Lần Trọng Sinh Thứ Ba

Chương 24




Giảm Lan canh gác vào nửa đêm, mãi đến khi mặt trời mọc cô mới xuống khỏi cây.

Trên đầu có hai chiếc lá khô, Giảm Lan cố gắng đứng thẳng như không có xương, ngáp ba cái: “Nhóm lính đánh thuê đó thật sự không có chút động tĩnh nào! Chẳng lẽ bọn họ không cần đi tiểu nửa đêm à?”

Giang Xán Xán cười hì hì đáp, “Thận của Xán gia anh tốt lắm, cũng đâu có cần đi tiểu đâu. Làm sao, em muốn đi à?”

“Phắn phắn,“ Giảm Lan vẫy vẫy tay như xua ruồi bọ, hiếm khi không có hứng thú trò chuyện, “Em đi ngủ đây, có chuyện gì thì gọi nha.”

Giang Xán Xán cắn miếng giăm bông, chỉ bữa sáng mình vừa làm, hỏi, “Nè, có muốn anh để lại một phần cho em không?”

Giảm Lan xua tay, “Mọi người ăn đi, em uống dịch dinh dưỡng là được rồi.” Nói xong liền bò ra sau thùng xe.

Giang Mộc bên cạnh đang dùng dụng cụ khám bệnh làm xét nghiệm máu cho Diệp Tiêu: “Một nửa độc tố sinh học trong máu đã được chuyển hóa, cơ thể Diệp Tiêu đang hồi phục rất nhanh, nếu không còn gì nữa thì hôm nay cậu ấy sẽ tỉnh lại.”

Lăng Thần gật đầu, gió buổi sáng vẫn còn hơi lạnh, hắn quấn chặt người trong lòng, pha thuốc hồi phục thể lực với nước, đút cho Diệp Tiêu từng chút một, tư thế đã rất thuần thục.

Giang Xán Xán gói tất cả những chiếc sandwich đã làm vào trong mũ cối, đi qua đặt mông ngồi xuống đất, khoe khoang, “Mọi người đừng nhìn mấy cái sandwich trông xấu xí như thế làm đau mắt mấy người, đây chính là hàng limited từ Xán gia đó, xuất xứ tinh khiết xuất sắc nhất, chắc chắn là ngon!” Nói xong, gã làm mẫu cắn một miếng lớn, chỉ mấy lần đã hết sạch.

Nuốt đồ ăn trong miệng, Giang Xán Xán hỏi, “Thần ca, anh nói đám Phù Du kia đi theo chúng ta làm gì chứ? Cũng đâu có thù oán gì, chẳng lẽ mơ ước sắc đẹp của anh à?” Nói xong, gã lại nhanh chóng phủ định phỏng đoán của mình, “27 năm qua, chỉ có con mắt tinh tường của bạn nhỏ mới có thể đánh giá cao vẻ đẹp của Thần ca! Nếu là người khác thì không nổi đâu.”

Lăng Thần đã quen bỏ qua nửa sau câu trả lời của gã, trả lời câu hỏi đó, “Nếu không biết thì qua gặp mà hỏi.”

Hơn mười giờ sáng, chiếc xe bọc thép đang chạy với tốc độ cao đột nhiên dừng lại trên một ngọn đồi có tầm nhìn rộng. Giang Xán Xán thò đầu ra khỏi cửa sổ trời của ô tô, dùng kính thiên văn quân sự nhìn một lúc, vừa quan sát vừa báo cáo tình hình: “Bọn họ cũng dừng lại... này, họ di chuyển, không thay đổi lộ trình, đang tiến về phía chúng ta!”

Lăng Thần nhẹ nhàng siết chặt ngón tay Diệp Tiêu, giọng nói luôn bình tĩnh: “Mày và Giang Mộc xuống nói chuyện với bọn họ, Giảm Lan canh chừng.”

Năm phút sau, chiếc xe bọc thép màu xám đen dừng lại cách đó hơn trăm mét, sau đó, năm người trong số bảy người của Phù Du bước ra, mặc đồng phục ngụy trang giống nhau, vừa đi vừa giơ tay lên tỏ ý đầu hàng, ý rằng chúng không có ý gây hại gì.

Giang Xán Xán cùng Giang Mộc tay cầm súng bước ra khỏi xe, nheo mắt nhìn năm người đang dần đến gần, Giang Xán Xán thì thầm dặn dò Giang Mộc, “Nếu bọn họ giở trờ, vừa đến gần liền ra tay luôn, Tiểu Mộc em nhanh chóng trốn ra sau lưng anh, anh trai bảo vệ em!”

