Cách đó không xa, xe dừng lại trước một tảng đá trên núi, Giang Xán Xán dựa vào vô lăng nhìn về đằng trước, tò mò nói, "Đây chẳng phải là một ngọn núi sao, chẳng lẽ căn cứ của Phù Du nằm trong một ngọn núi? Chẳng trách trước giờ chưa có ai tìm thấy."
Giang Mộc cẩn thận quan sát, xác nhận: "Không phải ở trong núi, mà là sử dụng một loại thiết bị ngụy trang vô hình cản trở tầm nhìn và phát hiện, khiến mắt thường và dụng cụ đều không thể phân biệt được sự khác biệt giữa kiến trúc và núi đá. "
Khi A Cửu đi tới trước núi, chắc chắn người bên trong đã nhận ra thân phận của hắn, một tòa nhà màu xám đá đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người. Công trình được xây dựng theo xu hướng núi, một phần gắn liền với núi và không gian kéo dài vào trong núi.
Giang Xán Xán vỗ vô lăng kinh ngạc cảm thán, "Phù Du giàu vãi! Loại thiết bị này chắc chắn rất đắt tiền, hiệu quả ẩn giấu thực sự tốt!"
Một lối vào cao gần ba mét mở ra ở phía trước tòa nhà, chiếc xe bọc thép mà A Cửu đang ngồi dẫn đầu, lái xe về phía trước. Sau khi toàn bộ xe tiến vào lối vào, một tiếng "rầm" vang lên, cửa ra vào lại đóng lại.
Các xe bọc thép đỗ cạnh nhau và nhóm người bước xuống xe. Giang Xán Xán phát hiện ra rằng vị trí của họ hẳn là nơi ra vào căn cứ. Có nhiều loại xe bọc thép và xe địa hình đỗ ngay ngắn ở hai bên, nhưng hầu hết đều phủ một lớp bụi, rõ ràng là không được sử dụng trong thời gian dài.
Ngẩng đầu nhìn lên còn có thể thấy thiết bị thông gió.
A Cửu đi phía trước dẫn đường, "Căn cứ cơ sở vật chất cùng phân chia không phức tạp, chúng tôi lúc đầu cũng không có nhiều người, chỉ có ba mươi sáu người, cho nên phòng ốc cũng không đủ lắm, mọi người phải chia hai người một phòng."
Trang trí toàn bộ căn cứ là kim loại và lạnh lùng, trống rỗng và không được ưa chuộng. Vì không có ánh sáng tự nhiên chiếu vào nên đèn chiếu sáng khắp nơi.
Đi ngang qua khu sinh hoạt, A Cửu chỉ vào phòng bếp, "Trong căn cứ không có đầu bếp, lúc trước đều là A Hà phụ trách nấu cơm, nhưng tầm một tuần trước, A Hà không chịu được nữa nên đã dùng súng tự sát." Giọng điệu cũa gã bình thản, "Mọi người muốn ăn gì cũng có thể tự mình làm, không có hạn chế nào. Nguyên liệu nấu ăn đều được cất giữ trong kho phía sau, nhưng hơn một nửa đều là thực phẩm dễ bảo quản, mùi vị rất bình thường."
Trước khi đưa nhóm Lăng Thần đi đến hành lang nơi có phòng, A Cửu mỉm cười, "Mọi người muốn làm gì thì làm, tôi đi trước. Tôi với những người khác đều ở trên lầu, có chuyện gì đều có thể tới tìm chúng tôi."
29 người chia nhau chiếm 15 phòng, Giảm Lan ở một mình một phòng. Đóng cửa lại, Diệp Tiêu thử giơ tay, quả nhiên chạm được vào công tắc.
Mở đèn lên, nhìn trang trí trong phòng, Diệp Tiêu xác định, "Chỗ này rất giọng căn cứ huấn luyện của Ngân Nhận, ngay cả công tắc bật đèn cũng giống." Ánh mắt cậu rơi vào chiếc giường đơn để dựa vào tưởng, "Em nhớ rất rõ căn cứ huyện luyện của Ngân Nhận có rất nhiều người, cho nên mỗi người đều được chia vào một căn phòng rất nhỏ, bên trong ngoài trừ một chiếc giường nhỏ thì không còn gì. Sau khi em cao lên, lúc ngủ chân còn duỗi ra ngoài."
