Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!

Chương 22: Mẹ à, chú sốt rồi!




Giọng nói của Kỳ Ngôn vui vẻ vang vọng khắp căn nhà:

- Mẹ ơi, có chú Giai Nghị đến chơi này.

Nhóc nghe tiếng chuông liền tò tò chạy theo dì Kim ra mở cổng. Thấy anh đến, Tiểu Ngôn vừa mừng như thể được mẹ cho ăn kem.

Nhìn anh và cậu nhóc tay trong tay bước vào nhà, từ bao giờ mà anh có thể hiên ngang đến đây như vậy? Lại còn lấy được lòng của nhóc nhỏ, cả hai trở nên thân thiết khiến cô phải bất ngờ.

- Anh đến đây làm gì?

Cô chạy từ bếp ra ngoài phòng khách, công đầu tiên hỏi anh đã thể hiện rõ cảm xúc chẳng mấy vui vẻ.

Giai Nghị chưa kịp đáp lời thì Kỳ Ngôn đã ra sức nói đỡ cho anh:

- Chú đến đây để thăm mẹ con mình. Mẹ à, mẹ có vui không?

Anh nở nụ cười hài lòng, nhóc con đáng yêu này thật chẳng làm anh thất vọng.

- Đúng vậy, tôi đến thăm mẹ con cô. Đặc biệt là đến chơi với Tiểu Ngôn.

Cô híp nhẹ mi mắt, bây giờ anh một tiếng cũng Tiểu Ngôn, hai tiếng cũng gọi Tiểu Ngôn. Chỉ trong thời gian ngắn mà anh đã thân mật với con trai của cô đến vậy. Thấy nhóc nhỏ mến anh, cô cũng không thể sỗ sàng mà đuổi anh về, chỉ đành để anh ở lại, xem như nấu thêm một phần cơm.

Anh ngồi xem Kỳ Ngôn làm toán, nhóc vừa nhập học lớp một được vài ngày. Mấy bài tập trong sách cậu bé đã làm hết cả rồi, Kỳ Ngôn còn bảo cô mua thêm sách nâng cao để tự luyện tập thêm. Có được cậu con trai thông minh, lanh lợi, cô thấy rất mát lòng mát dạ. Đôi khi Tiểu Ngôn còn hóa thân thành ông cụ non, cho mẹ lời khuyên, an ủi cô đủ kiểu, cục cưng này là tất cả đối với cô.

- Tiểu Ngôn này, con có muốn chú ở lại đây tối nay không?

Nhóc nhỏ nở nụ cười tươi rói, vốn dĩ Kỳ Ngôn rất mến anh, chẳng những tối nay, mà thật chất cậu bé muốn anh ở lại đây luôn càng tốt.

- Dạ muốn, chú ở lại đi, cháu sẽ nhường chỗ cho chú nằm cạnh mẹ.

Nghe lời nói ngây ngô của cậu nhóc, anh đứng hình mất vài giây: "Thằng nhóc này...khá thật".

Giai Nghị nhoẻn miệng cười nhẹ, ánh mắt đầy hứng thú mà ghé sát vào tai nhóc nhỏ nói điều gì đó. Chẳng rõ hai chú cháu nói gì với nhau, nhưng khi cô mang nước ra cho anh và cậu bé, Kỳ Ngôn đã nhanh nhảu cất lời:

- Mẹ ơi, mẹ vào phòng lấy giúp con vở bài tập toán nâng cao tập hai có được không?

Cô có chút ngạc nhiên:

- Sao chứ? Mới đây mà con đã làm xong vở toán nâng cao tập một rồi à?

Cậu bé gật đầu:

- Dạ phải. Con muốn làm thêm nữa. Sẵn tiện có chú Giai Nghị ở đây, không hiểu chỗ nào con sẽ hỏi chú.

Cô có chút ghen tị với anh nhưng cũng gật đầu vào trong phòng lấy vở cho con. Nhóc nhỏ nghĩ chỉ có anh là giỏi toán thôi sao, rõ ràng từ trước đến nay cô luôn dạy Tiểu Ngôn học rất tốt, trình độ học vấn của Lam Yên dư sức để giải mấy bài toán kia. Ấy vậy mà chỉ cần có anh bên cạnh, bé con lập tức đưa cô xuống hạng hai. Nhưng trông hai ba con yêu thương nhau như vậy, thật lòng cô thấy vô cùng hạnh phúc.

Cô vừa rời đi, ánh mắt của anh và Tiểu Ngôn liền nhìn nhau đầy "toan tính". Cậu nhóc kiếm cớ nói vọng vào phòng:

- Mẹ ơi, sẵn tiện mẹ lấy giúp con cục tẩy và cây bút chì nha. Bút của con bị gãy rồi.

Nhân cơ hội, Giai Nghị liền đi vào trong bếp. Chẳng rõ anh đã làm gì, nhưng ngay sau khi anh trở lại sofa thì liền ngồi tựa lưng vào ghế, một tay chống lên trán, cơ thể hơi nghiêng, trông như đang rất mệt mỏi.

- Đây, của con này.

Nhóc lễ phép đáp:

- Dạ, con cám ơn mẹ.

Cô đặt vở và đồ dùng học tập lên bàn cho con trai. Sự chú ý của cô va vào anh, nhìn dáng vẻ của anh khác hẳn lúc nãy, Lam Yên cất lời:

- Anh sao vậy? Không được khỏe ở đâu à?

Được nước làm tới, mọi chuyện đang diễn ra theo rất đúng kế hoạch, anh giở giọng yếu đuối:

- Không hiểu sao tôi thấy cơ thể rất lạnh, đầu lại đau như búa bổ.

Tiểu Ngôn cũng vội tiếp tay cho anh, hợp tác ăn ý dù chưa từng tập luyện trước. Nhóc đưa tay sờ nhẹ lên trán anh rồi vội thụt tay lại, vẻ mặt tỏ ra hoang mang:

- Mẹ à, chú sốt rồi! Trán của chú nóng lắm.

Đến cả anh cũng thầm khen ngợi tài năng diễn xuất của Kỳ Ngôn, xuất sắc đến mức chẳng thể tìm ra kẽ hở.

Cô cúi người, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào trán anh:

- Nóng thật, anh sốt rồi.

Cô chưa kịp nghĩ ngợi thì nhóc nhỏ lại cất lời:

- Hay để chú lên phòng nghỉ ngơi đi mẹ, chú nói là bị đau đầu.

Cô thấy tình trạng của anh quả thật không ổn. Nhưng Lam Yên nào biết rằng cô đang bị hai ba con nhà này đưa vào tròng.

- Vậy cũng được.

Cô đành đỡ anh dậy, vòng tay anh qua cổ, đưa một tay vòng phía sau lưng ôm lấy eo Giai Nghị để đưa anh lên phòng. Tuy nhà có vài phòng nhưng vì hai mẹ con ở chung nên những phòng kia không có giường lại rất trống trãi. Ban đầu khi cô nhận nhà cũng chỉ mỗi căn phòng đang ở là có nội thất sẵn, cô thấy đã đầy đủ nên không mua thêm, dù sao cô và bé con cũng ở cùng phòng.

Bây giờ chỉ đành đưa anh vào phòng ngủ của mẹ con cô, anh và Tiểu Ngôn đã tính toán cả rồi. Cô đặt anh nằm xuống giường, kéo chăn đắp cho anh. Trong thoáng chốc cô không để ý, anh và nhóc nhỏ đá mắt nhìn nhau, vẻ mặt cả hai vô cùng đắc ý.