Làm Vợ Tổng Giám Đốc

Chương 41




Thái độ của Huyền đúng là lòi đuôi cáo. Ban nãy tôi đã dặn Khánh bí mật rải bột phấn trang điểm xuống chân bàn làm việc của con bé trong lúc tôi tra hỏi, lúc này tôi gật đầu với Khánh, đanh giọng:

– Chắc hai chị không biết, sáng nay hộp phấn của em Khánh bị vỡ nên bụi phấn còn vương đầy trên sàn nhà quanh bàn làm việc của con bé, giờ chúng ta cùng ra công an kiểm tra xem đế giầy của hai chị có bột phấn không nhé? Thêm các bằng chứng về camera, dấu vân tay trên tờ công văn đã gửi đi nữa chắc là đủ nhỉ?

Có kẻ sắc mặt tái nhợt đi, tôi khẽ thở phào vì mình đã đoán đúng người. Dù Huyền vẫn cứng họng im lặng nhưng tôi không thèm chấp. Nhếch nhẹ khóe miệng nhìn chị ta tôi bồi thêm:

– Ra đến công an thì không còn to mồm được nữa đâu, tốt hơn chị khai thật luôn đi đỡ phải đối diện với lao lý!

Vài giây im lặng tiếp theo như muốn cân nhắc cho kỹ, sau cùng Huyền cất lời, cả khuôn mặt nhăn nhúm khổ sở lắm mới có thể khai ra:

– Là tao làm đấy! Mày vừa lòng chưa hả?

Ly sững sờ nhìn Huyền như không tin những gì vừa nghe, chị ta chưa từng nghi cho Huyền thì phải. Có lẽ vì lâu nay Huyền thường hùa theo chứ không mấy khi lên tiếng, không ngờ chị ta lại cả gan bày mưu hại người như vậy. Chị ta còn chẳng nghĩ gì cho tổng công ty nữa, chỉ ích kỷ nghĩ đến sự hả hê khi tôi không có cách nào minh oan mà thôi.

Sau phút nhẹ lòng, tôi chán nản thở ra một hơi nói:

– Giờ tôi gọi tổng giám đốc xuống đây, ba mặt một lời để anh ấy quyết định xử lý việc này thế nào!

Huyền bỗng lao vào tôi níu lấy tay tôi, nước mắt rơi ra chị ta van xin:

– Đừng… Kiều Anh, em tha cho chị có được không! Chị cạn nghĩ nên mới nảy ra ý định đó sáng nay thôi chứ chị không có âm mưu thâm độc gì hại em đâu! Chị xin em đấy, tại chị ghen với em, chị…



Mặt mũi Huyền đỏ lựng lên ngưng nửa chừng không nói nổi hết câu, bản thân chị ta cảm thấy quá đỗi nhục nhã khi phải nói ra những điều mà chị ta không thể nào ngờ đến. Tôi đẩy Huyền ra mà không được, chưa kịp phản ứng Ly đã kéo Huyền một lực mạnh khỏi người tôi.

Chát!

Cánh tay trắng nõn của Ly giơ lên tát thẳng vào mặt Huyền, chị ta quát to:

– Bà làm chuyện khốn nạn còn định đổ tội cho con này à? Tưởng chị em thân thiết thế nào hóa ra…! Bà còn ở đây ngày nào tôi bé lại bằng con kiến!

Huyền ôm một bên má đỏ ửng, chị ta vô lực ngồi xuống ghế, biết là chẳng thể nào thoát được lệnh trừng phạt sắp phải đối diện. Ly nói xong trực tiếp gọi điện cho Bách, dù đang giận dữ lắm nhưng khi đầu dây bên kia nghe máy âm giọng chị ta bỗng ngọt ngào đến lạ:

– Anh Bách ạ, em Ly phòng Văn thư đây ạ, phòng em đã tìm ra người gây tội rồi anh xuống giải quyết anh nhé!

Tôi hừ một tiếng lắc đầu, bước lại đứng cạnh Khánh chờ đợi. Ly là kẻ ghê gớm tôi vẫn biết, giờ chị ta đang điên tiết nên chẳng cần tôi động tay chị ta cũng sẽ xử lý Huyền cho ra nhẽ. Huyền vùng dậy, rất nhanh chị ta chạy ra ngoài nhưng không nhanh được bằng Ly. Chị ta đứng chắn ở cửa không cho Huyền bước ra.

– Bà định bỏ chạy à? Ai làm gì bà đâu mà chạy? Chạy thì có trốn được tội không? Tôi nhục nhã cho bà đấy, đường đường là tiểu thư con ông phó tổng mà làm mấy cái trò mất dậy!

– Tránh ra con đ.ĩ, mày thì hơn ai, mày cũng chỉ là con ca.ve nằm ngửa cho hết thằng này đến thằng khác ở cái tổng công ty này chơi thôi!

Huyền khùng lên chửi to chẳng còn kiêng nể gì cả. Ly chết sốc há hốc mồm nhìn Huyền, định lao vào Huyền thì chị Trâm xuất hiện ở cửa phòng.

– Cái gì mà phòng ầm ĩ thế?

Nhân lúc cả phòng còn ngạc nhiên vì sự xuất hiện của chị Trâm, Huyền đẩy cả Ly cả chị Trâm chạy thẳng ra ngoài. Ly nhanh tay cầm điện thoại bấm số:



– Chú Hải, chú chặn con Huyền phòng cháu lại giúp cháu! Nó gây chuyện rồi định bỏ trốn chú ạ!

Chán chẳng buồn nói, tôi ngao ngán đồng cảm cùng Khánh, chợt nhìn về cửa. Phạm Hoàng Bách đanh mặt xuất hiện, sau lưng anh là Thủy Tiên õng ẹo cầm theo một tập giấy kẹp như để sẵn sàng ghi chép.

– Ai là kẻ gây chuyện thế chị Trâm?

Bách nghiêm giọng hỏi. Chị Trâm ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, chị cười cười nói:

– Tôi cũng không rõ, vừa quay lại phòng đã thấy nhốn nháo. Cái Huyền nó chạy rồi, là nó đấy à?

– Còn ai nữa hả chị Trâm, tưởng thế nào hóa ra xấu bụng hại chị em. Thôi chị làm cái quyết định đuổi việc nó luôn từ hôm nay đi chị ạ!

Ly dài giọng nói, chị ta ngúng nguẩy bỏ về chỗ ngồi. Chị Trâm nghe vậy nhìn Bách áy náy nói:

– Dù sao chuyện này cũng là lỗi của cả phòng chúng tôi, mong tổng giám đốc thông cảm! Anh tính thế nào để tôi còn làm quyết định?

– Nhân chứng vật chứng có rồi thì đưa cô ta lên đồn công an!

Bách nhàn nhạn phán quyết, lời lẽ đơn giản nhưng như đinh đóng cột không cho Huyền một đường lui. Tôi có thế nào vẫn là không muốn đuổi cùng giết tận ai cả, hơn nữa ban nãy nhờ lời thuyết phục không tố cáo Huyền với công an mà mới nhận được lời khai nhận của chị ta, nếu không thì tôi cũng chẳng có bằng chứng nào cả. Xem như tôi muốn giữ lời với chị ta nên nhìn Bách nói:

– Vật chứng không có đâu anh ạ, chỉ là tôi ép được chị ta khai ra thôi. Mong tổng giám đốc giơ cao đánh khẽ cho chị ta một đường lui.