Làn Váy - A Tư Thất Lâm

Chương 49




Đoạn đường này không tính xa, cuối cùng rồi cũng về tới dưới lầu.

Hai người ôm hôn nhau ở dưới lầu một lúc lâu, cuối cùng Tiết Duật hôn cô một cái thật mạnh rồi mới buông ra, nếu tiếp tục có lẽ anh phải tìm một chỗ hút một điếu thuốc để trấn tĩnh, nhưng anh cai thuốc, vì Lương Nguyệt Loan của anh không thích mùi khói thuốc.

Lương Thiệu Phủ gọi điện thoại, không cho phép Nguyệt Loan buổi tối không về nhà.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Lên đi", Tiết Duật bấm thang máy cho cô, "Anh tìm khách sạn ngủ rồi ngày mai về nhà."

“Em tiễn anh.”

“Không nỡ để anh đi hả?” sau khi anh đi, bỏ lại cô đơn độc và mất mát ngồi ở sân bay, đáy tim anh như bị cào qua âm ỉ đau, “Nhưng mà không được, trời lạnh quá.”

Lương Nguyệt Loan ủ rũ cởi khăn quàng cổ quàng lên cho anh.

Khi thang máy xuống đến tầng một, Tiết Duật nhìn cô đi lên trước rồi mới rời đi.

Lương Thiệu Phủ biết Tiết Duật tới tìm Lương Nguyệt Loan nên không thúc giục cô về nhà mà chỉ ngồi yên tĩnh trong phòng khách đợi cô về. Sự mệt mỏi khi tăng ca đến tận khuya càng làm hằn sâu cảm giác xa cách trong ông.

Ông vẫn không mở miệng nói chuyện, chỉ nhìn cô bước vào nhà, thay giày, trong ánh mắt ngập tràn sự thất vọng, nó khiến cô cảm thấy ngột ngạt đến khó thở.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sự im lặng của con gái nhắc nhở Lương Thiệu Phủ cuộc cãi vã đêm qua vẫn chưa lắng xuống, cuối cùng ông chỉ nói cô đi ngủ sớm.

Trần Lịch rất thông minh, bà không bao giờ xen vào cuộc xung đột giữa hai cha con, Lương Nguyệt Loan đứng trên ban công nhìn xuống lầu, bên tai vẫn có thể thoang thoáng nghe thấy họ đang thảo luận về việc định cư nước ngoài.

Ý tưởng này của Lương Thiệu Phủ đã bộc phát không chỉ trong ngày một ngày hai, ông ấy đã mua bất động sản ở Mỹ, trọng tâm công việc của Trần Lịch cũng dần phát triển ở đó.

Lương Nguyệt Loan đôi khi tự hỏi, ông ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, bây giờ tiền bạc đối với ông ta dường như chỉ là một con số.

Tiết Duật theo thầy làm đồ án, bên cạnh đó cũng dành thời gian ôn tập tiếng Anh, cũng đi tìm kiếm thông tin ​​thì chương trình học trao đổi của trường anh muộn hơn trường của Lương Nguyệt Loan hai tháng, nếu suôn sẻ thì tới nghỉ hè có thể bay qua đó.

Vào tháng 5, Tiết Quang Hùng đã bị tai nạn giao thông khi lái xe trong tình trạng có nồng độ cồn cao trong người, đồng thơi ông cũng đánh ai đó và làm bản thân bị thương, ông cũng bị dính vào một vụ kiện, việc này không phải chỉ đơn giản là đền tiền thuốc thì sẽ giải quyết được.

Rượu là lẽ sống của ông, có đánh chết cũng không bỏ được, Tiết Duật ngồi ở phường hai tiếng đồng hồ, điện thoại của thư ký vẫn không ngừng reo lên.

Tiết Duật đi theo anh ta ra bên ngoài, sau khi thư ký trả lời điện thoại, anh hỏi: "Bên kia muốn bao nhiêu?"

Thư ký nói ra một con số.

“Ông ấy đến số tiền này còn không thể lấy ra được?” Tiết Duật cau mày, mặc dù Tiết Quang Hùng không có khái niệm về tiền bạc của chính mình, cũng  không quan tâm, nhưng làm gì mà đến mức để một người phụ nữ nào đó lừa sạch hết tiền trong thẻ ngân hàng chứ.

"Cũng không phải, anh Tiết gần đây hơi xui xẻo, tôi không biết rõ tình hình cụ thể."

Trường học đã bắt đầu xem xét hồ sơ, Tiết Duật phải đi về trước, có chút không thuận ý, lúc chơi bóng có chú bạo lực, nói chuyện cũng không còn khách khí.

