Lần Trọng Sinh Thứ Ba

Chương 53





10 giờ rưỡi sáng, hổ răng kiếm trên đường đến điểm tọa độ.

Trong xe, Giang Xán Xán cùng Giảm Lan mặc áo quân sự thi hít đất, trong miệng Diệp Tiêu ngậm viên kẹo ngồi xổm phía trước để giám sát xem động tác của họ có đạt tiêu chuẩn hay không.

Giang Mộc ngồi trong xe, nắm vô lăng: "Giáo sư Bạch sẽ gửi tọa độ ngay bây giờ, chắc cô đã ổn định chỗ ở rồi."

Lăng Thần gật đầu, "Ừ, hy vọng bọn họ đều ổn."

Tâm tư của hai người đều có chút nặng nề, Giang Mộc nhẹ giọng nói, "Nhìn một lượt thì rất hỗn loạn."

Nụ cười hiện lên trên môi Lăng Thần đầy mỉa mai.

Giang Mộc cũng có chút cảm thán, "Bất kể lúc nào, nhân loại đều luôn thích tranh đấu lẫn nhau."

Lúc này, từ phía sau vang lên một tràng tiếng reo hò, lớn nhất chính là của Giảm Lan, "Bà đây thắng rồi! Thắng rồi! Giang Xán Xán, anh, đồ yếu như gà!"

Giang Xán Xán rên rỉ, "Xán gia tui thế mà thua sao, đau đớn!"

Diệp Tiêu có chút vụng về an ủi gã, "Chỉ kém có hai cái mà thôi."

Giang Xán Xán một giây đã đầy máu, "Đúng thế, chỉ kém có hai cái! Lần sau! Xán gia anh lần sau nhất định sẽ thắng em!"

Bầu không khí nặng nề bị xua tan, ánh mắt Giang Mộc cũng dịu lại, hạ giọng nói, "Sau khi lõi khu vực trung tâm được giao cho giáo sư Bạch thì anh chuẩn bị làm gì?"

Biết Giang Mộc đang hỏi gì, vẻ mặt Lăng Thần trở nên nghiêm túc, giọng điệu không tự chủ được trở nên ôn hòa, "Đầu tiên sẽ chân thành tỏ tình, sau đó nói cho em ấy biết, đây là ba mẹ tôi, tôi sẽ chia một nửa cho em."

Giang Mộc nghiêng đầu nhìn hắn, nhịn không được bật cười, "Thần ca, lời tỏ tình này rất không ổn đó."

"Thật sao? Tệ đến thế à?" Lăng Thần ngồi thẳng, rất hiếm khi khiêm tốn thỉnh giáo, "Vậy phải làm sao?"

Giang Mộc lắc đầu, "Anh tự nghĩ đi."

Lăng Thần quay đầu nhìn Diệp Tiêu, nhìn thấy cậu đang cùng Giang Xán Xán chơi cờ năm quân, Giảm Lan đứng phía sau giúp cậu, hắn quay mặt đi, chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, khóe môi nhếch lên.

Thời gian đã gần mười hai giờ, trời vẫn sáng, Lăng Thần nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đột nhiên cau mày nói: "Có chuyện gì đó không đúng."

Giang Mộc cho rằng hắn cảm giác được có chút nguy hiểm, cho xe giảm tốc độ: "Sao vậy?"

Lăng Thần nói chắc chắn, "Anh ngửi thấy mùi hoa mận."

Con hổ răng kiếm đột nhiên dừng lại, ngừng tại chỗ.

Giảm Lan đỡ vách xe để đứng vững, "Làm sao làm sao, chuẩn bị đánh nhau à?"

Không có ai trả lời câu hỏi của cô.

Giang Mộc cẩn thận quan sát thảm thực vật bên ngoài, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc: "Đúng rồi, chỗ chúng ta đang ở, hệ thống chuyển đổi bốn mùa hỗn loạn, dụng cụ cũng không nhạy lắm."

Lăng Thần kết luận, "Chúng ta vào khu D rồi."

