Cố ý kéo dài thêm vài tiếng ở siêu thị, đợi hai người đã đói tới mức nên dừng cuộc chiến, mới trở về nhà.
Nhưng, đứng ở cổng khu nhà, gặp 1 người quen.
Hoa Thành.
Cái gì đến vẫn đến.
"Tới tìm Chí Chí?" Tôi biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
"Cô ấy bây giờ vẫn không muốn gặp tôi." Không ngờ anh ta vẫn rất tỉnh.
"Chúc tiểu thư, xin hãy giúp tôi cầm mấy thứ này cho cô ấy." Hoa Thành đưa một thùng lạnh cho tôi, trong đó chứa hai chai champagne Kruger.
Tôi cung kính nể phục, Hoa Thành, có anh quả nhiên hiểu rõ yếu điểm của Chí Chí.
"Phiền cô nói với cô ấy," Chí Thành nói tiếp: "Tôi sẽ không buông tay."
Nghe những lời lạnh lùng này, tôi không nén được khuyên: "Hoa Thành, Chí Chí không phải người con gái bình thường, từ trước tới nay cô ấy chưa từng khóc bao giờ, tính cách mạnh mẽ cứng rắn, hai người cứ lãng phí thời gian đến lúc nào đây? Không bằng anh nhường cô ấy đi."
Hoa Thành ngẩng đầu nhìn nhà tôi, trong mắt lóe lên một tia phức tạp, anh lẩm bẩm: "Cô ấy từng khóc, khóc ... rất thương tâm."
"Á?" Tôi ngạc nhiên, sao tôi không biết.
"Phiền cô rồi." Hoa Thành hồi phục tâm trạng, nói cảm ơn tôi rồi quay người lên xe.
Nghênh ngang bỏ đi.
Xách đồ ra khỏi thang máy, ai ngờ khóe mắt liếc thấy một dáng người, làm tôi giật nảy mình.
Nhĩn kĩ, hóa ra là Trang Hôn Hiểu.
Chỉ thấy anh chéo tay, nghiêng người dựa vào thang máy, lặng lẽ nhìn tôi.
"Sao thế?" Tôi thấy thần sắc anh không ổn, vội vàng hỏi: "Có phải bị Chí Chí đánh không? Em đã nói với anh cô ấy rất lợi hại, anh còn không tin."
Trang Hôn Hiểu hỏi lại: "Em cảm thấy anh có thể đánh nhau với cô ấy không?"
"Vậy anh làm gì mà đứng ở đây?" Hơn nữa còn dùng ánh mắt chăm chú nhìn tôi.
"Anh đứng trên ban công thấy em trở về, liền ra đón em." Anh đón đồ trong tay tôi, vừa đi vừa vờ như vô ý hỏi: "Champagne là em mua à?"
"Không, Hoa Thành tặng."
"Hoa Thành, chính là người lần trước em nói là chuyện kể ra dài lắm, đúng không?" Anh nghiêng nghiêng nhìn tôi một cái.
"Đúng, chính là anh ấy."
Trang Hôn Hiểu gật gật đầu, sau đó... ôm thùng lạnh đi thẳng vào nhà anh, đóng cửa.
Tôi đứng chỗ cũ, chỉ cảm thấy trong đầu có vô số con quạ bay qua, sau mông còn kéo theo một dãy số đã bị bỏ bớt đi.
Anh ấy đang làm gì?
Tôi chạy đến gõ lộc cộc cửa nhà anh: "Trang Hôn Hiểu, nhanh đưa đồ trả em."
Đang ra sức gõ, không ngờ cửa cửa, Trang Hôn Hiểu kéo tôi vào trong, chưa làm rõ chuyện thế nào, chỉ nhớ bản thân đứng nguyên chỗ cũ quay một vòng, sau đó bị Trang Hôn Hiểu ép sát vào cửa.
Anh cúi đầu, hôn tôi, mạnh mẽ, tựa như đang trừng phạt, còn cắn nhè nhẹ. Cơn đau nhẹ khiến tôi kêu nhỏ, lưỡi anh liền nhân cơ hội cuồng dại tiến vào, nóng rực, khéo léo, giao quấn, liếm, mút, trong chốc lát hít mất toàn bộ khí ô-xy.
Tôi bỗng cảm thấy toàn thân bất lực, vội vàng đẩy anh, nhưng hành động này lại phản tác dụng, anh nhìn tôi cảnh cáo, nắm chặt hai tay tôi, cố định lên phía trên đầu. Miệng càng tăng thêm lực, tôi chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân như muốn sục sôi, nóng không thể chịu nổi, trong tai vang lên tiếng ù ù, gần như ngạt thở.
Trong tình hình cấp bách, quyết định không phản kháng nữa, tôi ngừng vùng vẫy, ngoan ngoãn nghe theo.
Chiêu lấy nhu khắc cương quả thật là nước cờ vạn lần thử vạn lần linh từ nghìn xưa truyền lại, không lâu sau, Trang Hôn Hiểu liền buông lỏng xiềng xích cho tôi, nụ hôn dữ dội cũng trở thành nhẹ nhàng chậm rãi thưởng thức.
Đôi môi anh mềm và trơn, giống như..... kẹo QQ? Thạch? Nghĩ ra rồi, là cao quân linh *( một loại thuốc làm từ rùa và phục linh).
Cuối cùng, anh ấy đã hôn xong.