Kiều Nam Xuyến và Lương Nguyệt Loan mặc dù là bạn cùng lớp năm cấp 3. Đại học cũng học chung một trường, nhưng trước giờ chưa từng liên hệ. Hôm nay là cô ấy gọi điện thoại cho Lương Nguyệt Loan, cô mới biết là Tiết Duật cùng với một học trưởng năm cuối xảy ra xung đột.

Khi cô biết được thì đã là ngày thứ ba xảy ra chuyện, cô trốn học vội vàng chạy tới, Tiết Duật một mình ngồi trên sân bóng uống rượu, vết thương nơi khóe miệng vẫn chưa lành.

Cô luôn có thể nhìn thấy khí chất thanh xuân trên người Tiết Duật, nhưng trong mấy ngày này dù là hoàng hôn đỏ rực cũng không thể che đậy cảm giác tàn tạ trên gương mặt anh. Dù là anh đang mỉm cười nhưng chắc chắn không thật sự vui vẻ. Bản chuyển ngữ này được đăng tại web luvevaland.co. Mọi người nhớ qua web chính chủ đọc ủng hộ nhóm dịch tụi mình nha.

Lương Nguyệt Loan đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt anh, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết vảy trên khóe miệng, "Tiết Duật, còn đau không?”

“Em hôn anh đi,” anh gối đầu lên vai cô, chóp mũi cong lên dán vào sau tai cô, “Hôn anh rồi sẽ không đau nữa.”

Sở trường của anh là tỏ vẻ yếu đuối, nhưng rõ ràng là đang cuống lên, Lương Nguyệt Loan bị kéo đến mức quỳ lên bãi cỏ, mùi máu tanh nồng nặc lan tràn trong miệng, đợi đến khi hô hấp của cô trở nên hỗn loạn, đầu lưỡi cũng tê rát, anh mới buông tha.

Một giây trước anh hung dữ như dã thú, một giây tiếp theo anh cúi xuống xoa đầu gối ửng đỏ của cô, ngọt ngào liếm vết thương trên khóe miệng cô, má cô nổi lên từng cơn nóng bỏng, sự dịu dàng như vậy có thể xoa dịu mọi đau đớn.

“Tại sao lại đánh nhau?”

“Lúc chơi bóng bọn họ cố ý chơi xấu, miệng lại không sạch sẽ, rất phiền,” Tiết Duật cười thờ ơ, “Ai nói với em?”

“Kiều Nam Xuyến,” Lương Nguyệt Loan không giận, cô chỉ tự trách mình, hai ngày qua cô chỉ quan tâm đến việc nộp hồ sơ, không phát hiện ra điều gì bất thường ở anh. "Anh sẽ bị phạt sao?"

“Sẽ không, không phải lỗi của anh, bọn họ muốn giải quyết chuyện theo kiểu riêng tư,” anh nói vài câu rồi tự nhiên chuyển chủ đề, “Anh đã xem thông báo của trường em, Nguyệt Loan của anh ngày càng lợi nha, cái gì cũng có thể làm rất tốt.”

Lương Nguyệt Loan không nói chuyện, chỉ ôm chặt eo anh.

Cô không lợi hại một chút nào cũng không thể đoán được tại sao anh lại không vui.

"Em đi trước, sau khi làm xong mọi thứ anh sẽ đi tìm em, có câu ‘Tiểu biệt thắng tân hôn’, em đi trước, làm quen với môi trường và ngôn ngữ, có gì lúc anh đến không hiểu gì thì phải dạy anh đó."

Anh nhắc lại hai lần "em đi trước".

Màn đêm bao trùm, chỉ có hai ngọn đèn đường ở lối vào sân bóng, Tiết Duật nhận ra rằng mình nên đưa cô trở lại trường học, nhưng lòng tham muốn giữ cô ở bên cạnh lâu thêm một chút nữa.

Lương Nguyệt Loan trong lòng trống rỗng, không giải thích được rõ ràng, "Tiết Duật, anh bây giờ đang nghĩ gì vậy?”

Anh cười khẽ, đôi môi mỏng áp vào tai cô.

“Muốn làm tình.”

“Cực kì muốn làm tình với em.”

Một chuỗi nụ hôn nhẹ dày đặc lan tràn hạ xuống sau tai cô, gió thổi qua khiến người ta rùng mình, dưới màn đêm bao phủ, Lương Nguyệt Loan dùng tay siết chặt lấy vạt áo, “… ở, làm ở đây sao? "

"Không phải ở đây, anh không muốn người khác nghe được tiếng rên rỉ mê hoặc của em.”