Lan Lan, Vi Phu Tình Nguyện Làm Ấm Giường

Chương 10




Tử Đồng nghe Phượng Họa Lan nói xong, sắc mặt méo mó một chút. Nói gì thì nàng ta cũng là đệ nhị mĩ nhân, mặc dù tuổi tác cũng đã lớn, nhưng có cần phải gọi là đại thẩm không, còn cái bộ dạng giả ngây ngô hỏi cấp 6 là gì có ăn được không nữa.

“Trấn Quốc công chúa cứ xem như Đồng Đồng chưa nói gì đi. Nào, có muốn học đàn không, Đồng Đồng dạy người.”

Phượng Hà và Phượng Lâm vội xoay mặt đi, này Tử Đồng à, tỷ tỷ đến cầm sư của Hỏa Phượng quốc còn lẽo đẽo theo sau nhận sư phụ đó.

“Bổn cung không thích đàn. Chúng ta chơi đánh bài, mạt chược đi.” Phượng Họa Lan hào hứng kéo kéo ống tay áo Tử Đồng

Tử Đồng sững người, gân xanh trên trán co rút đau đớn. Ôi nếu không phải bị uy hiếp, nàng ta cũng sẽ không tiếp cận tiểu gia hỏa khó hầu hạ này a. Thử hỏi có hài tử 7 tuổi nào mà đòi đánh bài, mạt chược chứ.

Phượng Lăng Phong thở dài, tỷ tỷ thật đáng sợ. Bất quá lúc này toàn bộ lực chú ý đều đổ dồn về thuyền của hắn, không tiện xử lí nàng ta, cũng không tiện bại lộ thân phận, phải kiếm cớ đuổi nàng ta đi.

“ Tỷ tỷ đừng làm khó Tử Đồng cô nương, lại đây với đệ.” Phượng Lăng Phong vẫy tay

Phượng Họa Lan ngoan ngoãn buông tha cho nàng ta, bộ dáng ngây thơ đáng yêu chạy đến ngồi trên đùi Phượng Lăng Phong.

Tử Đồng thở phào nhẹ đến khó phát hiện. Nàng ta thấy sắp đến thời gian liền cúi chào về thuyền.

Nàng ta đi rồi, Phượng Họa Lan nắm chặt lấy bàn tay to của Phượng Lăng Phong, đáy mắt ngập tràn sát khí

Hôm nay nàng quá sơ xuất, để toàn bộ thuộc hạ ở lại, khi trở về nhất thiết phải để Thiên An điều tra lai lịch nàng ta mới được!!!

Phượng Lăng Phong vuốt vuốt mái tóc tím mượt như tơ lụa của Phượng Họa Lan, bàn tay vỗ vỗ trấn an nàng: “Tỷ đừng lo quá, nàng ta không có gan đối đầu với hoàng tộc Hỏa Phượng đâu. “

Phượng Họa Lan gật đầu, nàng rút trong ngực áo một cây trâm cài tóc dúi vào tay Phượng Lăng Phong. Cây trâm rất đơn giản, được làm bằng gỗ khắc một đám tường vân, nối thêm ba hạt ngọc trai nhỏ treo lủng lẳng phát ra thanh âm vui tai.

“Tỷ muốn đệ tặng nàng ta thứ này?” Phượng Lăng Phong cầm lên xem, qủa thật đơn giản hết sức, không bằng một góc trâm gài đang ở trên đầu nàng ta

“Ừ.” Phượng Họa Lan xác nhận.

Có chết nàng cũng không nói rằng nàng không hề muốn Lăng Phong được nàng ta để ý. Sao nàng không thấy được ánh mắt nóng bỏng của nàng ta khi len lén nhìn Lăng Phong chứ, hừ......

Hỏa Phượng quốc nổi tiếng với phong cảnh đẹp nhất Thần Minh đại lục nhờ có hồ Thủy Hoa vang danh. Hồ Thủy Hoa quanh năm đẹp như mùa xuân, dẫn lên hồ là một con đường hai bên trải đầy cây hoa muồng hoàng yến rủ xuống màu vàng tươi cực đẹp, bốn bề là núi nhỏ thoải, trên mọc đầy cỏ dại màu vàng và cây muồng hoàng yến làm hồ Thủy Hoa tràn ngập một màu vàng tuyệt đẹp. Hồ nước trong xanh thêm một ít sắc vàng, dưới có một số lượng lớn cá Phượng Kim Lân quý trong thiên hạ. Người dân đến đây không ai dám bắt cá, đùa sao, Phượng Kim Lân là giống cá chép cực quý, mỗi năm tiến cống tứ quốc mỗi quốc gia chỉ có một đôi, hoàng thượng còn đặt hẳn một đội quân bảo vệ

Thuyền ở đây phần nhiều là thuyền nhỏ, chỉ có những gia tộc giàu có mới sử dụng thuyền lớn. Đặc biệt ở mạn phải hồ là một bến to, nơi đó là nơi neo đậu của thuyền rồng và vài con thuyền của hoàng gia, hết sức phô trương xa hoa.

