tờ giấy Tuyên Thành vẽ thiếu niên bên hoa đào cũng biến mất, chấp niệm cuối cùng của chủ nhân cung điện cũng tiêu tan.
Lâm Kỳ nhìn thấy khóe môi người kia từ từ cong lên một độ cong đẹp đẽ, rồi một dòng chất lỏng chảy ra từ trong bóng tối, tràn qua khóe môi người đó.
Lâm Kỳ không thể tin nổi:... Khóc, khóc sao?
Y nghĩ mình hoa mắt, nhưng chưa kịp nhìn kỹ xem có phải nước mắt hay không thì ảo ảnh kia cũng đã tan biến cùng mọi thứ.
"... Này."
Lâm Kỳ đột nhiên gọi lớn, không hiểu sao lại đưa tay ra, nhưng chỉ chạm vào không khí.
Y sững sờ tại chỗ.
Cung điện ẩn sâu dưới lòng đất không biết bao nhiêu năm tháng giống như một giấc mộng, hoàn toàn biến tan, ánh sáng trắng qua đi, mọi thứ lại trở về với bầu trời tối tăm u ám.
Ba con đường quen thuộc, ánh sáng le lói nơi miệng hang quen thuộc.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Lâm Kỳ rùng mình, ngẩng đầu, nhìn thấy ngay ngã rẽ lối vào hang động ban đầu.
Vậy là... y lại trở về chỗ cũ.
Lâm Kỳ vẫn giữ tư thế nửa quỳ, đôi chân đã tê dại. Y chống tay lên vách đá đứng dậy, trong lòng đầy cảm xúc phức tạp, ánh trăng lạnh lẽo soi sáng con đường phía trước, Lâm Kỳ lắc đầu, bước đi như đang mộng du.
Y muốn trở về ngủ một giấc, bình tâm lại.
Vừa rời khỏi động không bao lâu, chỉ đi được vài bước.
Trời đất rung chuyển, vạn thú tán loạn, chỉ nghe "ầm" một tiếng, trong chớp mắt bụi bay mù mịt, núi non run rẩy. Ngọn núi đã tồn tại trước cả Khuynh Thiên họa kia, cái hang động thần bí mà tang thương đó, trong đêm tối ấy, sụp đổ.
Lâm Kỳ dừng bước:... Hình như Tạ Bạc Ẩn vẫn còn ở trong đó?