Láng Giềng Hắc Ám

Láng Giềng Hắc Ám - Chương 11




Quả nhiên, đúng 12h, toàn bộ tình nhân ôm nhau, khi chỉ nghe thấy một trận "chiêm chiếp" to lớn, trên bờ sông lững lờ, vô số con chim nhỏ sợ hãi bay ra.

Lập tức lấy hết sức tinh thần, nhìn kỹ, xem nụ hôn sâu lãng mạn kiểu Pháp, kiểu kín đáo cổ điển Trung Quốc, kiểu bò hoang dã điên cuồng Tây Ban Nha, kiểu tình dục biến thái Nhật Bản... quả là phong phú, cái cần đều có.

Đột nhiên một hơi thở nóng sát gần bên tai tôi, một giọng nói thì thầm: "Nếu không, chúng ta cũng nhập gia tùy tục nhé."

Tôi giật mình, quay đầu, nhìn rõ gương mặt tuấn tú của Lâm Hôn Hiểu chầm chậm sát gần tôi, sống mũi cao, gương mặt gầy trắng nõn, còn nữa, đôi mắt đen, giống như ngọc, như dòng nước xoáy rực rỡ, kéo tôi lại gần, lại gần.....

Cũng may đang giây phút quan trọng, lý trí chiến thắng tình cảm, không, bản năng. Tôi đẩy đầu cậu ta ra.

"Đừng làm lỡ chị xem kịch hay!" Tôi quay đầu đi, vẻ mặt bình tĩnh, tim gan lại nhảy phập phùng. Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, xém chút phạm tội.

Dì Lâm người ta nhờ tôi nấu cơm cho con trai dì ăn, tôi lại suýt ăn con trai dì rồi!

Chúc Thảo Nhĩ, mày đúng là sói rừng khoác áo gió!

"Hắt hắt xì!" Một trận gió lạnh thổi tới, tôi liền hắt hơi một cái.

Không phải chứ, mình tự nói xấu mình mà cũng có thể hắt hơi ư?

Tôi không còn gì để nói.

Lúc này, Lâm Hôn Hiểu đột nhiên lấy khăn xuống, quàng lên cổ tôi, tôi vội vàng từ chối: "Không cần đâu."

Cậu ta đáp cũng không thèm đáp lời, vẫn quàng chặt cho tôi. Cứ cự tuyệt nữa thì hơi trẻ con, tôi đành mặc kệ.

Khăn quàng cổ là lông cừu mềm mại, rất ấm áp, lúc đầu quàng, lông tơ chạm vào má thấy buồn buồn, mũi ngửi thấy hương thơm xà phòng nồng đậm, trong không khí lạnh đặc biệt khác thường.

Bầu không khí giữa chúng tôi cũng có chút khác thường.

Tôi thanh lọc cổ họng, thay đổi chủ đề: "Đúng rồi, cậu chuẩn bị thi chuyên ngành gì?"

Lâm Hôn Hiểu chống hai khuỷu tay ra đằng sao, chống người, nhắm mắt thư giãn.

Tôi chọc cậu ta một cái: "Này, hỏi cậu đấy."

Cậu ta nhắm mắt làm ngơ, chẳng động đậy, chỉ có tóc rối trước trán lay động trong gió, cực quyến rũ.

Khi tôi đang nhìn đến mức mê mẩn, đột nhiên phía không xa có một người gọi "Hôn Hiểu!"

Lâm Hôn Hiểu nhanh chóng quay đầu, đợi nhìn rõ người đến, mắt nhíu lại, rồi lôi tôi chạy.

"Cậu...... Cậu làm gì!" Tôi thất kinh

"Đừng hỏi nữa, chạy nhanh." Cậu ta kéo tay tôi, không ngừng chạy về phía trước.

Tôi vừa chạy vừa tò mò nhìn về phía sau, chỉ thấy một thanh niên mặc áo khoác màu café, còn đứng chỗ cũ liên tục vẫy tay gọi.

Nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng tôi thầm sinh nghi.

Không dễ gì về nhà, Lâm Hôn Hiểu nói bụng đói rồi, tôi liền làm cho cậu ta bát mỳ, sau đó vừa nhìn cậu ta ăn, vừa thầm tự tính toán xem làm thế nào để đánh bài ngửa với cậu ta, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mở miệng: "Người vừa nãy đó là ai?"

Lâm Hôn Hiểu dừng lại: "À, bạn"

Tôi vê vê ngón tay, cân nhắc từng từ từng câu: "Bạn cũng chia ra rất nhiều loại... Thực ra, con người tôi cũng rất thông thoáng, đối với các hiện tượng xã hội cũng gặp khá nhiều.... Ý tôi là, tôi ủng hộ loại tình cảm đồng tính...... Nhưng, cái đó, dì Lâm, tuổi tác cũng khá cao, có thể tiếp nhận sẽ hơi khó khăn, ngoài ra, bây giờ cậu vẫn còn là học sinh, ý tôi là..."

Lâm Hôn Hiểu nghi ngờ nhìn tôi: "Có thể một câu nói ra ý của cô không?"

Được, là cậu ép tôi, tôi cắn cắn răng, cổ vũ tinh thần nói: "Người đó là bạn trai trước của cậu chứ gì!"

Lâm Hôn Hiểu buông đũa, bình tĩnh nhìn tôi: "Sao cô biết."