Giờ phút này, Tử Đồng cách thuyền bọn họ rất gần. Các công tử quí tộc tặng nàng ta đủ loại đồ trân bảo quí hiếm, thế mà nàng ta chỉ tạ ơn, không hề mảy may động lòng khiến người buồn kẻ vui. Người dân vốn chỉ muốn đến xem náo nhiệt cũng bị những thứ trân quí kia hấp dẫn đau mắt.

Tử Đồng từ chối khế ước nhà cửa của cải rương vàng của một nhà hào phú xong, nàng cùng hai a hoàng tao nhã vén váy bước lên thuyền của Phượng Lăng Phong.

“Đồng Đồng đã trở lại.” Tử Đồng nhìn Phượng Lăng Phong, ánh mắt không hề che dấu tình ý dạt dào.

Phượng Lăng Phong không đáp, hắn rút trong ngực áo cây trâm mà tỷ tỷ Phượng Họa Lan đã đưa ra.

Phượng Họa Lan gắt gao nhìn nàng ta, chén trà bạch ngọc trong tay có nguy cơ vỡ nát. Phượng Lâm và Phượng Hà cầu mong chuyện này kết thúc sớm một chút, bọn hắn có cảm giác không ổn tí nào.

Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về đây, bọn họ vẫn còn nhớ nhé, ban nãy Tử Đồng cũng tự mình đến thuyền đó tán gẫu rất lâu a.

Trước cặp mắt hàng trăm người, Tử Đồng hai tay nhận lấy trâm cài, rút cây trâm trên đầu mình ra đưa cho a hoàng, một đầu tóc đen dài đến gót chân xõa bung xuống. Nàng chầm chậm búi tóc lên, dùng trâm của Phượng Lăng Phong gài lên mái tóc, sau đó quì một gối xuống cúi đầu, thanh âm mị hoặc vang lên: 'Thiếp thân ra mắt phu quân.”

“ Chúng nô tì ra mắt cô gia.” Hai a hoàng cũng quỳ xuống phụ họa.

Đám người bị từ chối tức đen mặt, hận không thể biến mình thành nam nhân tốt số kia. Không biết ai mở đầu trong đám người, tiếng chúc mừng vang lên khắp nơi cực kì náo nhiệt.

Sắc mặt của Phượng Họa Lan ngưng trọng, xoảng một tiếng chén trà nát vụn, đáy mắt ngập tràn lửa giận ngút trời. Mà Phượng Lâm và Phượng Hà sửng sốt há mồm to đến độ có thể nhét vừa quả trứng.

Phượng Lăng Phong khẽ nhíu mày, thanh âm trầm vang lên: “Ta không muốn lấy ngươi, ngươi vẫn là đi tìm người khác đi.”

Ồ một tiếng, ai cũng ngạc nhiên nhìn mỹ nam tử lam y, thanh âm chiếu cáo thiên hạ của Tử Đồng ban nãy cũng không nhỏ, bọn họ nghe không sót một chữ, mà thanh âm cự tuyệt của nam tử này còn lớn hơn a.

Không phải hắn bị ngốc rồi đấy chứ, người ta là đệ nhị mĩ nhân đó!!!!

Trong lúc mọi người đang hoang mang rối bời, không ai chú ý nơi tầng hai của thuyền rồng, một bóng dáng nhỏ bé bạch y phe phẩy quạt trong tay, ánh mắt nhìn mọi chuyện trên thuyền cực kì hào hứng, bên cạnh hắn là một nam tử huyết y đỏ rực cũng đang nhìn vê cùng một phía.

“Đại huynh, có chuyện vui rồi a, thật hào hứng.”

“Đệ đó, người ở trên thuyền kia lai lịch không nhỏ, chúng ta nên ngồi yên xem diễn là được.” Nam tử lớn hơn cười sủng nịnh xoa đầu hài tử bạch y

Trên mặt huyết y nam tử đeo một chiếc mặt nạ bạc, bên má khắc một đóa mẫu đơn khoe sắc. Bạch y hài tử cũng cùng dạng một chiếc mặt nạ bạc, nhưng trên lại khắc một bông hoa lan, trong góc tối đôi long nhãn màu hổ phách sáng ngời thập phần tuyệt sắc.

Bên kia, Tử Đồng làm như không nghe thấy lời Phượng Lăng Phong nói, nàng ta từ tốn đứng lên, khóe môi nở một nụ cười đẹp như hoa mới nở: “Thiếp thân chờ phu quân đem kiệu hoa đến. “

Nàng nói xong xoay người, mũi chân điểm nhẹ khinh công rời đi.

“Ngươi đứng lại, đừng hòng rời khỏi đây.” Phượng Họa Lan lạnh lùng lên tiếng, phóng người đuổi theo sau

Phượng Lăng Phong biến sắc, quát to: “Tỷ tỷ, mau trở về!!!”