Cũng có thể anh ta không có ác ý gì, nhưng tôi đang trong thời kỳ mẫn cảm, thấy nụ cười của anh ta thực sự gai mắt, lại nghĩ tới mình bị anh ta chơi đùa lâu như vậy, trong chốc lát sôi gan, trừng mắt một cái: "Anh là đồ lừa đảo!"
"Anh chưa từng lừa em." Lâm Hôn Hiểu, không Trang Hôn Hiểu thủng thỉnh trả lời: "Anh chưa từng nói qua, anh họ Lâm."
"Anh còn nói không, anh rõ ràng......" Nói tới đây, tôi á khẩu, hình như anh ta thực sự chưa nói anh ta họ Lâm, chỉ kêu tôi gọi tên anh ta, còn nữa, mỗi lần hỏi tình hình của anh ta, đều im lặng không nói. Nghĩ tới đây, thật muốn tát cho mình một cái, hôm đó rõ ràng nghe thấy hai người trong thang máy nói tầng 16 có người chuyển nhà, sao không hỏi rõ ràng chứ?!
Nhưng, tên Trang Hôn Hiểu này cũng đừng tưởng giả vờ vô tội.
"Anh rõ ràng biết tôi nhầm, sao không nói rõ?"
Anh nhún nhún vai: "Vốn dĩ anh muốn ăn cơm xong rồi nói cho em, ai ngờ cơm em làm khá ngon, vì vậy anh nghĩ, hay đợi tự em phát hiện."
"Ơ, rốt cuộc quy ra là lỗi của tôi, tự tôi quá ngu." Tôi cười lạnh một cái.
"Sao, tức thật rồi à?"
Trang Hôn Hiểu muốn qua kéo tôi, tôi lùi lại, cắn môi dưới, nói: "Anh mua căn hộ đó bao nhiêu tiền, tôi trả giúp họ."
Trời biết, loại con gái ăn tiêu hoang phí như tôi lấy đâu ra nhiều tiền đến thế, có điều chỉ là nói miệng.
Trang Hôn Hiểu nhíu mày: "Sao thế?"
Nghĩ tới nụ hôn trong thang máy, vốn cho rằng mình lợi dụng, ai dè lại bị người ta lợi dụng lại, tôi nổi điên, đột nhiên hét to với anh ta: "Tôi không muốn làm láng giềng với loại cơ hội như anh!"
Trang Hôn Hiểu nhìn thẳng tôi, đôi mắt đen bình tĩnh, trong sâu thẳm có thứ gì đó, nhưng tôi có thể mãi mãi không biết...... Anh quay người bước ra.
Tôi dựa vào cửa, nghe tiếng bước chân rời xa của anh, trong lòng phức tạp.
Bữa sáng ngày thứ 2, Trang Hôn Hiểu không tới.
Bữa trưa ngày thứ 2, Trang Hôn Hiểu không tới.
Bữa tối ngày thứ 2, Trang Hôn Hiểu không tới.
Ngày thứ 3, 4, 5..... cho tới ngày thứ 8, anh ta vẫn không xuất hiện.
Đồng thời, mấy ngày đó, bên cạnh cũng không có động tĩnh gì. Tôi không nén nổi tò mò, chạy đi hỏi bảo vệ cửa khu nhà, mới biết ngày cãi nhau với tôi, Trang Hôn Hiểu ra ngoài, vẫn chưa trở về.
Lẽ nào, là tôi nói quá đáng?
Nhưng, anh ta thực sự là kẻ cơ hội, như thế đuổi nhà họ Lâm đi, thực......
Ôi, không nghĩ nữa, tôi đẩy xe đựng đồ, đi về phía quầy thu ngân.
Đột nhiên trên vai bị vỗ một cái, quay đầu, phát hiện là dì Lâm.
"Tiểu Chúc, cháu mua thức ăn à?" Dì Lâm nhiệt tình hỏi han, rồi lại nhìn xe đựng đồ: "Ơ, một mình cháu ăn nhiều thế cơ à?"
Nhiều? Tôi cúi đầu, lúc này mới phát hiện ra trong xe chất đầy thức ăn, hơn nữa, toàn là ... thứ người đó thích ăn.
Gặp quỷ rồi, anh ta đã đi vắng, mình mua lắm làm gì? Thói quen thật hại chết người.
Lo lắng tình hình gần đây của dì Lâm, tôi vội vàng hỏi: "Dì Lâm, bây giờ mọi người ở đâu? Sao không thể liên lạc được với mọi người. Đúng rồi, cháu giúp mọi người tìm phòng trống, là bạn cháu để không, môi trường cũng khá lắm, chúng ta cùng đi xem nhé."
Dì Lâm ngạc nhiên: "Sao, Trang tiên sinh không kể cho cháu à?"
Nói tới việc bất ngờ như vậy: "Nói cho cháu cái gì ạ?"
"Trang tiên sinh tặng chúng tôi một căn hộ mới, vốn dĩ chúng tôi ngại không dám nhận, nhưng cậu ấy cứ kiên quyết, nói cái gì mà căn hộ chúng tôi bán cho cậu ta là miếng ngọc phong thủy, có một đầu bếp miễn phí, rất đáng... Tôi cũng không hiểu ý cậu ta là gì, nhưng Trang tiên sinh thực sự là một người tốt, cậu ấy nói chuyện riêng với con trai tôi nửa tiếng, sau đó thằng con bất hiếu biến thành người khác, phấn đấu vươn lên, nói muốn học tốt, sau này giống Trang tiên sinh làm kỹ sư thiết kế phần mềm..."
Tôi vội ngắt lời bà: "Ngày nào xảy ra chuyện đó ạ?"
"Chính là ngày cô không ở, ôi, Trang tiên sinh này, tuấn tú lịch sự, nhân phẩm cũng tốt, không nói hết được......"
Dì Lâm sẵn sàng giúp đỡ khoa trương Trang Hôn Hiểu, mỗi lời đều khiến lòng tôi trùng xuống.
Dường như, có chút, xử oan, anh ấy rồi.