Giang Xán Xán nhìn Giang Mộc, lại nhìn Lăng Thần, vẫn chưa load kịp, "Khu D? Nhưng mà...... nhưng mà chẳng phải trên bản đồ chúng ta vẫn chưa đến ——"

Gã bỗng nhiên khựng lại, nhớ lại trải nghiệm của Khâu Quảng Hàn khi vô tình dẫn nhóm vào khu D, vẻ mặt "Đậu má", "Sao cơ chứ, phạm vi của khu D lại mở rộng nữa à? Chúng ta vô tình vào đấy à? Có duyên tới vậy sao!"

Giang Mộc gật đầu, "Chắc cũng giống như tình huống của Khâu Quảng Hàn." Anh nhớ lại bản đồ đã ghi nhớ trong đầu, "Còn cách đích đến khoảng hai tiếng đồng hồ."

"Ừ," Lăng Thần dùng ngón tay gõ nhẹ vào khung cửa sổ xe, "Chúng ta tiếp tục đi về phía trước."

Lúc ấy chẳng ai còn tâm tư đùa giỡn nào nữa, Giang Xán Xán nhỏ giọng nói thầm, "Tốc độ mở rộng của khu D có hơi nhanh rồi, nhưng đã vậy rồi mà đám Thánh Tài còn muốn đánh nhau, đúng là tham lam quá."

Giảm Lan ôm khẩu súng cục cưng của mình vào lòng, "Nếu bọn họ giỏi như anh, bọn họ đã đầu quân cho chúng ta từ lâu rồi."

Giang Xán Xán vỗ vỗ cái đầu của mình, coi câu nói này như một lời khen dành cho mình và vui vẻ nhận lấy.

Xe lại tiến về phía trước nửa giờ, sắc mặt Lăng Thần trở nên có chút thận trọng, lần nữa để Giang Mộc giảm tốc độ xe, "Cảm giác không ổn lắm, lông tơ của ông đây dựng đứng hết cả rồi."

Có những lúc thiết bị gặp sự cố, nhưng cảm giác nguy hiểm được mài dũa qua vô số lần thoát chết đã cứu mạng Lăng Thần vô số lần.

Diệp Tiêu ang nằm trên ghế chợp mắt cũng ngồi dậy, ngơ ngác nhìn chung quanh: "Trong không khí... có mùi thúi."

Giác quan của nhóm Lăng Thần đều không nhạy cảm bằng Diệp Tiêu, "Bé con, là mùi thối thế nào?"

Diệp Tiêu dùng hết sức miêu tả: "Mùi hôi thúi của gấu, sói rừng, lâu ngày không tắm." Nói xong, vẻ mặt vốn còn đang mơ màng ngái ngủ của cậu đột nhiên sắc bén, cảnh cáo: "Bên trái!"



Mọi người đều nhìn ra bên ngoài cửa sổ rồi đều bị dọa sơ, Giang Xán Xán nói ra tiếng lòng của mọi người, "Mẹ nó, cái giống gì kia? Cái gì...... Kích thích dữ!"

Trong một khu rừng nhỏ cách đó không xa, một con quái vật lông dài khổng lồ đột nhiên đứng dậy, hai chân trước đặt trên mặt đất, bộ lông màu nâu xòe ra, khuôn mặt giống như mặt nạ sơn trong vở opera Bắc Kinh, sống mũi màu đỏ tươi, lỗ mũi hướng lên trời, thở ra từng đợt mùi hôi thối.

Giang Mộc nhanh chóng phán đoán, "Nó là một con khỉ đầu chó, loài khỉ linh trưởng lớn nhất. Nó hung dữ, hàm răng sắc nhọn và móng vuốt sắc bén, có thể giết chết một con báo chỉ bằng một cú vồ."

Cả người Giang Xán Xán đều thấy không ổn, "Vận may của chúng ta hình như không linh lắm nhỉ!"

Lăng Thần quyết đoán ra lệnh, "Đánh không lại, chạy!"

Nhưng đã chậm rồi, phát hiện có nhân vật xa lạ còn sống xâm nhập lãnh thổ của mình, con khỉ đầu chó lật thân hình vô cùng khổng lồ hoàn toàn không tương xứng với sự linh hoạt xoay người chạy về phía xe bọc giáp, theo sự chuyển động của nó mặt đất rung chuyển.

