Lần Trọng Sinh Thứ Ba

Chương 47: Cái đuôi nhỏ thứ bốn mươi bảy




Ngoài cửa sổ là màn đêm bao la, dường như có một con quái vật ẩn sau ánh đèn pha màu trắng.

Giảm Lan luôn thiếu đi những cảm xúc tinh tế của phụ nữ, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Lăng Thần và Diệp Tiêu nói chuyện, cô hiếm khi có chút buồn bã.

Cô chỉ mới quen Diệp Tiêu lúc trở lại đội giữa chừng, nhưng sau khi thân thiết một khoảng thời gian như vậy thì cô cũng biết Diệp Tiêu dính Lăng Thần tới nhường nào, không, phải nói Thần ca của bọn họ quấn lấy Diệp Tiêu tới nhường nào.

Hai người họ, cũng không biết là ai ăn sạch ai.

Sự chia ly trong thực tế luôn vội vã và không có nhiều thời gian để bộc lộ cảm xúc, giải thích thêm.

Lăng Thần cười nói: "Tôi tin bé con của chúng ta có thể tự bảo vệ mình, bé con cũng phải tin rằng đội trưởng có thể tự bảo vệ mình, được không em?"

Hắn thở hắt ra, dùng ngón tay chạm vào môi Diệp Tiêu, hạ giọng nói: "Xin lỗi, tôi lại để em rời xa tôi."

Diệp Tiêu lắc đầu, cậu biết Lăng Thần muốn bảo vệ cậu, cũng giống như cậu muốn bảo vệ Lăng Thần vậy.

"Em tin anh."

"Ừ." Lăng Thần lại nở nụ cười không nghiêm túc, "Hôn một cái nhé?"

Diệp Tiêu ghé lại gần hôn lên môi Lăng Thần một cái.

Bình minh, sương mù bay mù mịt trong rừng cây, Đổng Linh Linh đang sắp xếp nhật ký mấy ngày nay, "Mặc dù vô tình đột nhập vào khu D là xui xẻo, nhưng tôi nhìn thấy rất nhiều loại thực vật mà trước đây tôi chưa từng thấy qua."

Nhận ra xe đột nhiên dừng lại, cô ngẩng đầu, nhìn theo hướng mắt của Vu Phi Nhạc, "Ủa, bạn nhỏ?"

Đẩy cửa xe nhảy xuống, Đổng Linh Linh chạy tới, đứng trước mặt Diệp Tiêu, "Sao cậu chỉ còn có một mình? Mấy người Giảm Lan đâu?" Sợ bị lạc, bọn họ đi theo vết bánh xe của xe Lăng Thần để lại, không ngờ sẽ gặp phải Diệp Tiêu.

Tóc Diệp Tiêu hơi ướt vì sương mù, đôi mắt trong veo như đá hắc thạch rơi xuống nước. Trên vai đeo một chiếc ba lô, khiến cậu cảm thấy đáng thương không thể giải thích được.

Đổng Linh Linh suy nghĩ một chút, đoán chừng nhất định đã xảy ra chuyện gì không tốt, ấm áp nói: "Hay là cậu lên xe của chúng tôi trước, rời khỏi chỗ này rồi hẵng nói tiếp nhé?"

Bọn họ luôn đoán xem nhóm Giảm Lam làm nghề gì, họ có súng, kỹ năng tốt và khí chất mạnh mẽ, dự đoán được nhiều người bình chọn nhất là họ là lính đánh thuê, mọi người đều đồng ý rằng họ không thể là quân đội chính quy vì nghị lực và tinh thần của họ quá khác nhau.

Vì vậy cô thắc mắc liệu Giảm Lan và những người khác vừa bước ra có gặp phải kẻ thù hay không, chỉ có Diệp Tiêu trốn thoát.

Diệp Tiêu và Đổng Linh Linh cùng nhau lên xe.

Chiếc xe tải vẫn còn rách nát nhưng trước đó Giang Xán Xán đã nhiệt tình giúp sửa chữa để đảm bảo nó không bị vỡ vụn trên đường. Bên trong xe rất khác với xe của Lăng Thần, khắp nơi chất đầy những thùng chứa đặc biệt, mẫu vật hoặc chiết xuất của các loại thực vật.