Giang Mộc lạnh lùng nói sự thật, “Trong cuộc thi bắn súng ở trường, em đứng nhất, anh về nhì. Em chỉ không thích sự tàn bạo của quân sĩ, nên mới chuyển sang khoa dữ liệu.”

Giang Xán Xán ngay lập tức ngồi sụp xuống và nói với vẻ mặt buồn bã: “Anh biết mà, Tiểu Mộc, em vẫn luôn cho rằng những người lính đều là những kẻ man rợ, ăn nhiều như gia súc và uống nước như uống sông!”

Giang Mộc: “Ai ăn một bữa 39 cái bánh bao?”

Lúc này, Giang Xán Xán chỉ muốn ngồi xổm trên đất bứt cỏ mà thôi, gã rầm rì trả lời, “...... Là anh.” Nhưng gã rất biết an ủi bản thân, “Ôi cha Tiểu Mộc, em vẫn rất quan tâm anh trai mình đó, anh trai ăn bao nhiêu cái bánh bao cũng biết!”

Giang Mộc: “Cả trường ai cũng biết.”

Giang Xán Xán: “...... Ồ.”

Đang nói chuyện, người của Phù Du tiến đến đứng cách họ năm mét, người kia lên tiếng trước: “Chúng tôi muốn nói chuyện với lão đại của các cậu.”

Giang Xán Xán đứng dang rộng hai chân, cầm K57 hất cằm, “Tôi đây nè, có chuyện gì cứ nói đi.”

Nhưng mà đối phương không tin, “Cậu không phải, tôi muốn tìm lão đại của cậu.”

Giang Xán Xán tức giận lắm nhé!

Lúc này, trong tai nghe vang lên giọng nói của Lăng Thần, “Hỏi mục đích của họ đi.” Trước khi xuống xe, bọn họ đã đeo mày truyền tin. Vì vậy Giang Xán Xán nhanh chóng mở miệng, “Lão đại tụi tôi hỏi mục đích của mấy anh là gì.” Không hề cảm thấy xấu hổ chút nào.



Đối phương cũng không có kiên trì muốn gặp người, trả lời: “Chúng tôi muốn mang Diệp Tiêu đi.”

Lăng Thần: “Không cho.”

“Diệp Tiêu?” Giang Xán Xán sửng sốt, sau đó nhanh chóng bắt chước giọng điệu Lăng Thần, “Không cho!”

Hai bên kết thúc cuộc trò chuyện và quay trở lại xe của mình, Giảm Lan lái xe tiếp tục đi về phía bắc, chiếc xe phía sau vẫn còn cách xa, tỏ vẻ không có ý định rời đi.

Giang Xán Xán lại cầm miếng khăn giơ lau súng, phát sầu, “Thần ca, thế mà bọn họ lại tới mang bạn nhỏ đi! Anh nhịn được chứ em không nhịn được!”

Giang Mộc sửa đúng, “Họ không định cướp người.”

Giang Xán Xán vỗ cái đầu mình, “Hình như là vậy, chúng ta đi nửa đường mới gặp được bạn nhỏ, làm sao đám Phù Du muốn chúng ta giao người là chúng ta giao luôn? Ai biết bọn họ từ đâu ra chứ! Nếu là kẻ thù của bạn nhỏ thì sao?”

Gã luyên tha luyên thuyên, “Thôi kệ đi, ăn kẹo của Thần ca chúng ta thì là người của Cục Hai rồi!” Đúng tới mức không có chỗ nào để bắt bẻ.

Lăng Thần cong khóe miệng cười, “Ừ, mày nói đúng lắm.”

Diệp Tiêu tỉnh lại vào buổi chiều. Lăng Thần nhắm mắt lại, ôm ai đó, trong đầu đang liệt kê những thông tin về cấp trên của quân khu.

Cảm nhận được người trong ngực đang chuyển động, theo thói quen hắn giơ tay sờ trán Diệp Tiêu, sau khi xác nhận nhiệt độ không cao, hắn cúi đầu hôn lên đỉnh tóc Diệp Tiêu, khéo léo vỗ nhẹ lưng Diệp Tiêu, nhẹ nhàng nói: “Ngoan, ngủ ngon nhé, đội trưởng ở đây.”

Sau đó, hắn nghe thấy một câu trả lời rất nhỏ, “Em......Em tỉnh rồi.”

