Lần Trọng Sinh Thứ Ba

Chương 41





Tất cả những nỗi sợ hãi, sợ mất mát trước đây giờ phút này đã chuyển hóa thành ham muốn uy hiếp, cuối cùng bị đè nén chặt chẽ trong đáy lòng.

Không thể dọa em ấy được.

Lăng Thần thật sự nhịn không được, hắn vốn là dự định sau khi giao lại lõi khu vực cho mẹ mình mới nói chuyện này với Diệp Tiêu. Một khi hắn mở miệng, hắn sẽ phải chịu trách nhiệm cho tình cảm này. Lúc này, khắp nơi đều có nguy hiểm, có thể một ngày nào đó hắn sẽ nằm ở đâu đó và không bao giờ đứng dậy được nữa.

Nhưng có một số cảm xúc bộc phát quá nhanh, giống như nước lũ vỡ bờ không thể ngăn cản.

Nhưng hắn cũng không hối hận, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ nhường người mình thích cho bất kì ai khác. Từ lần đầu tiên gặp Diệp Tiêu, hắn đã muốn bảo vệ người này ở bên cạnh, chẳng qua bây giờ hắn chỉ muốn bảo vệ cậu ở nơi mềm yếu nhất trong lòng mình.

Vốn tưởng rằng mình sẽ chết trẻ, kiếp này vẫn độc thân, nhưng bây giờ xem ra mình phải phấn đấu sống lâu trăm tuổi mới được - không thể để bé con khóc.

Cách đó không xa truyền đến tiếng nổ lớn, trong máy liên lạc vang lên tiếng chửi rủa hung bạo của Giảm Lan, "Chết tiệt, đám bom này không cần tiền sao!"

Sau đó là Giang Xán Xán hét lên, "Thần ca Thần ca hai người đâu rồi? Xán gia em sắp không kìm nổi chỗ này nữa! Mẹ nó, lại nổ nữa!"

Lăng Thần không hề bị ảnh hưởng chút nào, hắn vẫn đặt ngón tay lên môi dưới ẩm ướt của Diệp Tiêu, xoa xoa hai lần. Khi màu môi trở nên tối hơn, hắn ghé sát vào tai Diệp Tiêu nói:, "Đội trưởng đi trước, lần này bé con tự cầm nhé, lần sau đội trưởng sẽ cầm giúp em."

Diệp Tiêu có chút ngơ ngác, nhìn thấy hắn xoay người, vô thức túm lấy quần áo của Lăng Thần. Lăng Thần quay người, cười hỏi: "Muốn tôi giúp em sao?"

Diệp Tiêu tay lập tức buông anh ra, "Không phải, em...... Em tự cầm."

Hoang dã cùng cỏ khô, xa xa có núi có mây, Lăng Thần đút một tay vào túi quần, tay phải nâng cằm Diệp Tiêu, nghiêng người hôn lên môi cậu, "Không phải ảo giác."

Sau khi Lăng Thần rời đi, Diệp Tiêu đứng ở nơi đó, sờ lên môi mình, đôi mắt cong thành hình cung, mỉm cười.

Khi Lăng Thần nhắc nhở họ rằng có thể có một cuộc mai phục, Giang Xán Xán lợi dụng sự vắng mặt của boss, hèn nhát tò mò yêu cầu Giảm Lan kể một câu chuyện ma khác. Giảm Lan đang tâm trạng rất tốt và đang định kể một câu chuyện đáng sợ để hù dọa Giang Xán Xán thì máy liên lạc reo lên.

"Có thể có mai phục."

Giang Xán Xán vỗ cái đầu đinh của mình một cái, "Má nó, đây mới là chuyện ma này!"

Giang Mộc xoay người đi vào trong xe thiết giáp, kiểm tra dụng cụ, "Không có phản ứng nhiệt, là cựu chiến binh, hắn mang theo thứ gì đó che chắn phát hiện."