Khâu Quảng Hàn có ấn tượng rất tốt với nhóm người Lăng Thần, thấy Đổng Linh Linh dẫn Diệp Tiêu lên xe, ông nở nụ cười dịu dàng, "Có đói bụng không? Chúng tôi còn đồ ăn đấy."

Diệp Tiêu ngồi xong, lắc đầu, "Cảm ơn chú, tôi uống dịch bổ sung dinh dưỡng rồi, không đói."

Cậu đã đồng ý với Lăng Thần, sẽ không để mình chịu đói.

Khâu Quảng Hàn không kết hôn cũng không có con, trước giờ đều chăm chút cho hậu bối, đặc biệt là đối với người còn nhỏ tuổi như Diệp Tiêu, vừa ngoan lại vừa lễ phép, vô cùng dễ mềm lòng, "Bây giờ chúng tôi phải quay lại viện nghiên cứu để xử lý các mẫu vật đã thu thập được và đem nộp các bản ghi chú khác nhau. Viện nghiên cứu ở thành phố A, rất gần khu quân sự, không xa lắm. Nếu không có nơi để đi, tạm thời cậu có thể ở lại với chúng tôi trước."

Diệp Tiêu chớp chớp mắt, "Cạnh khu quân sự?"

Vu Phi Nhạc cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện, giải thích, "Chúng tôi là Công Trình Viện cấp dưới viện nghiên cứu, chuyên nghiên cứu thực vật, cho nên rất gần quân khu."

Diệp Tiêu nắm được từ mấu chốt, cậu nhớ tới mẹ của Lăng Thần - Bạch Hoành Vân là người học viện Kỹ thuật, người đưa đám người Lăng Thần đi chính là trung tâm chỉ huy của quân khu.



Cậu chợt hiểu lí do vì sao Lăng Thần lại muốn để cậu đi tìm Khâu Quảng Hàn.

"Tôi thật sự có thể đi cùng mọi người không? Tôi tạm thời không có chỗ nào để đi." Cậu khẽ dừng lại, vẻ mặt rất mất mát, "Tôi tạm thời không tìm được đội trưởng."

Đổng Linh Linh cẩn thận hỏi, "Có hơi vô duyên nhưng tôi có thể hỏi mọi người làm nghề gì không?"

Diệp Tiêu nhớ lại lời Giang Xán Xán nói lúc trước, "Chúng tôi là lính đánh thuê, tên Đao Nhọn, tổng cộng có năm người."

Đổng Linh Linh nhìn còn dáng người gầy gò của Diệp Tiêu, có chút thổn thức, "Sao cậu nhỏ như vậy mà đã làm lính đánh thuê? Ba mẹ cậu không quan tâm sao?"

Diệp Tiêu trả lời, "Tôi là cô nhi, từ nhỏ đã sống ở cô nhi viện, không có ba mẹ."

Đổng Linh Linh sợ làm cho Diệp Tiêu thương tâm, vội vàng ngậm miệng, chỉ là ánh mắt nhìn Diệp Tiêu thêm vài phần lo lắng quan tâm.

Cuối cùng là Khâu Quảng Hàn quyết định, "Lúc trước tôi đã đồng ý với Lăng đội có thể giúp được chuyện gì nhất định sẽ giúp. Nếu cậu không chê thì cứ về với chúng tôi đã nhé."

Diệp Tiêu nghiêm túc nói cảm ơn, "Cảm ơn thầy Khâu."

Ở bên kia, chiếc xe chở Lăng Thần và những người khác đã thành công tiến vào thành phố A. Qua vài lời nghe được, hắn biết được rằng, đúng như hắn đoán, trung tâm chỉ huy của quận 5 quả thực chật kín người dọc theo đường biên giới, dù có chim bay ra khỏi khu D thì người ta cũng phải năng lại để xem chủng loài của nó là gì.

Nhưng cũng may, tìm được bọn họ rồi thì những ngưởi canh giữ ở đường biên giới cũng sẽ rút lui. Đợi đến bình minh, Diệp Tiêu đi ra sẽ không có chuyện gì.