Lăng Thần đột nhiên mở mắt ra, đối diện với đôi mắt tròng đen trắng rõ ràng giống như được vẽ bằng mực của Diệp Tiêu. Hắn cười rộ, “Ồ, bé con dính người của chúng ta cuối cùng cũng tỉnh rồi à?”

Hai tai Diệp Tiêu đỏ ửng, nhận ra mình đang nằm trong lòng Lăng Thần thì muốn nhanh chóng ngồi dậy.

Cánh tay Lăng Thần vòng qua eo cậu không buông lỏng, cúi đầu nở nụ cười với cậu nói, “Đừng nhúc nhích, từ rồi ngồi dậy.” Còn nói thêm, “Dù sao cũng đã ôm một ngày một đêm rồi, tôi không để ý thêm vài phút đâu.”

Diệp Tiêu nói lắp, “Ôm...... Ôm lâu như vậy sao?”

Lăng Thần nhướng mày, “Đúng vậy, đội trưởng mới biết bé con của chúng ta dính người như vậy đấy! Vừa buông tay liền khóc, buông ra được 2cm liền hừ hừ, cứ phải nằm trong lòng mới ngủ an ổn được.”

Diệp Tiêu xoay tròn mắt, không dám nhìn Lăng Thần, lỗ tai đỏ bừng, dứt khoát dúi đầu vào trong lòng Lăng Thần, não nề nói, “Em không biết...... Mình như vậy đó.”

Lăng Thần bị hành động ngcủa cậu chọc cười, Giang Xán Xán ngồi trên nóc xe nghe thấy tiếng cười liền thò cái đầu vào, gã vui vẻ, “Ai da, bạn nhỏ ơi nhóc tỉnh rồi sao? Nếu nhóc cứ mãi không tỉnh thì cánh tay của Thần ca sẽ gãy mất!”

Lời nói của Lăng Thần đứng chứng minh, Diệp Tiêu xấu hổ đến mức suýt nữa giấu luôn người vào trong áo Lăng Thần.

Lăng Thần ôm người, trong thanh âm mang theo ý cười nói, “Được rồi, về lại nóc xe của mày đi, không thấy Diệp Tiêu của chúng ta ngại đến mức không dám nhìn rồi à?”

Giang Xán Xán cười tủm tỉm hành lễ, “Yes sir, em quay lại ngay đây!”

Nhường ghế lái cho Giảm Lan, Giang Mộc mang tới một máy xét nghiệm y tế, sau khi xét nghiệm máu, anh thở phào nhẹ nhõm: “Độc tố sứa còn sót lại 9%, có thể gây chóng mặt, nôn mửa, buồn ngủ, đau chân tay. Em sẽ cảm thấy yếu, hai ngày nữa em sẽ ổn thôi.”

Diệp Tiêu thu tay lại, nghiêm túc nói lời cảm ơn: “Cám ơn Tiểu Mộc ca.”

Giang Mộc ôm dụng cụ khám bệnh đứng dậy,“Em nên cảm ơn Thần ca, Xán Xán không nói khoác đâu, từ lúc em hôn mê đến bây giờ, Thần ca vẫn luôn ôm em một giây cũng không buông.” Nói xong liền quay lại ghế lái.

Diệp Tiêu vẫn ngồi ở trên đùi Lăng Thần, mi rũ xuống, trong đầu đọc thử mấy cái, cuối cùng nói: “Cám ơn đội trưởng.”

Lăng Thần tựa vào thành xe cười khẽ: “Cám ơn chỉ có vậy thôi sao? Không muốn đưa thù lao gì cho tôi sao?”



Diệp Tiêu tỏ vẻ bối rối: “Nhưng em không có tiền.”

“Tôi biết em không có tiền.” Lăng Thần bỗng nhiên có chút bực bội, nhìn Diệp Tiêu đang nghiêm túc suy nghĩ thù lao đưa cho hắn, hắn quay mặt đi nói: “Quên đi, em bị thương là vì cứu tôi.” Hắn vuốt tóc Diệp Tiêu, cười nói: “Cám ơn em đã cứu mạng.”

Đôi mắt Diệp Tiêu cong cong như vầng trăng khuyết, “Không có gì!”

Lăng Thần bưng ấm quân đội tới, đút nước cho Diệp Tiêu như thường lệ, thản nhiên hỏi: “Em có quen ai ở Phù Du không?”

Diệp Tiêu uống mấy ngụm nước, chớp mắt, nghi hoặc nói: “Phù Du là ai?”

Lăng Thần: “Một tổ chức lính đánh thuê, tôi muốn hỏi em có biết hay không, nếu không thì quên đi.” Thấy Diệp Tiêu ngừng uống, hắn vặn nắp đặt lại chỗ cũ.