Giang Mộc nhấn mạnh chân ga, hổ răng kiếm giống như cung tên phóng ra khỏi dây.

Lăng Thần nhìn con khỉ đầu chó đuổi theo qua gương chiếu hậu, bước ra khỏi ghế phụ, "Giảm Lan, lên nóc xe với anh!"

"Vâng!"

Hai tay Giảm Lan mở cửa nóc ô tô rồi leo lên, lợi dụng khoảng trống này, Lăng Thần tiến lại gần hôn lên môi Diệp Tiêu môi, "Tôi sẽ về nhanh thôi."

Xe chạy rất nhanh, hai người ngồi xổm vững chắc trên nóc xe, Giảm Lan híp mắt, nhìn chằm chằm con khỉ đầu chó đuổi theo đằng sau, giọng nói hiếm khi yếu ớt, "Thần ca, em cảm thấy anh chàng to lớn này không dễ giải quyết đâu."

Đôi mắt của Lăng Thần dán chặt vào ống ngắm, sống mũi thẳng và đường quai hàm săn chắc lộ ra vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, "Không dễ giải quyết cũng phải giải quyết, thử xem có thể dọa nó chạy không, thật sự không được cũng chỉ có thể đánh nhau thôi."

Vừa nói, hắn vừa bắn phát đầu tiên với đôi tay chắc chắn, nhanh chóng tính toán độ lệch đạn đạo trong đầu, báo cáo cho Giảm Lan, rồi bắn liên tiếp ba phát.

"Lông rất dày và có khả năng chống đạn. Hầu như cả ba viên đạn đều dính vào lông mà không gây ra thiệt hại gì."

Giảm Lan đã vào trạng thái, ngón tay cô đặt trên cò súng, "Nên nhắm vào mắt, bắn vào đầu."

Lăng Thần: "Có thể."

Vừa dứt lời, hai người cùng lúc bắn ra bốn viên đạn, trúng vào mắt của con khỉ đầu chó từ hai bên trái phải. Nhưng điều gây sốc là viên đạn không hề chệch hướng mà ngay lúc chuẩn bị bắn trúng thì bị móng vuốt của con khỉ đầu chó chặn lại.

Vẻ mặt của Lăng Thần và Giảm Lan dần trở nên nghiêm túc.

Giọng nói của Giang Mộc từ trong xe nhàn nhạt truyền đến: "Khỉ đầu chó là một trong những loài linh trưởng thông minh nhất!"

Giảm Lan cắn má: "Gian lận à? To như vậy rồi mà IQ còn cao! Sao không lên thiên đường luôn đi?"

Trong xe, Giang Xán Xán vươn đầu ra nhìn đằng sau, "Con khỉ đầu chó này khó tin qua, chỉ bằng súng với mấy viên đạn thì không đánh bại được!" Gã lại quay vào xe sờ sờ cằm, đúng lúc này, con khỉ đầu chó đột nhiên dừng lại, ngay sau đó lấy đà nhảy một cái thật cao, thân hình như một ngọn núi lớn lao thẳng về phía hổ răng kiếm!

Giang Mộc chú ý tới bóng đen trên bầu trời, vội bẻ lái, bánh xe nghiến xuống đất, bắn ra tia lửa và cát. Một tiếng "soạt" vang lên, lốp xe ngoặt lớn, thân xe tránh được trong gang tấc, móng vuốt của con khỉ sượt qua thành xe mà còn xuyên thẳng vào tấm thép chống đạn.

Giảm Lan nhảy xuống từ nóc xe, nhanh chóng nói, "Nâng súng phòng không gắn trên xe lên! Xán Xán nạp đạn!"

Ngay sau đó, khẩu súng phòng không gắn trên xe được tích hợp và bắn ra một tiếng "ầm", để lại một vòng khói trắng trong không khí, toàn bộ chiếc xe dùng làm bệ súng rung lắc dữ dội, lốp xe chìm vào trong đất.

Quả đạn đầu tiên đúng như dự đoán đã lệch hướng, bay qua đầu con khỉ, Giang Mộc bình tĩnh điều chỉnh quỹ đạo, nhanh chóng bắn quả đạn thứ hai. Lần này, viên đạn đại bác đã bắn trúng chính xác vào lưng của con khỉ đầu chó!

