Khoảnh khắc chiếc xe bọc thép rách nát không có kính chắn gió lao ra khỏi Khu D, mọi liên lạc trở lại bình thường. Trời đã sáng, mặt trời còn chưa mọc, không khí se se lạnh.
Giang Xán Xán thò đầu ra khỏi cửa sổ trời của xe, hít một hơi thật mạnh và hú lên một cách khoa trương: “Cuối cùng cũng thoát ra khỏi nơi kỳ lạ đó!”
Không ai để ý đến gã.
Giang Xán Xán lùi về chỗ ngồi, vỗ cái đầu đinh của mình, cẩn thận liếc nhìn Lăng Thần đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng lo lắng. Nhưng gã không dám nói gì, chỉ đành lặng lẽ mở máy liên lạc nói chuyện riêng với Giảm Lan.
Giang Xán Xán: Từ lúc bạn nhỏ rời đi, sức lực của lão nam nhân của mất sạch! Đã gần ba ngày rồi mà vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng!
Giảm Lan ngồi ghế phụ ôm cây súng bắn tỉa bảo bối của mình ngủ bù, cảm giác máy liên lạc đeo trên cổ tay rung lên, cô không cần đoán cũng biết là ai.
Giảm Lan: Bà đây lái xe đến hơn nửa đêm, buồn ngủ lắm!
Giang Xán Xán: Hai người đều ở trên chỗ lái, để là một mình anh ở phía sau xe, sắp bị khí lạnh trên người Thần ca tỏa ra đông lạnh thành chó băng rồi! Đau khổ lắm!
Giảm Lan: Em đã nói là bà đây muốn ngủ bù!
Giang Xán Xán: Em nói thử xem bạn nhỏ đang làm gì? Không có Xán Xán ca nấu cơm cho em ấy thì em có đói không? Chỉ uống mỗi dịch bổ sung dinh dưỡng thì sẽ tẻ nhạt lắm.
Giảm Lan:......
Giang Xán Xán: Tâm trạng của Thần ca siêu siêu kém, không chỉ thế mà tối qua trước khi ngủ anh còn thấy ảnh theo thói quen pha một ly sữa ngọt cho bạn nhỏ, tiếc rằng bạn nhỏ không còn ở đây, Thần ca nhìn chằm chằm ghế một lúc, sau đó thì đổ sữa đi.
“Giảm Lan:......”
Giang Xán Xán: Không nói nữa, Thần ca liếc anh rồi.
Khuôn mặt Giảm Lan vô cùng thiếu ngủ, cực kì muốn xách Giang Xán Xán ra đánh một trận!
Tốc độ xe dần chậm lại, Giang Mộc nắm tay lái, hỏi: “Thần ca, bây giờ em gửi tín hiệu về trung tâm chỉ huy nhé?”
Lăng Thần mở mắt ra, “Ừ, gửi đi.” Viên kẹo sữa trong tay hắn đang linh hoạt chuyển động giữa các ngón tay. Mí mắt hắn rũ xuống, trông có vẻ uể oải, nhưng đường cong quai hàm chặt chẽ khiến toàn thân hắn có một lớp lạnh lẽo.
Sau khi đầu ngón tay gõ nhẹ trên bàn phím dừng lại, giọng nói của Giang Mộc lại vang lên: “Thần ca, kênh mã hóa nhận được một vài tin nhắn.”
“Kênh mã hóa?” Lăng Thần đứng dậy, giẫm giày quân đội đi tới ghế lái, hắn nhìn thấy dòng chữ “Không đủ quyền” hiển thị trên màn hình trong tay Giang Mộc.
Hắn cúi xuống, nhanh chóng nhập ba bộ mật khẩu vào hộp thanh, sau đó dòng chữ “Không đủ quyền” trên màn hình chuyển thành “Đã có quyền xem”, sau đó một tin nhắn ngắn gọn hiện lên.
Đồng tử của Lăng Thần co lại.
Trên màn hình hiển thị một câu rất ngắn gọn: “Nhớ tưới hoa trong nhà.” Tên là Bạch Hoành Vân, mẹ của Lăng Thần.
Giảm Lan ngồi ở ghế phụ nhìn sang nhìn, có chút kinh ngạc: “Tin nhắn là do giáo sư Bạch gửi tới? Chỉ là tưới hoa mà thôi. Sao giáo sư Bạch tại sao lại dùng kênh mã hóa của Cục Hai?”
Khuôn mặt Lăng Thần trở nên sắc bén, hơi thở xung quanh cũng trở nên lạnh lùng hơn, hắn lạnh lùng nói: “Mẹ anh bị dị ứng với phấn hoa, trong nhà cũng chưa bao giờ trồng hoa.”