Tư thế lười nhát của Giảm Lan giống hệt như Lăng Thần, cô ngậm một cọng cỏ trong miệng, nhìn xung quanh: "Những người tới đây chắc chắn không chắc có thể đánh bại chúng ta nên muốn ra tay xảo quyệt, lặng lẽ bao vây chúng ta. Chậc chậc, ai ngờ đâu xui quá, bị Thần ca phát hiện."

Cô lấy cọng cỏ ra khỏi miệng, búng ngón tay mấy cái rồi nói: "Lão đại là người bắt đầu trước, em sẽ bắn ngẫu nhiên vài phát thử xem."

Giang Xán Xán tích cực tham gia, "Hãy cùng nhau làm chuyện đó đi!"

Hai người không chỉ tấu nói rất hợp nhau mà còn có sự hiểu biết ngầm trong đánh nhau, tựa lưng vào nhau không nói gì, họ chọn một hướng và bắn vài phát "đùng đùng đùng."

Giảm Lan: "Bảy phát súng, trúng ba phát."

Giang Xán Xán cười hì hì trả lời, "Tám phát, trúng bốn, cảm ơn người anh em!"



Từ lúc biết có phục kích cho đến lúc nổ súng chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn khiến đối thủ gần như không có cơ hội phản ứng. Đối thủ cũng biết mình đã bị lộ nên đơn giản không trốn nữa, lựu đạn không cần tiền lao về phía Giảm Lan và những người khác.

Giang Xán Xán vô cùng ngay thẳng, "Bọn chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi, muốn đánh thì đánh trước mặt tao nè!"

Lời cuối cùng chưa kịp nói ra, hắn đã đi theo Giảm Lan trốn sau cửa xe. Khi Lăng Thần cải tiến chiếc xe này, hắn rất sẵn lòng bỏ tiền ra, ngay cả cửa xe cũng được làm bằng vật liệu chống đạn tốt nhất, điều này vô cùng có ích để cửa xe trở thành tấm chắn tốt nhất.

Giảm Lan trốn xong thì khẽ thò đầu ra nhìn chằm chằm người tới, thị lực của cô nàng tốt, lại nhạy cảm với mặt người, "Hai người vừa mới chạy ra sao lại quen mắt như vậy ——" cô đột nhiên nhớ ra, "Người ở Sư Tử Đỏ! Bọn tội phạm bị truy nã kìa!"

"Hả?" Giang Xán Xán trông xe không vào sòng bạc, vẻ mặt chẳng hiểu ra sao, "Tội phạm bị truy nã gì?"

Giang Mộc giải thích, "Lúc tụi tôi đi mua vũ khí ở Sư Tử Đỏ, trong sòng bạc có rất nhiều tội phạm bị truy nã, có thể là do có người nhận ra chúng ta là ai nên mới đuổi theo."

Giảm Lan bổ sung, "Những tụi thế này này rất quý trọng mạng sống của mình. Nếu bây giờ bọn chúng dám truy đuổi chúng ta, điều đó có nghĩa là Thánh Tài đã tốn rất nhiều tiền để bắt được chúng ta. Nhưng kỹ năng chiến đấu của chúng tệ vãi chưởng!"

Giang Xán Xán vặn cổ, nhìn chằm chằm phía đối diện, "Dám đánh chủ ý lên người Xán gia hả, để ông đây dạy cho họ một bài học!"

Tiếp theo, Giang Mộc điều khiển tổ súng máy gắn trên xe nổi lên, mạnh mẽ mở lưới hỏa lực, chặn nhịp tấn công của kẻ địch. Giảm Lan đứng ở phía sau vui vẻ ném hai quả bom: "Em thích cách đánh xa hoa này! Dù sao cũng không phải tiền của em bị đốt!"

Nhưng mà thời gian vui vẻ quá mức ngắn ngủi, Giang Mộc đột nhiên lạnh lùng nói, "Nằm sấp xuống!"

