Láng Giềng Hắc Ám

Láng Giềng Hắc Ám - Chương 52




Tảng đá trong lòng ta cuối cùng cũng rớt xuống, rồi tung tóe từng chút nhỏ, niềm vui thành sóng lăn tăn.



Giống như đang đi trên đường, đột nhiên bị người ta chém một dao, vẫn đang kinh hoàng, có người lại cho bạn biết, nói không bị xước da, không chảy máu, đồng thời còn tặng bạn 10 vạn tiền thưởng.



Trang Hôn Hiểu nam giả nữ?



Thật làm trò tiêu khiển cho mọi người!



Tôi vui mừng không hết.



Đang lúc này, Chu Mặc Sắc mở cửa, bĩu môi về phía sau, nói nhẹ: "Hôn Hiểu đến rồi."



Nói xong, anh ta nhường sang một bên, hiện ra Trang Hôn Hiểu vẻ mặt u ám.



Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.



"Thảo Nhĩ, qua đây." Trang Hôn Hiểu kéo tôi ra ban công, trầm giọng: "Em lại đến giả mạo bạn gái anh ấy? Vậy sau này anh phải giới thiệu em với người nhà thế nào đây?!"



"Không có, ông ngoại cũng biết em là bạn gái anh rồi." Tôi cố gắng cấu vào tay mình, tránh cười ra tiếng.



"Em nói cho ông biết?" Trang Hôn Hiểu hỏi.




Tôi gật gật đầu, nhưng trong đầu toàn là hình ảnh Trang Hôn Hiểu cố gắng mặc áo ngực, tất chân, nín nhịn thật khó chịu.



"Vậy," Trang Hôn Hiểu do dự hỏi: "Liễu Bán Hạ có nói cho em việc gì không?"



Tôi nhắm chặt mắt, chỉ sợ há mồm là cười vỡ tung.



Liễu Bán Hạ không biết đã tới đằng sau Trang Hôn Hiểu từ lúc nào, thay tôi trả lời: "Anh nói cho cô ấy biết rồi, em là người duy nhất trong nhà chúng ta mặc qua nội y và tất chân phụ nữ.



Câu nói này đơn giản chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, cả người tôi nhoài lên lan can sắt màu đen, cười không dứt, nước mắt giàn giụa.




Mặt Trang Hôn Hiểu đỏ ửng, anh cứng mặt lại, chất vấn Liễu Bán Hạ: "Anh kể toàn bộ cho cô ấy rồi?"



"Không phải tôi không giữ lời, mà là." Liễu Bán Hạ giơ kính lên, hít hơi thật sâu: "Toàn bộ chúng tôi đều bị cô ấy giỡn."



Nói xong, cả ba anh em họ nhìn tôi chăm chú, như gặp rắn rết.



Tôi liếc họ một cái, sau đó thổi thổi móng tay, nhàn rỗi nói: "Đối diện với loại gia đình các anh, có thể không sử dụng chiêu độc ác ư?"



Lúc này đã nửa đêm, đột nhiên gió lạnh thổi đến giọng của ông ngoại phòng kề bên.




Thực ra, nghiêm túc mà nói, nên coi là độc thoại của ông ngoại.



"R...o...o...m! Tuổi già chí chưa già... Chí ở nghìn dặm... Liệt sĩ tuổi già. Ta chí khí bất tận! R...o...o...m!"



Câu cuối cùng hét tới nỗi rát cổ bỏng họng, tôi đoán không phải chí khí bất tận, mà là trút tận nghìn dặm.



Gió ngừng, âm thanh cũng mất hẳn, bốn người chúng tôi vẫn ngẩn ra tại chỗ cũ, trong đầu hoàn toàn như trải qua một trận đại nạn, càn quyét không còn một ngọn cỏ.



Liễu Bán Hạ không hổ là anh cả, phản ứng sớm nhất, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: "Sao hôm nay nhiều quá."



"Gió cũng rất to." Trang Hôn Hiểu tiếp tục.



"Mây cũng rất ít." Tôi tiếp lời.



"Mặt trời cũng rất tròn." Chu Mặc Sắc tổng kết.



Á?



Buổi tối lấy đâu ra mặt trời?