Tập đoàn Giang Thị.
Chu Diện xông thẳng vào phòng làm việc của Giang Thiếu Phong, điều mà anh ta luôn cấm kỵ nay anh chàng này đã thực hiện.
“ Cậu không biết phép lịch sự từ khi nào vậy, Chu Diện? ” Thiếu Phong khó chịu, tự hỏi con người này đã trở thành tự tiện đến thế từ bao giờ.
Cậu trai thở hổn hển, bỏ ngoài tai mấy câu triết lý của cấp trên, vội thông báo: “ S…s…sếp, cô…cô Hạ đến gặp anh! ”
Quên đi hành vi sai phạm vừa rồi, Thiếu Phong cất hết công việc sang một bên. Đứng dậy quét quét dọn dọn ngăn nắp căn phòng không khác bãi chiến trường của mình, sai bảo: “ Cậu, cậu mau gọi cô ấy vào đây! ”
Chu Diện nhìn thái độ lo lắng, bồn chồn của sếp mà chẳng kiềm chế được cảm xúc. Cậu ta muốn cười thật lớn để thoả mãn tháng ngày làm việc ở đây, luôn bị anh đối xử bất công.
Bấy lâu nay, nếu có gặp khách hàng cũng chỉ ở nhà hàng hay phòng họp, còn phòng làm việc riêng của anh ta. Có lẽ không ma nào dám bén mảng tới!
Đáng ghét! Có đến sao không báo trước chứ!
Để cô gái đó nhìn thấy, hình ảnh sếp lớn sẽ mất sạch trong mấy giây.
Cốc cốc.
“ Tôi là Tuyết Ninh, tôi vào được chứ? ”
Thiếu Phong tằng hắng một cái, anh chỉnh sửa trang phục mình đang mặc, tiện thể quan sát ngóc ngách trong phòng đã tươm tất chưa. Sau đó mới lên tiếng mời cô vào: “ Được, vô đi. Cửa không khoá! ”
Tuyết Ninh mở cửa một cách từ tốn, trên tay còn cầm theo một chiếc hộp màu xanh dương.
Thình thịch.
Giống mọi khi, tim Thiếu Phong sắp nổ tung ra ngoài luôn này!
“ C…cô đến đây làm gì? ”
“ Tôi thấy anh đến tập đoàn nhưng không dùng bữa, thêm phần tối qua anh uống cũng nhiều. Tôi sợ anh đau bao tử nên đem đến bát canh nóng nè, uống đi! ”
Một người phũ đã đành, đằng này những hai người! Nói năng cọc lóc nhưng rất hợp nhau.
“ Là đích thân cô chuẩn bị sao? ”
“ Thế anh nghĩ cô tiểu thư họ Vu kia à? ” Tuyết Ninh cũng chẳng hiểu nguyên do, vì sao mình lại nhắc đến người con gái kia.
Thiếu Phong nheo mày hỏi: “ Cô ghen? ”
Bị nói trúng tim đen, Tuyết Ninh đỏ mặt: “ T…tôi…tôi nào có! A…anh…anh đừng có mà ảo tưởng! ”
Tên Thiếu Phong này, tuy là có đẹp, có giàu nhưng…Cái tính ảo tưởng, tự luyến sẽ không bao giờ bỏ được. Anh ta nghĩ mình xuất sắc lắm sao? Lần trước cũng nói, hôm nay cũng nói. Ôi!
Chu Diện đứng bên ngoài cười tủm tỉm, anh cố bịt miệng để tránh gây ra tiếng động ồn ào. Đã lâu rồi, cậu ta mới thấy sếp mình nói chuyện thoải mái, vui vẻ đến vậy! Chỉ mong rằng, người sếp mấy năm trước sẽ trở lại, không còn là người chèn ép nhân viên, băng lãnh nữa.
“ Chu Diện, phát hiện rồi nha! Anh dám nghe lén sếp nói chuyện với vợ! ”
Một bàn tay được đặt lên vai Chu Diện, cậu giựt mình mất hết cả hồn. Nói năng lắp bắp không tự nhiên: “ Ui…ủa? Tiểu Mễ, t…tôi tôi là đang ngó xem phòng sếp có chỗ nào cần tu sửa không, cô…đừng nói năng bậy bạ! ”
“ Có thật không? ” Du Tiểu Mễ nhấn mạnh.
Chu Diện gật đầu.
“ Giang tổng, Chu…hmm ” Du Tiểu Mễ vừa cất tiếng, tên Chu Diện đáng ghét đã bịt miệng cô ta lại. Nhất định, không thể để cô gái này nói ra chuyện ngày hôm nay.
Anh lôi Tiểu Mễ đến một góc khác, lúc này mới chịu buông tha cho cô.