Giang Xán Xán và Giảm Lan phản ứng cực nhanh, trực tiếp ngã nằm xuống đất rồi lăn xuống gần xe để trốn, trong một hơi thở, một tiếng "Ầm ——" vang lên, mặt đất rung chuyển. Giang Xán Xán quay đầu lại, thấy mảnh vụn và sỏi nằm rải rác khắp nơi, không biết đã tạo ra được mấy cái hố.

Lo lắng sẽ có đợt pháo kích thứ hai, hai người rúc vào gầm xe không chịu ra ngoài, quả nhiên một lúc sau, một quả bom khác lại phát nổ gần đó, khiến hai tai gần như ù đi.

Lăng Thần quay lại ngay lúc đó, tâm trạng hắn rất tốt, đôi chân đeo ủng quân đội đạp vào khung xe hổ răng kiếm, "Chậc, có muốn ông đây kéo hai đứa ra không?"

Thấy Lăng Thần đã quay lại, hai người chẳng hiểu sao mà thấy bình tĩnh hơn, Giang Xán Xán bò ra ngoài trước, kể lại, "Má nó, đối phương hoàn toàn đến để khoe mình giàu như chó! Đối phó với mấy người chúng ta thôi mà có cần dùng đồ dữ vậy không? Không cần! Tiền đốt nhiều tới hoảng!"

Lăng Thần dễ nói chuyện đến kì lạ, "Được rồi, vũ khí muốn dùng gì thì dùng, muốn ném thế nào thì ném."

Giang Xán Xán nhạy cảm nhận ra có gì đó không thích hợp, gã vừa trốn đạn vừa hỏi, "Thần ca anh có chuyện gì đó! Cái vẻ mặt đắc ý hớn hở này của anh chắc chắn là có vấn đề!"

Lăng Thần không để ý đến gã, ngồi vào phòng điều khiển, "Để anh nhắm."

Giang Mộc nhường chỗ.

Vì thế người đối diện phát hiện, không giống như những lần bắn trước không yêu cầu độ chính xác, lần này, nơi đội súng máy nhắm vào, thương vong vô cùng nặng nề.

Thấy đối phương đột nhiên ngừng bắn và ra hiệu đầu hàng, Giảm Lan hỏi Lăng Thần: "Thần ca, đối phương đã đầu hàng rồi, anh có muốn dừng không?"

Lăng Thần: "Anh thiếu đạn cho em sao? Đánh tiếp."

Giảm Lan cũng có ý tương tự, cô không tin những người đối diện thật sự sẵn sàng đầu hàng. Hơn nữa, trước đây ở Sư Tử Đỏ không có cách nào bắt được những tên tội phạm bị truy nã này, nhưng bây giờ chúng đã tự ý đến trước cửa nhà họ rồi, liệu họ có thể lòng đầy thương xót thả ra sao? Vì vậy, Giảm Lan tiếp tục vui vẻ chơi trò ném mìn với Giang Xán Xán.

Khi Diệp Tiêu quay lại nhìn thấy tình cảnh này thì phát khờ, Lăng Thần gọi cậu ở ghế lại, "Bé con, lại đây."

Xác định Giang Xán Xán cùng Giảm Lan không cần giúp, Diệp Tiêu chui vào trong xe, ngồi xuống bên cạnh Lăng Thần, "Đội trưởng?"

"Lại đây, đội trưởng dạy em sử dụng súng máy gắn trên xe." Nói xong, Lăng Thần vỗ vỗ đùi mình.

Diệp Tiêu không nhúc nhích.



Lăng Thần nhìn cậu, "Hửm?"

Bên tai Diệp Tiêu đỏ ửng, nhưng vẫn ngồi lên.

Lăng Thần ôm người vào trong ngực, cầm tay cậu đặt lên cần điều khiển, di chuyển ống ngắm đến trước mặt Diệp Tiêu, nói vào tai cậu: "...Đúng vậy, nhấn giữ cái này để phóng, nhấn nút này, viên đạn sẽ được bắn ra và thiết bị sẽ tự động điều chỉnh quỹ đạo..."