Tiếng hét khiến màng nhĩ đau nhức, bất kể vết thương trên lưng, con khỉ đầu chó đột nhiên tăng tốc, phát ra một tiếng hú đau đớn và dùng móng vuốt đập thật mạnh vào chiếc xe bọc thép!

Toàn bộ chiếc xe bọc thép bị đập vào một bên như một món đồ chơi. Diệp Tiêu cảm giác như thế giới quay cuồng, cậu phản ứng rất nhanh, kéo tay nắm trên thành xe, nhưng lưng vẫn va vào tấm thép chống đạn mạnh đến mức xương sống gần như gãy vụn.

Mở to mắt, cậu không kịp nhìn xe đã có chuyện gì xảy ra đã hoảng loạn gào lên, "Lăng Thần!"

Giang Xán Xán bị đụng vào mặt, phần mũi bị chấn động vô cùng nghiêm trọng, máu mũi chảy đầy mặt, vừa hít hà không ngừng vừa chỉ sang bên phải, ý chỉ về phía Lăng Thần.

Khi chiếc xe bị con khỉ đầu chó ném ra ngoài, xung quanh Giảm Lan không có gì để vịn, trực tiếp đập thẳng vào ghế, đau đến mức nhất thời không đứng dậy được nhưng vẫn có tâm tình lắp bắp cảm thán, "Hiếm khi nghe thấy bạn nhỏ gọi cả họ tên Thần ca đó!"

Diệp Tiêu cầm lấy trường đao, nhanh chóng chạy xuống xe liền thấy Lăng Thần nằm nằm cách đó không xa, tay che bụng.

Máu khắp người hắn dường như đông cứng lại trong giây lát, đồng tử co rút lại, "Lăng Thần......" Diệp Tiêu bước đi loạng choạng chạy tới, suýt chút nữa ngã xuống bên cạnh Lăng Thần trong cơn hoảng loạn.

Sắc mặt Lăng Thần tái nhợt vì mất máu quá nhiều, người đầy mùi máu tanh, "Tôi bị móng vuốt của con khỉ cào trúng, ở bụng...... Ngoan, bé con đừng sợ nhé, đội trưởng không chết đâu."

Hắn lấy tay che miệng vết thương, ra lệnh, "Bây giờ để Tiểu Mộc phối hợp với em, cậu ấy lái xe hấp dẫn lực chú ý của con khỉ đầu chó, em chuẩn bị thuốc nổ."

Diệp Tiêu cắn đầu lưỡi, ép mình bình tĩnh lại: "Thuốc nổ S01 phải không ạ?"

Lăng Thần khẽ gật đầu, thở hổn hển nói: "Ừ."

Trước đây Lăng Thần đã dạy cậu cách sử dụng, cậu cũng biết cách sử dụng. Diệp Tiêu nghiêng người hôn nhẹ lên môi Lăng Thần: "Em nhất định sẽ làm được."

Diệp Tiêu và Giang Mộc là hai người duy nhất còn lại trên chiếc xe hổ răng kiếm đã khởi động lại. Vách xe đầy vết móng vuốt, gió mạnh thổi qua khe hở, khiến mặt người ta đau nhức.

Thuốc nổ đã được chuẩn bị, cậu nói với Giang Mộc, "Tôi xong rồi."

Quai hàm Giang Mộc nghiến chặt, "Tôi đếm đến ba sẽ cho xe chạy chậm lại. Sau khi cậu xuống xe đặt thuốc nổ, cậu không được ở lại thêm một giây nào nữa, cậu phải nhanh chóng quay lại xe. Tôi sẽ tăng tốc và tránh xa trung tâm vụ nổ."



"Được."

"Một — hai— ba!"

Ngay âm tiết cuối cùng, Diệp Tiêu thả người nhảy, sau khi rơi xuống đất thì lăn người một cái, cậu nhanh chóng đặt thuốc nổ lên mắt đất. Vừa nghe thấy tiếng "Tích", cậu xoay người phòng nhanh về phía xe bọc thép.