Tiểu Mễ được trả lại sự tự do, hít thở đều, đáp: “ Anh làm gì thế? Đáng ghét! Dám bịt miệng bà! ”
“ Cô làm ơn nói nhỏ nhỏ thôi, sếp nghe được thì cả tôi lẫn cô đều bị đuổi việc đó! ” Chu Diện đưa tay lên miệng, tạo dấu hiệu “ suỵt ” yêu cầu Tiểu Mễ nói nhỏ. Đúng là, đôi khi nhiều chuyện quá cũng không tốt đâu nha!
“ Được thôi. Tôi không nói là được chứ gì? Vậy anh nói bà đây biết những điều anh nghe được đi. ” Tiểu Mễ tò mò. Cô gái này giống như trên dưới người trong tập đoàn, cũng muốn biết chút ít về cuộc sống riêng tư, thầm kín của ông sếp bí ẩn này.
Cắn răng, Chu Diện đành nhượng bộ, nói hết những gì mình nghe được cho Tiểu Mễ nghe: “ Là như này,…Đấy! Vừa lòng cô chưa, bà thím nhiều chuyện! ” Nói rồi, cậu bỏ chạy thật nhanh. Còn chần chừ thêm giây nào nữa, nhất định sẽ tả tơi với cô.
“ CHU DIỆN, ANH MAU ĐỨNG LẠI ĐÓ! ”
Hai người cứ như nước với lửa, sơ hở đứng gần nhau liền tranh cãi, đấu đá như sắp đánh lộn đến nơi. Không gian đang yên đang lành, mới người vẫn say xưa làm việc thì bị bọn họ phá tung tất cả. Tin được không? Hai miệng người thôi, nhưng trông cứ như một gian chợ lớn!
“ Nhân viên của anh…Hài hước thật! ” Tuyết Ninh phì cười.
Những hành động lúc nãy của họ đã bị cô cùng Thiếu Phong chứng kiến. Chu Diện ơi là Chu Diện, Tiểu Mễ ơi là Tiểu Mễ, chuyến này hai người đi xa lắm luôn đó!
“ Cái tên Chu Diện đáng chết, tôi sẽ xử lý cậu ta cho hả cơn giận! Dám nghe lén ư! ”
“ Thôi, tội họ lắm. Tôi thấy nhộn nhịp một chút cũng rất vui, anh không thấy vậy à? ”
Vui? Từ đơn giản nhưng nó không có trong từ điển của anh ta kể từ nhiều năm trở lại đây.
“ Nhiệm vụ của tôi đã xong, tôi về trước nhé! ”
Tuyết Ninh đi được vài bước, liền có một cánh tay giữ lại. Cô nàng giựt mình, cảm thấy sắp sửa có chuyện chẳng lành.
Là gì đây?
“ Đừng về, tôi muốn nghe câu trả lời của em. ”
Vậy là câu chuyện hôm qua, anh ta vẫn còn nhớ sao? Tuyết Ninh cô ấy cứ ngỡ anh đã quên khi chìm vào giấc ngủ rồi. Không ngờ, trí nhớ cũng khá lắm đấy!
Tuyết Ninh nhìn thẳng vào mắt Thiếu Phong, hai cặp mắt cứ thế nhìn chằm lấy nhau trong suốt mấy phút liền. Người thì ngơ ngác, tỏ thái độ bất ngờ trước tình thế hiện tại. Kẻ thì mong đợi câu trả lời thật thoả đáng nhất. Trong đầu cả hai liên tục nhảy ra nhiều con chữ, tự tìm tòi đáp án của đối phương.
“ Hả? Anh nói gì, tôi không nhớ gì cả! ” Tuyết Ninh có ý lãng tránh, cô quay mặt về hướng khác. Hiện tại, cô dù muốn dù không cũng khó lòng chấp nhận, cô sợ rằng anh ta lừa gạt tình cảm mình. Giống như bốn năm trước, cái thời ngồi trên ghế nha trường. Đã có một cô gái bị một chàng trai lợi dụng, chỉ vì trò chơi của đám bạn. Người đó không ai xa lạ, mà là Hạ Tuyết Ninh.
Một vết thương nhỏ về mặt thể xác thôi, nhưng nó lại là vết thương lòng dù cố xoá cũng chả nguôi ngoai phần nào.
“ Tôi nói là tôi có tình cảm với em. Em có đồng ý cùng tôi đi hết quãng đường còn lại không? Hôm qua tôi có say thật, nhưng từng câu, từng chữ đều là thật, không nửa lời gian dối. ” Thiếu Phong giơ tay lên thề thốt. Một điều anh chưa từng làm, nhưng hôm nay đã đổi ý, chấp nhận vì cô mà thực hiện.
Không gian vốn đang thoải mái, bỗng thành bốn bể ngột ngạt, khó thở. Cô muốn chạy khỏi nơi đây!
Nhưng làm sao để làm được điều ấy, khi cánh cửa đã bị khoá chặt từ bao giờ. Ngay cả chút chuyển động cũng không thể.