Giang Xán Xán cùng Giảm Lan không biết Lăng Thần đang tiến hành hoạt động giảng dạy tạm thời, họ thấy súng máy gắn trên xe cứ như bị động kinh, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trải nghiệm ném mìn, liên tục phản đối, "Thần ca con mẹ nó anh có thể nghiêm túc một chút hay không!"

Giang Mộc trả lời vấn đề thay cho Lăng Thần vốn không có ý định để ý đến mấy người này, "Thần ca đang nghiêm túc giảng dạy chuyện tình yêu."

Vẻ mặt Giang Xán Xán cùng Giảm Lan đầy mờ mịt, giảng dạy chuyện tình yêu?

Sau khi cuộc chiến kết thúc, Giang Xán Xán cùng Giảm Lan vọt tới bên cạnh cửa xe, thấy ở ghế lại Lăng Thần đang ôm Diệp Tiêu, dạy cậu từng bước cách tự điều chỉnh quỹ đạo của bộ phận súng máy khi nó có lỗi.

Giang Xán Xán nhéo cánh tay Giảm Lan, "Đau không?"

Giảm Lan sắc mặt ngưng trọng gật đầu, "Đau!"

Hai người đều không ổn, Giang Xán Xán vô cùng đau đớn, "Thần ca, ranh giới giữa cầm và thú của anh đang vô cùng nguy hiểm!"

Vẻ mặt Lăng Thần có thể nói là ôn hoà: "Cầm và thú?"

Giảm Lan ở bên cạnh viết chú thích: "Bởi vì Thần ca anh đã bị tụi em đã ra khỏi phạm trù nhân loại!"

Để ngăn chặn bất kỳ ai đuổi kịp và chặn đường, Giang Xán Xán đã quay tay lái và lái xe rất nhanh về phía Khu D. Không lâu sau, đường biên giới đã hiện ra, Giang Xán Xán đạp ga và vượt biên thẳng vào Khu D.

Đi thêm đoạn nữa, gã bỗng nhiên giảm bớt tốc độ xe, "Mọi người có ai thấy lạnh không?" Chẳng lẽ là di chứng của chuyện ma còn sót lại?

Giang Mộc nhắc nhở, "Nhiệt độ bên ngoài đã xuống dưới mười độ." Nói xong, anh đưa một chiếc áo khoác chiến đầu cho Giang Xán Xán, "Mặc vào."

"Quả nhiên D khu vẫn kỳ lạ như dị!" Giang Xán Xán mặc áo khoác, "Em trai của tui quả nhiên đáng yêu nhất!"

Xe dừng lại ở bờ sông, bổ sung nước ngọt. Lăng Thần vòng qua vai Diệp Tiêu, kéo cậu qua một bên.

Tình huống trước đó không có thời gian để nói, sau đó bọn họ ngồi trên xe suốt, không tiện nói chuyện, lúc này Lăng Thần mới hỏi: "Tôi hôn em trong rừng, em có ghét không?"

Diệp Tiêu lúng túng cử động ngón tay, nhưng vẫn đáp:, "...... Không ghét."

Khóe môi Lăng Thần nhếch lên một nụ cười rõ ràng: "Không ghét thì thích."

Hắn tiến lên một bước, dùng một tay rất mạnh mẽ ôm lấy vòng eo thon gọn của Diệp Tiêu, cúi đầu hôn cậu lần nữa. Tuy nhiên lực tác động nhẹ nhàng, thời gian ngắn và không sâu. Sau khi thả môi ra, hắn vẫn dựa rất gần, rúc vào chóp mũi, không bỏ sót một chút biến đổi nào trên biểu tình của Diệp Tiêu.

"Bé con của chúng ta có biết yêu là gì không?"

Diệp Tiêu thành thật lắc đầu, "Không ạ." Không có ai dạy cậu, cậu cũng chưa thấy bao giờ.

Lăng Thần không bất ngờ trước câu trả lời này, lại hỏi, "Biết yêu đương là như thế nào không?"

"Không ạ."

"Không sao, anh dạy cho em."