Âm thanh nhắc nhở "Tích tích tích" của thuốc nổ dần dần lớn hơn, Diệp Tiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua, chắc chắn con khỉ đầu chó sẽ đi đến chỗ đặt thuốc nổ. Cậu lại tăng tốc lao vút đi như một cơn gió, khi tới gần đuôi xe thì lấy đà nhào qua!

Chỉ nghe thấy phía sang vang lên một tiếng "Bùng——" kinh thiên động địa, luồng khí nóng thổi bay quần áo và tóc của Diệp Tiêu, bị sóng không khí đánh trúng, cậu gần như bị một lực cực lớn phía sau ghim vào vách ngoài xe.

Sau gáy lộ ra một cảm giác đau rát, chắc chắn là bị tia lửa điện và mảnh vụn bay vào rồi, cậu cũng không để ý lắm, vội vàng lên xe, hét lớn với Giang Mộc: "Được rồi!"

Cùng lúc đó, chất nổ S01 có tác dụng kinh người, chân dưới của con khỉ đầu chó đã bị thương, lông trên người bốc cháy, mùi khét tràn ngập trong không khí.

Vụ nổ này khiến con khỉ đầu chó hoàn toàn tức giận, nó lê cái chân bị thương và thậm chí còn cố gắng tiếp tục đuổi theo chiếc xe.

Diệp Tiêu bắt chước động tác của Giang Xán Xán, nạp đạn vào pháo, "Xong rồi!"

Ngay vừa nói xong, Giang Mộc ấn nút phóng, súng phòng không phát ra một tiếng "bùm", bom phóng ra, Giang Mộc trong ba giây điều chỉnh quỹ đạo, bắn hai quả bom vào đầu con khỉ đầu chó!

Một tiếng gào khiến người khác sợ hãi vang lên, giọng nói Giang Mộc căng chặt, "Bắn trúng một con mắt rồi."

Đôi môi Diệp Tiêu bị cắn tới chảy máu, lúc này, Giang Mộc nói đầy kinh ngạc, "Con mắt còn lại cũng bị bắn rồi, là Thần ca lấy viên đạn xuyên giáp nổ phá, một phát bắn vỡ đầu!"

Con thú khổng lồ giống như ngọn đồi dần dần ngừng di chuyển, máu tươi chảy xuống như suối, bao bọc tấm lông và tro cháy thành than, trông vô cùng ngoạn mục.

Giang Mộc lái chiếc xe rách nát về chỗ cũ, xe còn chưa kịp dừng, Diệp Tiêu đã vội vàng nhảy xuống xe chạy về phía Lăng Thần.

Lăng Thần nhắm mắt nằm trên mặt đất, Giảm Lan đang dùng băng vải đè chặt miệng vết thương, toàn bộ tay đều là máu tươi.

Diệp Tiêu đứng lại, không thốt lên được lời nào.

Dường như nhận ra điều gì đó, Lăng Thần mở mắt ra, thấy Diệp Tiêu đứng đó, hắn khó khắn nói, "Em có bị thương không?"

Diệp Tiêu lắc đầu, sợ Lăng Thần không thấy được, cậu lại nói, "Em không bị thương." Đôi môi cậu run rẩy, giọng nói cũng run run, "Nhưng mà...... nhưng anh bị thương mà."

Lăng Thần dịu dàng nói: "Ừ, tôi bị thương, hơi nghiêm trọng nhưng không sao đâu, tôi không chết đâu."

Cả người Diệp Tiêu run rẩy, cậu cẩn thận xác nhận, "Thật sao ạ?"

"Ừm, thật mà, đội trưởng đã lừa em khi nào chưa." Giọng nói của Lăng Thần ngày càng suy yếu, nhưng vẫn cười nói, "Em đừng khóc, ông đây xót lắm."

Âm cuối biến mất, Giảm Lan nhanh chóng nói, "Thần ca chỉ là hôn mê mà thôi."

Lúc này, Giang Xán Xán nhanh chóng chạy tới, vừa thở hổn hển vừa gào, "Tìm được rồi tìm được rồi!" Gã mở một chiếc hộp cỡ lòng bàn tay, lấy ra một mũi tiêm và tiêm vào mép vết thương trên bụng Lăng Thần. Sau khi tiêm chất lỏng màu xanh nhạt vào, lượng máu chảy ra đã giảm đi rõ rệt.