Có những thói quen đã ăn sâu vào xương và không cách nào bỏ được chúng. Cũng giống như người của Phù Du, lại một lần nữa xây dựng một "ngôi nhà" nhưng không thể cắt bỏ những thói quen đã hình thành trong vô số ngày đêm ở Ngân Nhận.
Diệp Tiêu chợt nhớ tới trước đây mình cũng từng như vậy. Ngay cả sau khi trốn thoát khỏi Thánh Tài, cậu vẫn khó ngủ vào ban đêm, ngay cả tiếng gió cũng có thể đánh thức cậu và tay cậu cầm chặt trường đao. Về sau chính Lăng Thần ôm cậu, nói đi nói lại cậu đừng sợ, cậu mới dần dần giải quyết được vấn đề này.
Lăng Thần đau lòng, mình ngồi xuống giường, ôm cậu ngồi xuống đùi mình, "Sau này đội trưởng sẽ mua một căn nhà lớn để ở, một chiếc giường đủ lớn để em lăn lộn mà không bị ngã khỏi sàn. Cửa sổ hướng về phía ánh nắng, mỗi sáng mở mắt ra, em có thể nhìn thấy ánh nắng chiếu vào. Ngoài ban công sẽ trồng hoa và trồng cây, sau khi em tập thể dục xong có thể tưới hoa."
Diệp Tiêu dựa vào Lăng Thần, ngẩng mặt hỏi, "Vậy còn anh thì sao?"
"Tôi? Đương nhiên tôi sẽ làm đồ ăn sáng cho em ăn. Tôi sẽ làm nhiều món thật đa dạng, hôm nay ăn sandwich, ngày mai cà chua xào trứng gà, ngày mốt chúng ta sẽ chiên thịt xông khói, ngày kia thì ăn cháo, thậm chí còn có thể hấp bánh bao ngọt nhân đậu đỏ."
Diệp Tiêu nghe vậy, hai mắt tỏa sáng, "Những thứ anh nói em chưa bao giờ ăn."
Lăng Thần cúi đầu, hôn lên môi Diệp Tiêu một cái thật mạnh, "Không sao, sau này tôi sẽ chiều em, em muốn ăn gì, em muốn gì tôi đều cho em. Những gì người khác có, bé con của chúng ta cũng có. Những gì người khác không có, bé con của chúng ta cũng phải có."
Diệp Tiêu vòng hai tay qua cổ Lăng Thần, ngồi trên người anh, ghé lại gần hôn lên môi hắn một cái, "Em còn muốn nuôi cá vàng nhỏ."
"Được, em muốn nuôi bao nhiêu tùy thích."
"Em rất dễ nuôi cá vàng nhỏ chết."
"Không sao, tôi sẽ nuôi, em chỉ cần ngắm chúng là được."
"Em còn muốn tối nào cũng được anh ôm ngủ."
"Được được được, tôi ôm em ngủ." Lăng Thần ôm eo Diệp Tiêu, lại không đứng đắn nói bên tai cậu, "Đến lúc đó, mỗi tối anh sẽ làm em mệt đến ngủ, đến sáng lại làm em tỉnh."
Diệp Tiêu chớp chớp mắt, hiểu được câu Lăng Thần vừa nói, do dự, "Vậy anh có mệt lắm không?"
Bị điểm chú ý của Diệp Tiêu chọc cười, Lăng Thần cười ra tiếng, ôm bé cưng trong lòng mình, "Không mệt đâu, thể lực của anh trai rất tốt."
Hai người sến súa trò chuyện đôi ba câu, Lăng Thần lột vỏ kẹo đút cho Diệp Tiêu ăn, "Tôi muốn đi tìm phòng của nhóm Tiểu Mộc, có muốn đi với tôi không?"
Diệp Tiêu lắc đầu, trong miệng ngậm kẹo, gò má phồng lên, "Em đi tìm A Cửu."