Tay trái Giảm Lan bị còng, cố định trên vách thùng xe, cô không hề cảm thấy chút nguy hiểm nào, cười hì hì nói chuyện, "Cũng ra vẻ ghê, không ngờ bà đây cũng có một ngày có thể trải nghiệm cảm giác kiểu bắt giữ bao vây này, đãi ngộ quá tốt."

Cô vừa nói chuyện vừa chuyển động tay bị còng đập từng cái một vào vách thùng xe, ra hiệu, "Chạy hay không đây?"

Lăng Thần trả lời ngắn gọn, "Tùy tình huống."

Nghe thấy âm thanh gõ "bộp bộp", người trên hàng ghế lái quay đầu lại quát, "Đừng có gõ!"

Lăng Thần ngước mắt nhìn qua. Ngoại hình và khí chất của hắn toát ra vẻ hung hãn sắc bén, mặc dù hắn đang ngồi và thậm chí còn bị còng kim loại ở tay trái, nhưng điều đó tạo cho mọi người ấn tượng rằng hắn có thể thoát khỏi sự kiềm chế của mình bất cứ lúc nào và lao tới giết người.

Người lính lên tiếng sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng đóng vách ngăn của xe lại.

Giang Xán Xán cười dậm chân, "Ha ha ha, wuli Thần ca có thể khiến em bé khóc đêm đó!"

Lăng Thần không nói nữa, nhắm mắt dưỡng thần.

Nhìn thấy Lăng Thần cứ như đổi tính, vô cùng Phật hệ, Giang Xán Xán vui vẻ ghé sát cùng với Giảm Lan nhỏ giọng tám nhảm, vẫn cứ vui vẻ như bình thường——mấy người của Cục Hai cũng táo bạo và liều lĩnh ghê, chút chuyện thế này nếu tìm cách trốn thì tổn hại quá, còn không bằng thoải mái đi theo rồi tìm cơ hội phản kháng còn hơn.

Đoàn xe chắc chắn đã tiến vào trung tâm chỉ huy - xe không có cửa sổ nên đám người Lăng Thần chỉ có thể dựa vào suy đoán. Sự thật đã chứng minh suy đoán đó là đúng, sau khi qua đợt kiểm tra phức tạp, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại. Một hai tiếng sau, cửa xe mở ra, có người lần lượt đi tới, lần lượt mở còng tay cho nhóm Lăng Thần.

Một đám người xuống xe, không để ý đến những họng súng đen kịt xung quanh, Lăng Thần đứng đó, nhìn người đi về phía mình, chào hỏi: "Thiếu tá Triệu, đã lâu không gặp, món quà này quả thực đủ lớn. "

Người tới là một người đàn ông bốn mươi tuổi, bụng phệ bước nhanh tới, da thịt trên mặt gồ ghề. Trên mặt ông ta lộ ra nụ cười: "Chỉ huy Lăng, thật là đã lâu không gặp!"

Lăng Thần chẳng hề có ý muốn cười, "Nói cho tôi nghe thử xem bày trò lớn như vậy để làm cái gì đây? Ông đây còn cho rằng có phải mình trộm 5 tỷ nhân dân tệ tiền hối lộ rồi chạy trốn luôn đây."

Thiếu tá Triệu nói không ngừng, "Nhìn anh nói kìa, sao có thể!" Sắc mặt ông ta hơi thay đổi, hạ giọng như muốn trao đổi bí mật gì đó: "Nhưng thật sự có người đã lấy đi 5 tỷ nhân dân tệ."

Lăng Thần híp mắt, nhỏ giọng hỏi, "Tin tức mới à? Đã lâu rồi chưa về, mọi thứ đều mù tịt, người mới ra khỏi khu D đã bị anh dẫn về đây, rốt cuộc là ai chạy mà lấy nhiều tiền tới thế?"

Giọng nói của thiếu tá Triệu càng nhỏ hơn, vừa nói vừa quan sát sắc mặt Lăng Thần, "Đó là giáo sư Bạch Hoành Vân và giáo sư Lăng Định Năm từ Chi nhánh Dự án Trái đất của Học viện Kỹ thuật. Người ta nói rằng họ đã đến Quận 5 sau khi đào tẩu. Nhưng chúng tôi gần đã lật sạch bách quận 5, tìm khắp nơi cũng không tìm thấy ai." Ông ta dùng ngón tay ra hiệu: "Hơn 50 tỷ đúng không? Hay hơn 500 tỷ."

