Láng Giềng Hắc Ám

Láng Giềng Hắc Ám - Chương 57




Sau đó, mặc kệ Hôn Hiểu bảo đảm thế nào, tôi cũng không đồng ý ngủ cùng anh.



Vốn dĩ người ta dẫn sói vào phòng đã đủ ngốc rồi, tôi còn để 1 con sói lên giường, đây thực sự là ngốc hết chỗ nói.



Sau bao lần bị tôi từ chối, Hôn Hiểu cũng không đề cập nữa, mọi người bình yên vô sự, mỗi ngày ăn cơm, đấu khẩu, cãi nhau, còn có--- xem phim.



Đương nhiên, xét thấy cả hai chúng tôi đều là quái nhân không có tế bào lãng mạn, cảm giác ngồi thẳng trong rạp chiếu phim quá mệt, liền quyết định tối thứ 5 hàng tuần thuê đĩa về xem.



Phim hôm nay do Hôn Hiểu quyết định, tôi thấy anh ấy thuê về hai phim, đột nhiên bị dọa cho toát mồ hôi: "Ối trời? Sao là phim kinh dị?"



"Kinh điển đấy, đừng nói nữa, nhanh ngồi xuống xem đi em." Anh bắt đầu bật lên.



"Em.... Em không dám xem, mình anh thưởng thức đi."



Tôi nói xong liền trốn trong phòng ngủ, bị anh ấy tóm lại, ấn lên ghế sô fa: "Lần trước chẳng phải em còn ép anh xem hoạt hình Walt Disney, lẽ nào không cho anh có qua có lại mới toại lòng nhau? Nhanh ngồi xuống!"





Anh ôm chặt tôi, khiến tôi không thể cử động được, chỉ có thể yên lặng chịu đựng bị lăng trì.



Xem một lúc, không khí càng lúc càng u ám, tôi không thể không nhắm mắt lại.




Nhưng đáng ghét là, Hôn Hiểu không chỉ bắt tắt đèn, còn bật tiếng to, lúc là tiếng mèo kêu thảm thiết, lúc lại là âm thanh kỳ dị "khanh khách khanh khách", toàn thân tôi đựng đứng lông tơ.



"Không sao, ma đi rồi, có thể xem." Hôn Hiểu nói,



"Cuối cùng cũng đi rồi."



Tôi thở phào, mở mắt, nhưng thình lình phát hiện một con ma miệng đầy máu đang trèo xuống lầu trong phim!



Mắt cô ta giống như đang nhìn tôi chăm chú!




"Aaa!" Tôi hét to "Hôn Hiểu, em hận anh!"



Hôn Hiểu lại thích thú nhìn tôi rồi cười.



Tôi nổi điên lên, lấy đĩa ra, ném vào người anh: "Đi ra! Còn nữa, sáng mai tự anh giải quyết bữa sáng!"



"Được được được, anh đi!" Hôn Hiểu cầm lấy, mở cửa, đang định đi ra, lại quay người cười: "Cẩn thận tối nay con ma nữ đó tới tìm em đấy."




"Trang Hôn Hiểu!" Tôi ra sức ném cái đệm dựa vào anh, nhưng người ta trốn nhanh quá, đã kịp đóng cửa rồi.



Cái đệm dựa vô tội chỉ có thể rơi xuống đất.



Bị dọa sợ quá, tôi cũng không dám làm gì khác, chỉ có thể lên giường ngủ sớm. Ai ngờ đang rửa mặt, đèn đột nhiên tắt.




Xung quanh một màu tối, tôi đứng yên tại chỗ, tai chỉ nghe thấy âm thanh "khanh khách khanh khách", sống lưng ớn lạnh, dường như có ai đang nhìn tôi chằm chằm.



Lẽ nào... ma nữ miệng đầy máu đó!



Tôi hét to một tiếng, mặc kệ tất cả chạy tới trước cửa nhà Hôn Hiểu, ra sức gõ cửa, chỉ cảm thấy đằng sau luôn có ma nữ đó đi theo, muốn bắt lấy tôi.



Cuối cùng cửa cũng mở, Hôn Hiểu vẻ mặt đầy hoài nghi: "Em làm gì thế?"



Nhìn thấy anh, tôi kích động tới mức không từ nào thể hiện được, vội vàng kéo tay anh, mãi một lúc lâu mới nói: "Mất điện rồi."



Anh nhìn bộ dạng tôi, lập tức hiểu ra, cười khẽ: "Chúc Thảo Nhĩ, hóa ra em sợ ma."