Lăng Thần "Ừ" một tiếng, xoa xoa đầu Diệp Tiêu, "Nhớ về sớm nhé."
Sau khi ra khỏi phòng, Diệp Tiêu căn bản không cần xem sơ đồ các tầng, thuận lợi đi lên tầng hai. Khi đến cuối hành lang tầng hai, cậu dừng lại.
Trong phòng huấn luyện cách đó vài mét, một thanh niên đang nằm trên mặt đất, những chiếc xương nhọn dài nửa mét mọc ra từ bả vai, những chiếc xương trắng khô héo nhuốm máu đông đặc. Trên bắp chân lộ ra rất nhiều vết thương, vết thương rất nhanh lành lại, da lại nứt ra, máu chảy không ngừng, uốn khúc khắp mặt đất.
A Cửu đứng gần đó, tay cầm súng, họng súng run dữ dội.
Phải một lúc sau gã mới nhận ra có người đang đến. A Cửu quay lại và nhìn thấy Diệp Tiêu cầm trường đao xuyên qua kính phòng tập. Vào lúc đó, một cảm giác buồn bã sâu sắc tràn ngập trong mắt gã và cuối cùng gã cũng nở được một nụ cười miễn cưỡng.
Diệp Tiêu mở cửa phòng huấn luyện, đi vào.
Căn phòng trống rỗng nồng nặc mùi máu, hơi thở nặng nề và những tiếng rên rỉ đau đớn ngắt quãng.
Diệp Tiêu nhìn người nằm trên mặt đất, môi mấp máy, hồi lâu mới hỏi: "Anh ta... sắp chết sao?"
"Ừ." A Cửu cười đầy cay đắng, "Chịu hơn nửa tháng, thật sự không chịu được nữa rồi. Thuốc giảm đau không có tác dụng, nội tạng thối rữa, xương cốt biến dạng, làn da chỉ cần chạm nhẹ vào một cái đã nứt ra tạo thành vết thương."
Nói tới đây, A Cửu dừng lại, thay đổi chủ đề, "Cậu có ấn tượng với hắn không? Thập Thất, không thích nói chuyện, năng lực chịu đau rất giỏi, trong một lần đánh nhau, một con dao găm đã đâm vào bụng hắn, kết quả hắn không những không chết mà còn thắng."
Diệp Tiêu nhìn kỹ gương mặt gầy hóp của Thập Thất, giọng nói rất nhẹ, "Tôi nhớ anh ta, có một lần vì bị thương mà sốt cao, thể lực của tôi không theo kịp huấn luyện, mém nữa đã tụt lại đằng sau. Anh ta đã đưa tôi lọ thuốc hồi phục thể chất mà mình đã giữ rất lâu."
Ở Ngân Nhận, không có ai dám ăn đồ người khác đưa cho, nhưng bây giờ cậu vẫn nhớ rõ lọ thuốc hồi phục thể chất mang theo nhiệt độ của người khác, Diệp Tiêu mím môi, "Tôi nhớ rõ anh ta."
Lúc này, ngón tay gầy gò như cành cây khô của Thập Thất cào xuống đất hai cái, nghẹn ngào nói, "A...... Cửu......"
A Cửu cao giọng nhưng lại rất dịu dàng, "Ơi, tôi ở ngay đây."
"Giết...... Giết tôi đi," Thập Thất không động đậy, chỉ có thể nói bằng giọng đứt quãng, thanh âm mơ hồ không rõ, "Đau...... Rất đau."
A Cửu đỏ hoe hai mắt.
"Ra..... Tay đi, ra tay đi, anh em......"
Giọng nói đầy vất vả trong phòng huấn luyện trống rỗng như một cái gai nhọn đâm vào màng nhĩ, xuyên qua đỉnh tim. A Cửu quỳ xuống, chĩa họng súng vào thái dương Thập Thất, giọng khàn khàn nói: "Nếu có kiếp sau, tôi hi vọng cậu có thể sinh ra làm người thật tôn nghiêm."
"Lần nào, anh cũng nói...... Câu này." Khóe miệng Thập Thất cong cong, hai con ngươi lồi ra động đậy hai cái, gian nan nhìn về phía A Cửu, "Cảm ơn nhé...... người anh em."