Nếu chưa bị bắt thì có thể là bị bắt bí mật và chưa bị công khai, hoặc cũng có thể là chưa bị bắt. Một khả năng khác là muốn lừa dối hắn để xem liệu hắn có biết tung tích của bố mẹ mình hay không.

Lăng Thần ngoài cười nhưng trong không cười, "Thiếu tá Triệu có ý gì đây?"

Triệu thiếu tá giả ngu, "Chỉ huy Lăng?"

Lăng Thần trả lời, "Lăng Định Nam, ba của tôi, Bạch Hoành Vân, mẹ của tôi, bọn họ chắc chắn không thể đào tẩu, đường tin tức của anh có vấn đề đó."



Thiếu tá Triệu giả vờ ngạc nhiên rồi mỉm cười xin lỗi: "Ôi trời tôi sai rồi, không ngờ ba mẹ của chỉ huy Lăng lại là chuyên gia của Học Viện Kỹ Thuật!"

Không đủ kiên nhẫn để nghe ông ta nói nhảm, Lăng Thần đổi chủ đề: "Tạm thời không nói chuyện đó nữa. Ở đây xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rời khỏi khu D tôi đã bị chặn lại."

Thiếu tá Triệu ra hiệu để Lăng Thần đi với ông ta, vừa đi vừa nói chuyện, "Nói thì hơi dài, tôi cũng vừa mới biết thôi. Hôm 26 tháng 6, thiếu tá Phan Vệ bên quận 1 chẳng phải lại đi đón mọi người sao? Kết quả là thất bại không đón được, để mất mọi người."

Lăng Thần cười nhạo, "Anh vừa dùng từ gì đấy, để mất?"

"Dù sao thì bọn họ bất cẩn gặp mai phục, nói rằng người của Thánh Tài đã bắt cóc mọi người, nghe nói Phan vệ đã bị cách chức và quân hàm, rất thảm. Sau đó cấp trên vẫn luôn tìm hiểu nhưng không có kết quả.

Cách đây không lâu có tin nói rằng có người đã nhìn thấy anh trên lãnh thổ của Sư Tử Đỏ, mọi người đều đoán rằng anh vào khu D để tránh Thánh Tài, họ lo lắng anh sẽ bị chặn và giết khi đi ra ngoài nên họ gửi ai đó để giúp đỡ. Không chỉ ranh giới giữa quận 5 của chúng ta được canh gác mà các đường giao nhau giữa các quận 4, 7 và 8 cũng được canh gác. "

Lăng Thần nhướng mày, "Ồn ào như vậy à? Từ khi nào tôi lại trở nên quan trọng như vậy?"

"Đương nhiên!" Thiếu tá Triệu lảng tránh chuyện quan trọng, thản nhiên nói: "Không phải chúng tôi đều biết cậu từ đâu đi ra sao? Chúng tôi đã canh gác gần một tuần, cuối cùng cũng làm được."

Những lời ông ta nói đến một câu Lăng Thần cũng không tin.

Đi thêm vài bước, Thiếu tá Triệu dừng lại, chỉ về phía cửa: "Chỉ huy Lăng, xin anh ở đây đợi một lát. Phía trên có người muốn gặp anh."

Diệp Tiêu đi theo Khâu Quảng Hàn trở lại viện nghiên cứu của bọn họ, lúc bọn họ dỡ đồ xuống xe, Diệp Tiêu lặng lẽ bước tới hỗ trợ. Cậu rất mạnh nên dễ dàng di chuyển đồ đạc của Đổng Linh Linh và một cô gái khác tên Kiều Kiều.

Đổng Linh Linh ở phía trước dẫn đường, cùng Diệp Tiêu nói chuyện phiếm, "Tôi ra ngoài nghiên cứu với thầy, rèn luyện bản thân thành nữ hán, cậu nhìn xem, tôi có cơ bắp luôn nè!"

Kinh nghiệm giao tiếp duy nhất với con gái của Diệp Tiêu là với Giảm Lan, cậu nhận thấy bây giờ mình nên khen nhưng cậu lại không biết phải khen làm sao, sau khi suy nghĩ thì nói, "Cô rất cường tráng."