Giảm Lan nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Trong xe bọc thép nhất thời không có người lên tiếng, cuối cùng Giang Mộc hỏi Lăng Thần: “Học viện Kỹ Thuật xảy ra chuyện gì à?”
Lăng Thần gật đầu khẳng định: “Chắc chắn là thế rồi.”
Cha mẹ của Lăng Thần đều là nhà khoa học trưởng của Học viện Kỹ thuật và tham gia xây dựng và cải tiến hệ thống Noah. Lăng Thần được cử đến Cục Hai khi hắn mới mười lăm tuổi và được Lương Lệnh tổng chỉ huy lúc đó đưa đi cùng, một phần lớn nguyên nhân là do quản lý cấp cao quyết định sử dụng Lăng Thần làm “con tin” để đảm bảo cha mẹ Lăng Thần sẽ không phản bội và tiết lộ bí mật.
Nhưng lần này, sau khi mang lõi khu vực của Khu D về, họ phải hộ tống nó đến Học viện Kỹ thuật để tiến hành nghiên cứu bí mật, dự án nghiên cứu do mẹ của Lăng Thần, giáo sư Bạch Hoành Vân chủ trì.
Nhưng bây giờ, tin nhắn này truyền qua kênh mã hóa, hiển nhiên là Bạch Hoành Vân nhắc nhở Lăng Thần, ở học viện Kỹ thuật đã xảy ra chuyện.
Giảm Lan hỏi: “Vậy chúng ta có đi học viện Kỹ thuật không?”
Lăng Thần không trả lời, ngược lại nói, “Giảm Lan, chú ý xem người nhà có liên lạc với em không.”
Ông nội và ba Giảm Lan vẫn còn đang giữ chức lớn, quân hàm cao. Nếu quân khu có chuyện, chỉ cần có cơ hội, chắc chắn sẽ gửi tin cho Giảm Lan.
Giảm Lan gật đầu, “Vâng ạ.”
Lúc này, thiết bị liên lạc hiện lên một hộp thoại, Giang Mộc nhẹ giọng nói, “Trung tâm chỉ huy muốn nói chuyện.”
Lăng Thần đứng thẳng, “Nhận đi.”
Ba giây sau, trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt nữ trẻ tuổi: “Đây là trung tâm chỉ huy, xin hãy báo cáo tình hình liên quan.”
Lăng Thần vẻ mặt lạnh lùng, “Nhiệm vụ đã hoàn thành, yêu cầu hỗ trợ. Nhiệm vụ cấp: SSS, đơn vị chịu trách nhiệm: Bộ An ninh Bộ chỉ huy hành quân Cục Hai, người phụ trách, Lăng Thần, chức danh, thiếu tướng, mã số, e311. Hoàn thành.”
“Đạ nhận được, xin đợi ở tại chỗ.”
Sau khi liên lạc bị cúp, trong xe bọc thép lại trở về yên tĩnh.
Giang Xán Xán đã sớm không thể ngồi yên, chen chúc lên ghế lái, “Thần ca, sao Xán gia em lại cảm thấy bất ổn thế này?” Gã nghĩ một hồi vẫn không nhịn được, “Chúng ta vất vả lắm mới thoái khỏi họng súng của đám Thánh Tài, mang lõi khu vực ra ngoài an toàn, nếu...... Nếu trung tâm chỉ huy và học viên kỹ thuật đều có chuyện xảy ra thì chúng ta có thể đến không, lỡ may lại tự mình đưa lõi khu vực về lại trong tay Thánh Tài thì sao?”
“Có thể.” Ánh mắt Lăng Thần rơi vào câu nói nhận được trên kênh mã hóa, không biết đang nghĩ gì.
Khi Giang Xán Xán nghe câu trả lời của Lăng Thần, gã cảm thấy hơi khó chịu, gã cầm K57 và hỏi một cách yếu ớt, “Chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta có thực sự có phải giao lại lõi khu vực không?” Gã đưa mắt về phía gương mặt bình tĩnh của Giang Mộc, từ bỏ sự vướng mắc, “Dù chúng ta có phải giao lại lõi khu vực trung tâm hay không thì em vẫn sẽ đi theo Thần ca, anh đi đâu em theo đó.”
Lăng Thần hỏi gã: “Nếu anh mang đồ chạy trốn thì mày có theo anh không?”
Giang Xán Xán cười hì hì, “Trốn thoát gì đó kích thích dữ dội!”