Tiếng súng bị cắt đứt, chỉ còn lại tiếng đạn "bụp" vào máu thịt. Chẳng bao lâu, Thập Thất bị coi là đã chết và biến mất trước mặt hai người.
A Cửu đứng lên, đưa lưng về phía Diệp Tiêu, "Cú Đêm."
"Ừ."
"Nếu," A Cửu quay người lại, trên gương mặt gầy gò hiện rõ vệt nước, "Tôi biết yêu cầu này có khi không tốt lắm. Nhưng, nếu tôi giống như Thập Thất, cơ thể đã hỏng rồi, cậu có thể tự tay giết tôi không?"
Diệp Tiêu nhìn mạch máu màu đỏ sậm trên mu bàn tay gã, gật đầu một cái thật mạnh, hứa hẹn, "Tôi đồng ý với anh."
A Cửu cong khóe miệng, nói giống như Thập Thất, "Cảm ơn nhé, người anh em."
Lầu một.
Trong căn phòng ngủ nhỏ, Giang Xán Xán cùng Giảm Lan đang cùng nhau hít đât, mồ hôi theo cánh tay rơi xuống, không đếm hết, cũng không biết đã bao nhiêu cái.
Giang Xán Xán nhất tâm nhị dụng, hỏi Giang Mộc cùng Lăng Thần, "Sao rồi sao rồi?"
Dữ liệu dày đặc trên màn hình phản chiếu trong con ngươi của Giang Mộc: "Mạng nội bộ của quân khu đã tung ra một số văn bản bổ nhiệm và bãi nhiệm, hiện tại trong danh sách cấp cao về cơ bản không có người quen của chúng ta, căn cứ tạm thời được phong tỏa rất chặt chẽ. Với tôi --"
Đang nói bỗng dưng khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Thần, "Thần ca, có biến."
Giang Xán Xán cùng Giảm Lan nhanh chóng đứng dậy, chạy qua nhìn thì thấy một hộp thoại hiện lên trên màn hình.
Giang Mộc bấm "Chấp nhận", sau đó xuất hiện một dòng tin nhắn đến từ Bạch Hoành Vân.
Đọc xong, bọn họ đều kinh ngạc.
Trên màn hình chỉ có một câu —— "Tình huống không ổn, mẹ sắp nhảy qua vòng lửa, hãy liên lạc lại với mẹ."
Giang Mộc nhíu mày, "Căn cứ tạm thời xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao giáo sư Bạch lại chuẩn bị rời đi ngay lập tức? Không, phải nói là tướng quân Giảm định làm gì vậy chứ?"
Tám năm trước, ông dùng gián điệp gây ra cái chết của Lương Lệnh, Tổng chỉ huy của Cục Hai, sau đó lên kế hoạch bãi bỏ Cục Hai. Phá hủy Ngân Nhận để thu được thông tin về phản ứng tổng hợp gen, thiết lập một bãi thử nghiệm bí mật để tiến hành nghiên cứu về phản ứng tổng hợp gen và thỏa thuận với Thánh Tài. Gia nhập lực lượng với Bạch Hoành Vân, đào tẩu cùng các nhà khoa học của Viện Nghiên cứu Kỹ thuật và cấp dưới, rồi thành lập căn cứ tạm thời. Có một ranh giới mờ nhạt trong vấn đề này nhưng họ đã không nắm bắt được nó.
Giang Xán Xán sờ sờ cằm, "Chẳng lẽ là tướng quân Giảm có bất đồng với quân khu, cho nên dưới sự tức giận đã dẫn người rời đi xây căn cứ khác?"
Giảm Lan nhìn chằm chằm vào màn hình, nói, "Không đơn giản như vậy đâu." Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, cô suy nghĩ nói, "Lão Giảm là người có lòng dạ rất sâu, từ lúc ông ta vừa thành niên đã có thể giúp ông nội bày mưu tính kế cho thế cục.