Đổng Linh Linh sửng sốt một chút, phát hiện Diệp Tiêu nghiêm túc chứ không phải đang nói giỡn, trực tiếp cười lăn ra, "Ôi trời Lá Con ơi, khen chị đây thì không sao nhưng cậu không thể khen những người con gái khác như thế nhé, sẽ bị mắng đó!"

Diệp Tiêu: "Nhưng Giảm Lan thích người khác khen mình như vậy."

Cậu nói xong thì ngây ra, cũng không biết bọn họ bây giờ đang ở chỗ nào—— cậu nhớ Lăng Thần.

Đổng Linh Linh đi phía trước, không chú ý tới vẻ mặt của cậu, "Chị gái Giảm Lan là người có cơ bụng sáu múi, chạy hai mươi km mà không thở dốc, không cùng một giống loài với chúng tôi." Cô vừa đi vừa giới thiệu, "Tòa nhà nhỏ này thuộc về chúng tôi, thầy Khâu thực sự rất tuyệt vời. Thầy ấy có thể tự mình đảm nhận một dự án lớn mà không cần lo lắng về kinh phí. Khi tôi nộp đơn xin gia nhập đội, tôi đã phải lãng phí rất nhiều công sức!

Tốn mấy tiếng để cất tất cả những món đồ vào nơi lưu trữ, Vu Phi Nhạc đi tới nói với Diệp Tiêu, "Để tôi dẫn cậu đến chỗ ở, còn có thể ——"

"Khoan đã!" Đổng Linh Linh chen vào từ bên cạnh, cô đứng cạnh Diệp Tiêu, cười tủm tỉm, "Trợ lý, chẳng phải tối nay anh sẽ tăng ca cũng với thầy Khâu à? Để em dẫn Lá Con đến chỗ ở của cậu ấy cho, đúng không Lá Con?"

Diệp Tiêu gật đầu.

Vu Phi Nhạc có chút bất đắc dĩ, "Vậy được," anh ta lại nhìn về phía Diệp Tiêu, dịu giọng nói, "Có chuyện gì thì tới tìm tôi."

Dẫn Diệp Tiêu đi ăn tối xong, Đổng Linh Linh đưa người tới cửa túc xá, "Ký túc xá ở chỗ này đều là dạng phòng đơn nhỏ, tôi ở ngay cạnh phòng cậu, có chuyện gì thì cứ gõ cửa phòng tôi." Thấy Diệp Tiêu có chút rầu rĩ không vui, cô nhịn không được khuyên hai câu, "Cứ nghỉ ngơi cho khỏe, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi."

Diệp Tiêu gật đầu, nghiêm túc nói, "Cảm ơn cô."

Đổng Linh Linh xua xua tay, cười nói, "Cảm ơn với không cảm ơn cái gì, tôi mới là người nên cảm ơn cậu. Tôi lúc ấy thật sự cho rằng mình sẽ chết ở cái chỗ quỷ quái kia không về được, cảm giác không biết bản thân lúc nào sẽ chết, sẽ chết như thế nào còn đáng sợ hơn chính cái chết."

Cô cười lớn, "Cho nên Lá Con, cậu thật sự là ân nhân cứu mạng của tôi!"

Đổng Linh Linh đi rồi, Diệp Tiêu khóa cửa lại. Ký túc xá thực sự rất nhỏ, chỉ có một chiếc giường đơn, một bàn ghế và một phòng tắm nơi có thể tắm.

Diệp Tiêu theo thói quen kiểm tra khắp nơi, xác định không có vấn đề gì mới đi vào phòng tắm tắm nước lạnh. Cậu không giỏi tự chăm sóc bản thân nên không quan tâm đến việc tóc mình còn nhỏ giọt, ngồi trên giường đơn.

Ngẩn ngơ một hồi, Diệp Tiêu cầm ba lô, từ trong túi lấy ra một viên kẹo, bóc vỏ kẹo nhét vào miệng.

Không ngọt.

Ăn xong kẹo, Diệp Tiêu lấy ra chiếc áo khoác chiến đấu màu đen mà Lăng Thần nhét trong túi ra, mặc vào cho mình. Được bao bọc bởi mùi hương quen thuộc, Diệp Tiếu cuộn tròn ngủ thiếp đi.