Khi Lăng Thần ngồi trở lại thùng xe, dựa vào thùng xe nhắm mắt nghỉ ngơi, Giang Xán Xán nhỏ giọng thở dài, “Nếu có bạn nhỏ ở đây thì tốt rồi, còn có thể dỗ ảnh, khí thế của Thần ca dữ tợn quá, dọa Xán gia tui dựng hết cả lông tơ!”
Giọng điệu nhỏ xuống, Giang Xán Xán bám lên ghế lái, “Hai người nói bạn nhỏ đi làm nhiệm vụ gì vậy? Khu D nguy hiểm như vậy, mà thôi, bạn nhỏ một mình đánh hai mươi người còn được......”
Thật hiếm khi Giang Xán Xán lải nhải một chuyện lâu đến vậy, Lăng Thần cũng không mở ngăn gã.
Không lâu sau, trên bản đồ ba chiều của xe xuất hiện ba chấm đỏ, Giang Mộc báo cáo: “Thần ca, có một chiếc xe đang đến gần, dự kiến sau ba phút nữa sẽ đến.”
Ba chiếc xe bán tải quân sự đỗ cách xe bọc thép không xa, cửa mở ra, một người đàn ông mặc quân phục khoảng ba mươi tuổi cùng ba người khác xuống xe, bước nhanh về phía vị trí xe bọc thép.
Lăng Thần nhìn nhóm người đó một lượt, nói: “Mấy đứa đợi anh ở trong xe.” Nói xong, mặc quân phục nhảy xuống xe, đi tới trước mặt bọn họ.
Hai người chào nhau theo kiểu quân đội.
“Xin chào chỉ huy Lăng, tôi là Phan vệ, phụ trách nhiệm vụ tiếp ứng lần này.”
Lăng Thần liếc nhìn huân chương của đối phương, “Xin chào, Phan thiếu tá, trước kia tôi chưa từng gặp anh.”
Phan Vệ thấp hơn Lăng Thần một khúc, so với hầu hết mọi người trong quân khu thì làn da của gã ta hơi nhợt nhạt, nụ cười trên mặt chưa tắt, “Chỉ huy Lăng chưa từng gặp tôi là bình thường, khi tôi đến nhận chức ở chỉ huy trung tâm thì ngài đã dẫn đội vào khu D để chấp hành nhiệm vụ, vừa lúc bỏ lỡ.”
Lăng Thần: “Đã điều động đến trung tâm chỉ huy được một tháng rồi à?”
Phan Vệ mỉm cười trả lời: “Vâng.”
Lăng Thần gật đầu, “Thế sao.” Hắn không nói gì nữa, hỏi chuyện chính, “Kế hoạch tiếp theo là gì?”
Phan Vệ vội vàng trả lời: “Tôi sẽ dẫn đội hộ tống anh về trung tâm chỉ huy quận 1. Lãnh đạo và chuyên gia của Học viện Kỹ thuật đang đợi anh.”
Lăng Thần đưa ra chỉ dẫn ngắn gọn: “Đi thôi.”
Phía trước là một chiếc xe bán tải quân sự mở đường, hai chiếc nữa theo sau, Giang Xán Xán thấp giọng nói: “Vì an toàn, từ trước đến nay luôn phái người quen đi tiếp ứng nhiệm vụ SSS, sao Xán gia em không có ấn tượng gì với tên họ Phan kia nhỉ, mới vào trung tâm chỉ huy có một tháng mà đã ra ngoài nhận nhiệm vụ rồi à? Trung tâm chỉ huy hết người rồi hay sao thế? Mấy người ngồi trong xe em cũng chưa từng gặp trước đây.”
Lăng Thần hỏi hắn, “Có thấy rõ có bao nhiêu người đến không?”
Giang Xán Xán gật đầu: “Đương nhiên là rõ, thêm họ Phan kia thì có tổng cộng mười hai người. Mỗi một chiếc xe có bốn người, đều được trang bị đẩy đủ, không biết trình độ đánh nhau thế nào.”
Giang Mộc trả lời câu hỏi trước của Giang Xán Xán, “Có lẽ trung tâm chỉ huy thật sự không cón cách nào phát người chúng ta quen đến tiếp ứng nữa.”
Giang Xán Xán nghiêm mặt, vẻ mặt không tốt lắm, gã mắng một câu rồi không nói nữa.
Lăng Thần nhìn chiếc xe bán tải quân sự đang chạy phía trước, đột nhiên ra lệnh: “Giảm Lan lái xe. Tiểu Mộc, em thử xem có thể vào được mạng nội bộ phụ trợ của quân khu không.”
Giang Mộc nhanh chóng đổi vị trí với Giảm Lan, nhanh chóng gõ bàn phím, trên màn hình hiện ra một loạt chỉ dẫn, Giang Mộc nói giọng trầm trầm: “Trên xe bọn họ có một thiết bị che chắn tín hiệu đặc biệt.”