Mấy ngày nay em vẫn luôn suy nghĩ về xuất phát điểm khi ông ta làm những điều này, cuối cùng tôi đoán rằng, đàu tẩu, có lẽ là biểu hiện giả dối."
Giang Xán Xán không hiểu, "Biểu hiện giả dối cái gì?"
Lăng Thần nói tiếp, "Giảm Lan, em cho rằng tướng quân Giảm trên thực tế vẫn chưa từng đoạn tuyệt với quân khu?"
"Đúng vậy," Giảm Lan gật đầu, "Nếu khả năng thâm nhập vào quân khu của Thánh Tài đã vượt qua mong muốn của lão Giảm, thậm chí còn chạm đến điểm mấu chốt của ông ấy thì ông ta sẽ làm thế nào?"
"Ông ta không có lựa chọn nào khác." Giang Mộc trả lời, "Khi Thánh Tài đã thâm nhập mọi phương diện, quyền kiểm soát cấp cao của tướng quân Giảm đã suy yếu, Thánh Tài tiến thêm một bước, ông ta nhất định phải lùi một bước cho đến khi ông ta bị bỏ qua. Mà ý định ban đầu của ông ta là hòa giải và hợp tác với Thánh Tài, lấy được công nghệ tổng hợp gen của Thánh Tài, sau đó sử dụng công nghệ này để đánh bại Thánh Tài."
Giảm Lan: "Đúng khi, một khi dẫn sói vào nhà, sói có đi hay không không phải là chuyện ông ta quyết định."
"Đúng vậy, chính vì vậy mà khi tình thế vượt quá tầm kiểm soát của mình, ông ta đã cùng giáo sư Bạch và giáo sư Lăng rời đi, giả vờ đào tẩu để giành quyền kiểm soát lõi khu vực trung tâm. Thực tế, người ra quyết định của quân khu hẳn vẫn là tướng quân Giảm, chẳng qua là thế lực của Thánh Tài đang đánh nhau với ông ta, hai phe trấn áp lẫn nhau.
Đây cũng có thể là lý do tại sao căn cứ tạm thời ở đó, nhưng từ đầu đến cuối chỉ bị Thánh Tài công kích một lần, quân khu cũng nhắm mắt làm ngơ không có động thái gì. "
Nếu suy đoán của họ là đúng, một khi cả hai được kết nối, toàn bộ sự việc sẽ trở nên rõ ràng.
Giang Xán Xán vẫn im lặng lắng nghe, lúc này gã ngắt lời, "Em đột nhiên không biết cái nào là thật và cái nào là giả."
"Giáo sư Bạch và giáo sư Lăng nghĩ rằng sau khi thoát khỏi quân khu thì có thể nghiên cứu tại căn cứ tạm thời để hạn chế sự mở rộng của khu D. Giáo sư Quách và những người khác cũng cho rằng họ đã thoát khỏi quân khu và có thể tham gia cùng giáo sư Bạch và những người khác, tiếp tục tập trung nghiên cứu cho đến khi họ đã sẵn sàng, quay trở lại thế giới thực từ thế giới của Noah và xây dựng lại ngôi nhà của mình."
"Nhưng nếu đều là giả, đào tẩu là giả, căn cứ tạm thời là giả, không có gì thay đổi, vậy rốt cuộc những người đã hy sinh vì điều gì?"
Giang Mộc nắm lấy cánh tay gã, trầm mặc an ủi.
Giang Xán Xán hít sâu mấy hơi, gân cổ nổi lên. Gã cố gắng bình tĩnh lại: "Em chỉ cảm thấy thật buồn cười. Thật sự rất buồn cười. Sinh mạng con người thật sự không nên bị chà đạp như thế này."
Căn phòng chìm vào im lặng, mọi người đều nghĩ đến những người của Du Long đã bị tấn công trước đó và những người bị coi như vật thí nghiệm bị vứt bỏ.
"Đúng vậy." Lăng Thần bước xuống đất với đôi bốt quân sự và quần ngụy trang quấn quanh đôi chân dài của mình. Hắn đút hai tay vào túi và nhìn Giang Xán Xán bằng ánh mắt sắc bén, "Vậy thì hãy dừng hành vi lố bịch này đi."