Giang Xán Xán đặt mông ngồi xuống đất, bản thân cũng nhẹ nhàng thở ra, lại vỗ vỗ vai Diệp Tiêu, an ủi, "Bạn nhỏ không cần lo nhé, không sao đâu, tiêm vào rồi thì Thần ca không chết được. Ảnh chính là tai họa, tai họa ngàn năm để lại, thật sự không chết được đâu, không chết được."

Gã liên tục lặp đi lặp lại câu "Không chết được" rất nhiều lần, không biết là đang an ủi Diệp Tiêu, hay là an ủi trái tim đang đập một cách kinh hoàng của mình.

Diệp Tiêu gật đầu, đôi mắt đỏ bừng, nhưng cậu không khóc. Cậu nhìn chằm chằm vết thương của Lăng Thần, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc giống như con thú nhỏ bị kích động, nhìn về phía Tây Bắc, "Có xe lại đây!"

Giang Xán Xán một phát đứng dậy, nhìn về phía phương xa. Gã có chút căng thẳng, nếu lần này gặp kẻ thù, khả năng chết rất cao.

Diệp Tiêu cũng đứng lên, đứng phía trước Lăng Thần, bàn tay đặt trên chuôi đao. Lúc này trên người cậu mang một cỗ khí lạnh lùng bá đạo —— bất kì ai muốn tiến về phía Lăng Thần đều phải bước qua đao của cậu.

Đoàn xe có bốn chiếc xe dần dần tới gần rồi dừng lại ở một khoảng cách an toàn, sau đó vang lên một giọng nữ dịu dàng, "Cô là Bạch Hoành Vân."

"Giáo sư Bạch? Má nó, chúng ta thế mà cũng có lúc may mắn sao!" Giang Xán Xán thả lỏng, cất bước chạy về phía đoàn xe.

Diệp Tiêu lần nữa ngồi xổm xuống bên cạnh Lăng Thần bên cạnh, cằm đặt trên đầu gối nhìn Giảm Lan giúp Lăng Thần xử lý miệng vết thương.

Sau khi xé quần áo ra, vết thương trên bụng Lăng Thần trông rất dữ tợn, da thịt bong ra rất sâu, một lượng lớn băng gạc đã thấm đẫm máu.

Giảm Lan một tay đầy máu, miễn cưỡng băng bó lại, "Giáo sư Bạch chắc chắc có đội y tế, tính mạng của Thần ca hoàn toàn được cứu rồi. Hơn nữa ảnh cứ như quái vật vậy á, hồi phục vết thương rất nhanh."

Diệp Tiêu vẫn không nói lời nào, chỉ ở bên cạnh Lăng Thần, toàn tâm toàn ý.

Giang Xán Xán rất nhanh đã dẫn người đến.

Bạch Hoành Vân ăn mặc chỉnh tề, tay áo sơ mi màu sáng xắn cao đến khuỷu tay, bà nhìn rõ tình trạng của Lăng Thần, đôi mắt đỏ ửng, nhưng không mất đi bình tĩnh, bà để quân y nhanh chóng bế Lăng Thần lên cáng.

Diệp Tiêu canh giữ bên cạnh Lăng Thần, nhìn thấy hai người xa lạ bước tới muốn động vào Lăng Thần, hắn liền nhìn sang, khiến hai quân y không dám nhúc nhích một chút nào.

Nhận thấy thiếu niên cầm trường đao đang bảo vệ con trai mình, Bạch Hoành Vân dịu dàng nói, "Chào cháu, cô là mẹ của Lăng Thần, cháu có thể tin cô."

Trong trí nhớ của Diệp Tiêu từ trước đến nay không có sự tồn tại của ba mẹ, cậu nhìn Bạch Hoành Vân, lại nhìn đôi môi Lăng Thần đã trắng bệch, hơi nhường nửa bước, "Tôi đi với anh ấy."

Bạch Hoành Vân cười gật đầu, "Được, chúng ta cùng đi với thằng bé."