Lăng Thần: “Có thể đột phá không?”
Giang Mộc: “Có thể, cho em một phút.”
Một phút sau, Giang Mộc không ngừng tay: “Đã kết nối với phần phụ trợ của mạng nội bộ quân khu.”
Lăng Thần: “Không cần dùng hình thức quyền hạn, đi qua hệ thống cửa sau, đọc thông báo bí mật.”
Rất nhanh, ngón tay gõ gõ âm thanh đột nhiên dừng lại, Giang Mộc ngẩng đầu lên, “Tìm được rồi, một tin tức bí mật cấp SS, một số nhà khoa học của Học viện Kỹ thuật đã đào tẩu, có đính kèm một danh sách.”
Vẻ mặt Giang Xán Xán giống như bị nghẹn, nói không rõ ràng, “Má...... má nó, nhà khoa học của Học viện Kỹ thuật...... Đào tẩu? Chuyện kì là gì đây?” Gã lẩm bẩm, “Chẳng phải Xán gia tui chỉ mới vào khu D một chuyến à, sao ra ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Lăng Thần không chút thay đổi, nắn ngón tay, “Trong danh sách có bao gồm ba mẹ anh không?”
Giang Mộc: “Có, có giáo sư Lăng Định Nam và giáo sư Bạch Hoành Vân.”
Lăng Thần: “Bí mật cấp SS, điều này có nghĩa là chỉ có một số rất ít lãnh đạo cấp cao biết về nó và nó được giữ bí mật cả trong lẫn ngoài.”
Giang Xán Xán gật đầu lung tung, “Nó phải được giữ bí mật. Nếu tin tức này được tiết lộ, nó sẽ gây ra sự hoảng loạn chỉ trong vòng vài phút. Học viện Kỹ thuật là nơi hệ thống Noah được phát triển và duy trì!”
Gã nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi, “Cha mẹ Thần ca là viện trưởng Học viện Kỹ thuật, họ đã... rời đi. Còn lõi khu vực chúng ta mang về thì sao?”
Vẻ mặt Lăng Thần lại thoải mái hơn, thậm chí còn mỉm cười nói: “Mấy đứa có muốn cùng nhau làm gì đó không?”
Khu D.
Khi Diệp Tiêu tỉnh lại, cậu cảm thấy có chút lạnh. Cậu quấn chặt chiếc áo khoác chiến đầu màu đen trên người, ôm trường đao ngồi dậy.
Nơi hắn qua đêm là một cái hang động không sâu, một mình cậu ngủ cũng đủ. Tuy nhiên, cậu đã hai đêm liên tiếp ngủ không ngon giấc, không còn chút sức lực nào.
Nhớ tới những lời Lăng Thần nói sáng ngày hôm đó, dặn cậu lúc một mình đừng chịu đói, Diệp Tiêu nghĩ một hồi vẫn lấy dịch dinh dưỡng từ trong chiếc ba lô màu đen ra, một ngụm uống hết, rất nhanh đã thấy no.
Cậu ôm con thỏ chạm khắc bằng gỗ treo trên bao, có chút thơ thẩn. Trước kia cậu có thể ngủ trên cỏ, trên cây, bên bờ sông, bất cứ nơi đâu, nhưng bây giờ xem ra không thể, hình thành thói quen thì dễ, nhưng lại đặc biệt khó bỏ, không có hơi thở của Lăng Thần ở bên cạnh, cậu thật sự đã khó ngủ cả đêm.
Diệp Tiêu cúi đầu, ngửi mùi hương thuộc về Lăng Thần trên áo khoác, nhận ra mùi đã vơi bớt.
Trong lòng có chút mất mát, Diệp Tiêu đứng dậy, khoác ba lô lên lưng, chui ra khỏi hang động. Bên ngoài trời đã sáng, cậu đoán Lăng Thần và những người khác đã rời khỏi khu D rồi.
Thật tốt, lúc này Giang Mộc và Giang Xán Xán không chết, Giảm Lan cũng còn sống.
Thất thần thêm một lúc, Diệp Tiêu nhanh nhẹn nhảy xuống đất, xác định phương hướng, tiếp tục đi về phía trước.
Gần giữa trưa, Diệp Tiêu leo lên cành cây lớn ngồi xuống nghỉ ngơi, nhắm mắt lại, trong lòng kêu lên: “Noah.”
Cậu kiên nhẫn chờ đợi, hơn mười giây sau, bên tai vang lên âm thanh điện tử máy móc: “Xin chào, Diệp Tiêu.”