Diệp Tiêu không có thói quen đặt câu hỏi, cậu ngồi trên đùi Lăng Thần hơi xoay xoay. Đùi Lăng Thần bị mông cậu cọ đến phát ngứa, tay nhẹ nhàng bóp lấy eo cậu, “Làm sao đấy?”

Diệp Tiêu hơi xấu hổ, nhưng thật sự không nín được, “Đội trưởng, em muốn đi vệ sinh.”

“Hửm, muốn đi tiểu sao?” Lăng Thần nói Giảm Lan dừng xe bên đường, “Đi thôi, đội trưởng đi với em” Nhìn thấy Diệp Tiêu đỏ tai muốn nói, Lăng Thần nói thêm, “Em mới tỉnh không có sức, nếu em không đỡ được, đội trưởng có thể giúp em.”

Giang Xán Xán nghe thấy lời hắn nói cười tới mức mém nữa rớt từ trên nóc xe xuống đất, “Ha ha ha ha Thần ca lời cợt nhả của anh đỉnh thật đấy, thất kính thất kính rồi! Quả nhiên là do Cục Hai hạn chế khả năng phát huy của anh!”

Diệp Tiêu ban đầu nghe còn không hiểu, mãi sau mới phản ứng lại câu “Đỡ không được” của Lăng Thần rốt cuộc là đỡ cái gì, mặt nóng bừng lên. Cậu nhanh nhẹn bước xuống thùng xe, nhớ đến Lăng Thần nói muốn đi cùng mình liền ngoan ngoãn đừng chờ Lăng Thần.

Vào trong rừng cây giải quyết vấn đề sinh lý xong, lại tìm một dòng suối nhỏ để rửa tay, Diệp Tiêu dọc cả một đường đều không dám nói chuyện với Lăng Thần, cúi đầu tập trung bước đi.

Lăng Thần “Chậc” một tiếng, rút ​​ra một cọng cỏ, dùng ngón út làm một cái giỏ nhỏ cho Diệp Tiêu chơi, “Diệp Tiêu không để ý tới đội trưởng sao?”

Diệp Tiêu lắc đầu, “Em đâu có không để ý tới anh.”

Lăng Thần: “Vậy cười với đội trưởng một cái đi?”

Diệp Tiêu thực sự mỉm cười, nụ cười trong trẻo như ánh nắng xuyên qua kẽ lá.

Lăng Thần đút hai tay vào túi quần, thầm mắng trong đầu, nghiêm túc nói: “Đừng cười như vậy, người ta sẽ muốn bắt nạt em.”

Diệp Tiêu lắc lắc trường đao trong tay, “Không ai có thể bắt nạt em.”

Lăng Thần hỏi: “Vậy tôi thì sao?”

Diệp Tiêu mím môi, nghiêm túc không chút do dự nói: “Em sẽ không rút đao chém anh.”

Lăng Thần hỏi: “Nếu như tôi bắt nạt em thì thế nào?”

Diệp Tiêu không nói gì nhưng Lăng Thần đã hiểu, nhẹ nhàng hít một hơi, “Người khác bắt nạt em, em liền rút đao. Tôi bắt nạt em, em để kệ cho tôi bắt nạt. Bé con, như vậy không được đâu nhé, em đối với bất kì ai, bao gồm cả đội trưởng tôi đều cần phải đặt ra một điểm giới hạn. Nếu một ngày nào đó tôi chạm phải, em nhất định phải lấy Trạm Thủy xử tôi.”

Diệp Tiêu rất bướng, những chuyện cậu đã nhận thì sẽ không đổi, rõ ràng là không nghe, “Không đâu, anh sẽ không hại em, cũng sẽ không ép em làm chuyện em không muốn.”

“Mẹ kiếp.” Lăng Thần không có cách nào, hắn thấy lần nào Diệp Tiêu đều có thể dùng độ chính xác không gì sánh được mà gãi vào chỗ mềm nhất và ngứa nhất trong lòng.

Lúc này, Lăng Thần dừng lại, từ xa nhìn về phía năm người còn lại đang đậu bên cạnh xe bọc thép. Lưng thẳng, vai thả lỏng, hai tay đút túi quần, nửa nhắm mắt uể oải nhìn sang, giống như một con sói đầu đàn bị xâm phạm lãnh thổ.

Lăng Thần cùng Diệp Tiêu đến gần, thanh âm lạnh lùng: “Có chuyện gì sao?”

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người có mặt đều nhìn qua.